Tôi lập tức hỏi Tưởng Thục Lan, đang xảy ra chuyện gì vậy?
Có tiếng tút tút tút của điện, điện thoại lại bị ngắt kết nối...
Tôi gọi lại cho bà ấy nhưng không liên lạc được.
Trương què hỏi tôi có chuyện gì? Người phụ nữ đó không đến à?
Sắc mặt tôi hơi thay đổi, lắc đầu nói Tưởng Thục Lan nói là người phụ nữ kia có thể đã chết...
Trương què sắc mặt tối sầm, nhíu mày nói: "Có lẽ đã chết rồi, cũng có thể không chết. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, người phụ nữ này chính là cơ hội của con, chúng ta phải quay về thôi."
Trong lúc nhất thời tôi không trả lời.
Trở về, thì phải vào thôn.
Tưởng gia thôn có thầy Không, trấn Bát Mao ở gần đó, trong thị trấn có rất nhiều nguy hiểm, rủi ro quá cao.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên cực kỳ im lặng.
Đúng lúc đó tiếng bước chân lại vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tần Lục Nương đã quay lại, theo sau là một người đàn ông thấp mập mạp.
Người đàn ông mặc áo vải màu vàng nhạt, bên hông đeo một cái la bàn tròn.
Anh ta chắp tay sau lưng, toát ra một cảm giác khôn khéo nhưng không sâu sắc.
"Hồng Hà, lão Trương." Tần Tần Lục Nương gọi chúng tôi.
Trương què đứng dậy, tôi tiến lên hai bước.
Tần Lục Nương giới thiệu chúng tôi với nhau.
Bạn của cô ấy tên là Dương Thông Hội, đến từ Vị Thủy, anh ta không chỉ là thầy phong thủy mà còn mua bán một số thứ liên quan đến phong thuỷ, anh ta thường xuyên đi khắp đất nước, tin tức linh thông.
Tôi chợt bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách tôi cảm thấy Dương Thông Hội khôn khéo, hóa ra anh ta là một nửa thương nhân.
Trương què gật đầu với anh ta, xem như chào hỏi.
Tôi cung kính gọi một tiếng Dương tiên sinh.
Nhưng anh ta lại cười híp mắt nói, cứ gọi anh ta là chú Dương.
Dương Thông Hội rất hiền hoà, trực giác khiến tôi cảm thấy rất dễ tiếp xúc.
Nhưng tôi có chút lo lắng, anh ta là một nửa doanh nhân, liệu anh ta có thể giúp siêu độ cho Tưởng U Nữ không?
Phải biết là, Tưởng U Nữ là Huyết Sát!
Dương Thông Hội vẫn cười híp mắt nhìn tôi.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Chào hỏi xong rồi, sao còn có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào người khác như thế chứ?
Trương què cũng nghi hoặc không thôi.
Tần Lục Nương hỏi Dương Thông Hội, là trên người tôi có vấn đề gì sao?
Dương Thông Hội gật đầu, lại lắc đầu rồi mới nói: "Tôi đang xem những người có liên quan đến Thiên Nguyên nhà họ Tưởng, nhưng dù nhìn thế nào, tôi cũng không thấy cậu ta có gì đặc biệt cả."
Tôi: "..."
Tần Lục Nương cũng lúng túng.
Trương Què móc điếu thuốc ra châm, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm trọng.
Trong khoảnh khắc, tôi kịp phản ứng, sắc mặt đột biến
Bởi vì Dương Thông Hội đã nói về Thiên Nguyên nhà họ Tưởng!
Tôi không thể kìm nén sự khẩn trương trong lòng, lập tức hỏi Dương Thông Hội, lai lịch của Thiên Nguyên nhà họ Tưởng thế nào? Ở đâu?
Dương Thông Hội lại lại lắc đầu, chỉ nói bốn chữ.
Không còn tồn tại!
Tôi càng mờ mịt không hiểu.
Không còn tồn tại? Điều đó có nghĩa là gì?
Tần Lục Nương đẩy cánh tay của Dương Thông Hội ra, bảo anh ta đừng thừa nước đυ.c thả câu, vì chuyện này sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Dương Thông Hội mới nói: “Nhà họ Tưởng có địa vị rất lớn, nhưng đã diệt môn. Tin tức liên quan tới bọn họ gần như bị chôn vùi. Hơn ba năm trước, Nội Dương Đại tiên sinh đã tập hợp rất nhiều người, đi đến Hồng Hà, ở Tư Hưng Kiềm Tây Nam, chuyện này chỉ lan truyền một chút thôi.”
“Hồng Hà?” Trương què cũng thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt của Dương Thông Hội trở nên thâm thúy hơn, anh ta gật đầu.
Tần Lục Nương cho Trương què một ánh mắt, ra hiệu cho ông không được xen vào.
Tay tôi vô thức nắm chặt lại...
Hồng Hà...
Đúng là trùng tên họ với tôi...
Sự trùng hợp ngẫu nhiên ư? Tôi không tin.
Ông thầy kia đặt cho tôi cái tên Hồng Hà, chẳng lẽ ông ấy có quan hệ gì với nhà họ Tưởng sao? !
Lúc này, Dương Thông Hội lại nói: “Không ai biết cụ thể nơi đó xảy ra chuyện gì, chỉ là Dương Đại tiên sinh thất bại tan tác trở về nhà, khiến giới phong thủy náo động. Lúc đó tôi làm kinh doanh, quen biết mấy vị tiên sinh, nói bóng nói gió một hồi, mới biết được vài thứ."
