"Vấn đề này, hay là tự hỏi lòng mình thì hơn." Tống Như khoác chiếc áo choàng màu đen, xuất hiện phía sau lưng anh ta, tay cầm chiếc ô từng bước tiến về phía Tiêu Dịch Trạch, cũng đi tới trước bia mộ của Trác Ngọc.
"Cô tại sao..." Tiêu Dịch Trạch không thể tin được, người vốn dĩ phải đang ở Paris, rõ ràng lại trở vể!
"Tại sao lại trì hoãn chuyến bay từ Paris về nước? Hay là tại sao tôi biết anh ở đây?" Tống Như lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quay người nhìn về phía bia mộ, đặt xuống một bó hoa. Đây là sự tôn kính cô dành cho Trác Ngọc, người đã mất cách đây nhiều năm.
Tiêu Dịch Trạch thở dài: "Cô biết Oatlets muốn mở cuộc họp báo rồi đúng không?"
"Ừm." Tống Như đối mặt với bia mộ của Trác Ngọc, nhẹ nói: "Trong giới giải trí này, có bao nhiêu người có thể giữ vững được ý định ban đầu của chính mình, không bị danh lợi làm phiền, không bị người khác lợi dụng cơ chứ? Trên con đường lựa chọn, điều này thật sự rất khó. "
Con ngươi trong mắt Tiêu Dịch Trạch khẽ run, đè nén phẫn nộ trong lòng: "Tống Như, cô từng bị người khác uy hϊếp sao?"
"Tôi ra mắt nhiều năm như vậy, chưa từng thoát khỏi hai chữ “uy hϊếp” này. Nhưng từ trước đến nay tôi đều không thấy sợ, Gia Cửu nói với tôi, bất cứ chuyện gì cũng đều có cách giải quyết, giống như sau cơn mưa trời lại sáng. Cho dù lựa chọn con đường đi nào, chỉ cần là do chính mình quyết định, thì không cần phải sợ bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì."
"Thường thường một giây trước khi lựa chọn mới là dằn vặt nhất."
Tống Như đưa cho Tiêu Dịch Trạch một tấm danh thϊếp: "Nếu như Trương Vân cho anh một sự lựa chọn, như vậy tôi cũng đưa cho anh một sự lựa chọn, hoặc là nói là tặng anh một cơ hội mới làm lại từ đầu."
Tống Như không có nói đến những chuyện khác, xoay người rời khỏi nghĩa trang, để Tiêu Dịch Trạch có thể yên tĩnh suy nghĩ.
Cô có thể giúp đỡ được cho Tiêu Dịch Trạch cũng không nhiều, cô cũng không muốn miễn cưỡng anh ta, bởi vì có một vài con đường, một khi đã đi những bước đầu tiên, rất khó có thể quay đầu.
Tiêu Dịch Trạch ngơ ngác thật lâu trước bia mộ, nghĩ đến những lời Tống Như nói, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thoải mái.
"Trác Ngọc... Là anh quá cố chấp rồi."
Lựa chọn?
Anh đã sớm có đáp án, chẳng lẽ thật sự muốn cả đời này đều chôn vùi mãi trong quá khứ hay sao? Nói như vậy, Trác Ngọc trên trời nhìn thấy sẽ chỉ càng thêm đau lòng, lo lắng cho anh mà thôi.
...
Đại sảnh biểu diễn nghệ thuật tại tầng một của Oatlets.
Hầu như toàn bộ phóng viên đều nghe thấy tin tức mà tới, bởi vì Oatlets sẽ đưa ra bằng chứng chính xác, giải thích các tin tức hàng đầu trên bảng xếp hạng hot search khoảng thời gian vừa qua. Mà người công bố chính là người đại diện kim bài được Trương Vân bỏ một số tiền lớn mời về từ nước ngoài, Tiêu Dịch Trạch.
Nhân viên công tác tất bật chuẩn bị mọi thứ.
"Cô cảm thấy Tiêu Dịch Trạch sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao? Trước đây... Thủ đoạn của anh ta có bao nhiêu tàn nhẫn, tôi thấu hiểu rất rõ, huống hồ, hiện tại bên cạnh cô không còn Chúc Thanh Hà, người có thể giúp cô chỉ có một."
Trương Vân đem những lời anh ta nói thu vào tai, lộ ra nụ cười khinh thường: "Phương thức tốt nhất để đánh bại một người chính là nắm được điểm yếu của anh ta."
"Sở dĩ các người thua anh ta bởi vì không đủ tàn nhẫn, cũng không biết điểm yếu của Tiêu Dịch Trạch là gì!"
Trương Vân vô cùng tự tin vỗ bả vai Ngụy Lãng: "Hôm nay chính là thời gian kết thúc mọi thứ."
Ngụy Lãng chỉ cảm thấy mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, lúc trước người mời Tiêu Dịch Trạch trở về là cô ta, hiện tại người muốn lật đổ mọi thứ cũng là cô ta.
Trương Vân vẫn một mực nắm trong tay thế cục, hay là đang gieo gió gặt bão?
Anh ta trầm mặc nhìn Trương Vân đi ngày càng xa, lắc đầu thở dài một tiếng, đáp án này sợ chỉ có ông trời mới biết.
Đúng lúc này, Tiêu Dịch Trạch đeo kính râm đi vào cửa chính của công ty Oatlets, trực tiếp đi qua Ngụy Lãng, đuổi theo Trương Vân đằng trước: "Tôi đến rồi."
