Truyện Ngắn Tâm Lý Kinh Dị

Chương 14: Gia đình tôi (3)

Trong đêm đó, tôi hoàn toàn mất ngủ.

Tôi lê lết cả cơ thể rệu rã đến trường rồi nằm bò trên bàn để miên man nhớ về những chuyện cũ. Tôi nhớ hồi nhỏ mẹ đẹp lắm, tuy bây giờ vẫn vậy nhưng hồi đó những người theo đuổi mẹ còn nhiều. Tôi còn nhớ ba đã phàn nàn rất nhiều về những gã đàn ông lì lợm ngoài kia và nằng nặc cấm mẹ không được lộ mặt ở ngoài đường. Khi ấy ba mẹ mới lấy nhau nên tính tình trẻ con lắm, mẹ đã cười rất nhiều và cũng rất chiều theo cái hành động ghen tuông đáng yêu đó của ba. Hình như cũng hôm đó tôi đã tuyên bố mình sẽ làm chồng mẹ…

Nhưng giờ thì không còn nữa.

Tôi không biết rốt cục mẹ đang làm gì nữa. Liệu mẹ có thật sự chắc chắn con đường mình đi không? Hoặc có thể chỉ là do tôi suy nghĩ quá. Tôi biết là một người dịu hiền và thương yêu chồng con như mẹ không thể nào làm thế nhưng vẫn có gì đó trong lòng cứ khiến tôi nao nao. Hoàn cảnh của nhà mình hiện giờ quá lạ, cả vẻ mặt mẹ những ngày gần đây cũng vậy khiến cho tôi không thể suy nghĩ khác. Hàng vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu nhưng trong sự mỏi mệt vì thiếu ngủ, tôi không còn đủ tỉnh táo để phân biệt đúng sai nữa. Trong tôi chỉ còn nỗi bất an.

Tôi cứ thế kết thúc một ngày lúc nào không hay. Tôi không có ấn tượng chuyện gì xảy đến trong buổi sáng, nhưng lại nhớ mãi cảm giác mỗi khi đám con Uyên cười rộ, tôi bỗng thấy chột dạ. Cho dù tôi biết mọi chuyện chưa ra đâu, nhưng không hiểu sao tôi không còn cái tự tin cãi tay đôi với nó nữa. Hình ảnh hôm qua cứ luẩn quẩn trong tâm trí, ám ảnh tôi đến lúc về nhà, làm tôi e dè không biết nên mở cửa.

Lỡ vào nhà và phát hiện mẹ không có ở nhà và tôi lại chờ và đến tận tối muộn. Hoặc vào và thấy một hình ảnh mẹ khác với trước đây… Tôi lại nghĩ miên mang.

Cuối cùng tôi vẫn phải mở cửa đi vào, và thật bất ngờ, mẹ tôi đang đứng trước bàn bếp nấu đồ ăn!

Giây phút đó, tôi đứng ngây ra rồi lập tức mừng rỡ nhào đến bên mẹ ôm chầm lấy. Chẳng có cái váy hay cái kiểu tóc nào kì lạ ở đây cả! Mẹ tôi chỉ đang mặc một bộ đồ nâu bình thường, là đồ bộ thun ở nhà, là hình ảnh người mẹ nội trợ và vẫn quan tâm, yêu thương tôi.

Có lẽ bỗng thấy tôi vui như đứa trẻ được quà nên mẹ giật mình nhìn lại tôi, nhưng cuối cùng mẹ vẫn mỉm cười ấm áp, mẹ bảo tôi thay đồ và mẹ con mình cùng ăn cơm.

Bữa cơm vẫn đạm bạc và thiếu thốn như cũ nhưng tôi vẫn rất vui. Tôi đã ngồi ăn cùng mẹ và luyên thuyên về đủ chuyện gần đây của tôi. Tôi kể mẹ nghe việc tôi nhịn ăn và suy nghĩ cho sau này, việc tôi quyết tâm học giỏi để thành tài đỡ đần cho ba mẹ, việc tôi cảm thấy quý báu đồng tiền và học cách tiết kiệm… Nói tóm lại, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng tôi vẫn đang cố gắng để thay đổi, mẹ không cần phải làm những việc tương tự…

Nhưng mẹ nhìn tôi đầy hài lòng nên tôi cũng im lặng. Tôi thầm nhủ chỉ do mình suy nghĩ thái quá, đều do tâm trạng bất ổn dạo gần đây.