"Việc này có liên quan đến gia tộc họ Tưởng. Về phần lai lịch của gia tộc Tưởng... có một số thông tin vụn vặt, một trăm năm trước, giới phong thủy chưa suy tàn, khi còn là Âm Dương giới, thì địa vị của nhà họ Tưởng vô cùng quan trọng, nhưng lưu truyền đến bây giờ, nhân khẩu đoạn tuyệt, nhưng đoạn tuyệt thế nào thì không ai biết cả..."
Đến tận đây, Dương Thông Hội lại nhìn tôi với ánh mắt sáng quắc.
"Lục nương nói với tôi về chuyện của cậu, có rất nhiều người chằm chằm vào cậu, muốn gϊếŧ cậu, thậm chí nhắc tới Thiên Nguyên nhà họ Tưởng, nói cậu đáng chết, nhưng nếu như cậu thật sự là hậu duệ của nhà họ Tưởng, vậy chuyện này lớn lắm, tôi định dẫn cậu đi một nơi, cậu có dám đi không?”
Đầu óc tôi hơi choáng váng, vì đây là lượng thông tin quá lớn.
Dương Thông Hội muốn đưa tôi đi đâu?
Nhưng hôm qua ông thầy vừa mới nói cho tôi biết, cơ hội của tôi chính là người phụ nữ đang tìm tôi, cô ta đang ở Tưởng gia thôn!
Nếu tôi không đi tìm người phụ nữ đó mà đi theo Dương Thông Hội, chẳng phải là tôi đang làm ngơ trước lời dặn dò của ông thầy sao!
Đến lúc đó, sẽ xảy ra chuyện gì?
Mồ hôi trên trán tôi trở nên to như hạt đậu.
Trong mắt Tần Lục Nương tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
"Lão Dương, anh có thể nhìn thấy người kia sao?" Lục Nương khẩn khẩn trương hỏi.
Dương Thông Hội liếʍ khóe miệng, thận trọng nói: "Không nhất định, nhưng nếu có cơ hội, ba chữ Tưởng Hồng Hà này sẽ là nước cờ đầu."
Tần Lục Nương gật đầu thật mạnh, muốn nói tiếp.
Trương què lại nặng nề ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Lục Nương, Hồng Hà, chỗ nào cũng không thể đi. Nếu như đi, nó có thể sẽ chết."
Lời của Trương què đột nhiên khiến tôi tỉnh táo không ít, trên người cũng toát mồ hôi lạnh.
Đúng rồi...
Chưa kể Dương Thông Hội cũng không chắc chắn, chỉ có một chút cơ hội thôi.
Ngoài ra, có rất nhiều cặp mắt xung quanh tôi và rất nhiều bàn tay đằng sau tôi.
Nếu không làm theo lời dặn của ông thầy, chỉ sợ cái mạng nhỏ nảy của tôi không giữ được!
Tần Lục Nương lập tức nóng nảynói: "Lão Trương, anh không rõ là ý gì! Nếu như Hồng Hà nhìn thấy. . ."
Khuôn mặt của Trương què trở nên lạnh lùng, ông liếc Dương Thông Hội, ánh mắt dò xét và sắc bén.
"Đối với Hồng Hách mà nói, một chuyện không chắc chắn có nghĩa là 90% sẽ chết. Nhưng đối với bạn của anh, nếu thành công, y có thể sẽ đạt được rất nhiều thứ mà anh không thể tưởng tượng nổi. Thương nhân không lợi lộc không dậy sớm, nếu như thật lòng đến giúp đỡ, thì không nên lợi dụng Hồng Hà mưu cầu lợi ích!"
“Hơn nữa, nếu đưa Hồng Hà đi gặp người mà anh nói đến, lỡ bất lợi với Hồng Hà thì Hồng Hà phải làm sao bây giờ
"Lục nương, cô nói thử xem?!"
Trương què nói lại lời vừa rồi với Dương Thông Hội, câu hỏi cuối cùng là hỏi Tần Lục Nương.
Tần Lục Nương ngây người, sau đó dường như mới phản ứng được.
Lại nhìn Dương Thông Hội, trong mắt cô ấy lập tức có thêm mấy phần tức giận!
"Lão Dương, chuyện này anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích!" giọng điệu Tần Lục Nương có chút gay gắt.
Dương Thông Hội Huy cau mày nói: "Lục Nương, tôi nhất định tới giúp đỡ. Nếu tôi dẫn cậu ta đi gặp Nội Dương Đại tiên sinh, sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa, tôi đi chung với các người, có thể xảy ra chuyện gì hả?"
Lời giải thích được đưa ra nhưng Dương Thông Hội không nói một lời nào về chỗ tốt cùng lợi ích.
Trương què lại lắc đầu nói: "Hồng Hà đang cõng Huyết Sát trên lưng, nếu anh không cứu nó, anh có thể cõng được không?"
Trên trán Dương Thông Hội toát mồ hôi.
Giọng nói của Trương què khàn khàn, lại nói: "Mặc dù bây giờ anh đã nói về Thiên Nguyên nhà họ Tưởng, nhưng Lục Nương đã đến gặp anh, muốn nhờ anh giúp chúng tôi siêu độ Huyết Sát, chuyện này, một chữ anh cũng không nói. "
"Là đã quên, hay là Lục Nương chưa nói?"