Trương Vân ngước mắt nhìn anh ta, nhẹ nhàng nâng tay giúp anh ta sửa lại cổ áo vét: "Anh yên tâm, tôi sẽ cho anh thù lao xứng đáng."
Tiêu Dịch Trạch nhếch môi cười lạnh một tiếng, tháo kính xuống, trong miệng ngập tràn vị đắng khó mà suy nghĩ được: "Vẫn tốt, người cuối cùng ở lại bên cạnh, một lòng một dạ hy sinh vì cô không phải là tôi."
Ánh mắt Ngụy Lãng trầm xuống, đi tới: "Bởi vì anh đứng nhầm bên, có điều... Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp."
Tiêu Dịch Trạch nhìn Trương Vân, không thể mỉm cười phủ nhận tiến vào đại sảnh biểu diễn nghệ thuật.
Loại biểu cảm này khiến người khác suy nghĩ không thấu, Trương Vân cảm thấy dường như đã rất lâu không nhìn thấy Tiêu Dịch Trạch cười như vây rồi. Dường như mọi thứ trên thế giới này đều không có cách nào ảnh hưởng tới anh ta.
Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Dịch Trạch đã ngồi trước microphone.
Ánh mắt của anh ta đảo quanh hội trường...
Chân tướng?
Anh ta sẽ giải thích thật tốt để mọi người hiểu!
Toàn bộ camera đều hướng về phía Tiêu Dịch Trạch, ánh sáng đèn cũng chiếu lên cơ thể anh ta.
Lần trước nhận được nhiều sự chú ý như vậy vẫn là trước lúc Trác Ngọc còn sống, cô ấy là một minh tinh có sự nghiệp sáng chói, được dự đoán là nữ diễn viên có thực lực nhất châu Á sau khi chiến thắng ngôi vị ảnh hậu tại Cannes. Nhưng mà tất cả mọi chuyện xảy ra phía sau lại khiến mọi người cảm thấy thương tiếc.
Trương Vân nhìn thời gian không sai biệt lắm, giẫm chân cao đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dịch Trạch, sau đó đưa duyên dáng đưa tay chào tất cả phóng viên có mặt tại hội trường: "Cảm ơn mọi người đã đến đây, khoảng thời gian này, Oatlets chúng tôi đã trả qua rất nhiều chuyện, sau đây mời người có tư cách giải thích nhất của công ty chúng tôi nói rõ cho mọi người tất cả mọi chuyện!"
Người có tư cách giải thích nhất?
Ống kính của phóng viên chợt hướng về phía Tiêu Dịch Trạch, đều suy đoán những lời Trương Vân nói có ý gì!
Mà Tiêu Dịch Trạch lúc này chỉ muốn cười, anh không nghĩ tới Trương Vân sẽ biến thành bộ dạng hiểm ác, tham lam như ngày hôm nay. Cô ta triệt để trở thành một thương nhân, vì tiền bạc và lợi ích, chuyện gì cũng dám làm, điều gì cũng dám nói.
Hành vi của cô ta ngày hôm nay chính là muốn mượn miệng của Tiêu Dịch Trạch để nói với mọi người, Oatlets không sai, người sai chính là Tống Như.
Bởi vì Tống Như, Oatlets mới trở thành chủ đề bàn tán trên mạng.
"Nói đi." Trương Vân tắt microphone, ngồi ở một bên.
Các phóng viên lập tức đặt câu hỏi: "Tổng Giám đốc Trương, Sóng gió lần này mà Oatlets gặp phải rốt cuộc là người nào gây ra? Chẳng lẽ là bởi vì ký hợp đồng với Tống Như mới xảy ra những chuyện như vậy?"
Khi câu hỏi quá thẳng thắn sẽ khiến người trả lời muốn tránh cũng không thể tránh được.
Cả hội trường rơi vào tình cảnh vô cùng yên tĩnh, ngượng ngùng...
Trương Vân có thể nói vài câu lập lờ nước đôi có lê cho qua, dù sao Tống Như đã từng là nghệ sĩ cô ta cao giọng ký hợp đồng. Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ hợp tác vài tuần mà thôi, nếu vào lúc này đi theo con đường riêng của mỗi người, sợ rằng sẽ tạo nên lịch sử mới trong giới nghệ sĩ giải trí.
Thế nhưng...
Trương Vân không mở miệng, càng không tránh né, cô ta chỉ tỏ vẻ không vui.
Ngược lại thỏa mãn câu hỏi của người phóng viên này.
Cô ta gõ mặt bàn, dùng ánh mắt ý bảo Tiêu Dịch Trạch, cô ta sẽ không làm những việc không nắm chắc, nếu như muốn giẫm người khác dưới chân mình, thì không thể lưu tình.
Tống Như vàTiêu Dịch Trạch, cô đều muốn đạp.
Cũng may, Tống Như vẫn còn ở Paris, cho dù có ba đầu sáu tay, cũng không thể ngăn cản được tình thế bên này.
Đi catwalk trên sàn quốc tế thì có thể trở thành minh tinh quốc tế chắc?
Nào có đơn giản như vậy!
Bao nhiêu người chờ xem chuyện cười của cô ta, Trương Vân chỉ là biết thời biết thế, làm chuyện Tống Như không ngờ tới mà thôi.
Cho dù hôm nay người nào lên tiếng, cho dù Oatlets là lập trường gì, Tống Như đã định trước là không có cách nào trở mình rồi.