Có lẽ bởi hôm qua tôi đã trằn trọc cả đêm nên hôm nay mới 9 rưỡi tôi đã thấy buồn ngủ. Mẹ tôi chỉ phì cười rồi thúc tôi thay đồ, trải nệm rồi mẹ con đi ngủ.

Sau khi tắt đèn, tôi vừa đặt đầu xuống một lát sau tâm hồn đã lên tận cung trăng. Tôi có ấn tượng tôi đang ngủ rất ngon, nhưng bỗng sau đó, cung trăng lại rúng động, đất nứt ra, tôi rơi xuống và bừng tỉnh trong đêm. Có điều, tôi đột ngột tỉnh giấc thì không sao, nhưng khi tôi còn đang choáng đầu nhìn sang bên, mẹ tôi đã biến mất.

Trong cơn mê mang tôi lật đật ngồi dậy ngó tìm ở xung quanh. Không biết tại sao nhưng lúc này tôi bỗng thấy sợ hãi vô cùng.

Tựa như trong cái căn phòng tối om chỉ có tường với đồ đạc ngổn ngang, còn có tôi bị vứt lại nơi đó. Tôi lồm cồm bò dậy và đứng lên khe khẽ gọi hai tiếng mẹ ơi. Tôi đảo mắt mấy vòng trong phòng nhưng không có ai cả. Tôi bỗng thấy trần nhà như đang cao vυ't lên và mọi thứ xung quanh như nghiêng ngả, chao đảo. Tôi biết mình vẫn còn chưa tỉnh và chỉ đang choáng đầu thôi nhưng tôi vẫn thấy khó thở. Tôi hoảng sợ và rất muốn bật khóc giống như đứa nhỏ nhưng trí óc tuổi 16 đã níu giữ cho tôi tỉnh táo lại. Tôi nhắm mắt, cố ổn định tâm trí, nheo nheo cho mắt tan nỗi cay xè và cẩn thận xỏ dép, đến bên cửa và chầm chậm mở ra.

Con đường xi măng sức mẻ, gập ghềnh và lộm cộm đá nhỏ phủ hoàn toàn bằng màu đỏ cam của đèn đường hai bên. Tôi đút tay vào túi để trốn đi cái lạnh, cẩn thận từng bước ngó trái ngó phải để kiếm mẹ.

Tôi đã đi hết đoạn đường xi măng mà vẫn không thấy mẹ đâu, tôi đứng lặng hít một hơi thật sâu và nhìn lên khoảng trời đen kịt ở giữa những dãy nhà. Cái se lạnh của đêm khuya làm tôi bình tĩnh hơn. Tôi đứng đón gió một lúc lâu, cuối cùng không chịu rét nổi nữa mà lúi húi đi vào trong, thầm nghĩ sáng mai mình sẽ hỏi dò thử.

Có điều, không cần để ý định của tôi thành hình, lúc đi ngang một con ngõ nhỏ, tôi nghe thấy tiếng động, liền tò mò đi qua.

Theo tôi nhớ, đây là một con ngõ cụt, và tiếng động kia nghe như là tiếng người…

Không hiểu sao, lúc đó tôi bỗng rất căng thẳng, như có cái gì đó dần trồi lên trong óc và dậy khắp lòng tôi. Tôi cố đè tiếng tim đập nặng nề và cái ý niệm quái dị đó lại, nhưng càng đến gần, tôi càng thấy mình càng căng thẳng. Lòng bàn tay tôi đã đổ hết mồ hôi, trong khoảnh khắc, đầu tôi thoáng qua “nếu mình nhìn thấy nó, mình sẽ phải hối hận mãi mãi!”

Qua góc khuất, có một người đàn ông và một người phụ nữ, họ đứng quay lưng lại với tôi, che nhau, và tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Cái bộ đồ họ mặc ném rải rác dưới đất, trong đó có một cái có hoa văn màu nâu giống hệt của mẹ tôi.

Tôi choáng váng, loạng choạng, lật đật chạy về nhà, chui vào nệm, xoay người, trùm chăn, cố giấu mình khỏi những cơn ác mộng.

Một lúc sau, trong bóng tối sau lưng tôi nghe được tiếng cửa lạch cạch, tiếng dép ngoài thềm, tiếng bước chân đến gần, cảm giác chăn bị xốc lên, cảm giác nệm phía sau lún xuống, khoảnh khắc im lặng, những tiếng nấc nghẹn lòng…

Dưới bức tường, tôi thấy mình chết ngạt trong bóng đêm.

* Còn nữa...