Một Nửa Bạch Nguyệt Quang

Chương 7: Đoản văn 10

10.

Khinh Tuyết Phong là địa bàn của sư phụ ta.

Vì không để cô phụ cái sơn danh này, lão nhân gia hắn làm cho nơi này bốn mùa như hạ, còn trồng đầy hoa sen.

Đừng hiểu lầm, cùng phong lưu hay phong nhã đều không liên quan, thuần túy chỉ là vì ông ấy thích ăn hạt sen với củ sen mà thôi.

Mua một bầu rượu, kéo một mảnh lá sen vứt xuống nước. Sư phụ nằm trên lá sen theo sóng dập dền dập dền, nổi hứng gân cổ kêu lên: “Chi Chi, lột hạt sen cho sư phụ!”

Ông ấy nói, đây cũng là tu hành.

Tu hành cái rắm.

Rõ ràng chính là phạm chứng làm biếng.

Ta chuẩn xác mà đem từng cái hạt sen đã lột vỏ ném vào cái miệng đang há của sư phụ, hơn nữa 10 ngàn lẻ 1 lần hi vọng ta có sư đệ sư muội đến hỗ trợ ta hầu hạ cái lão sư phụ lười từ xương biếng từ cốt này.

Một ngày nọ, sư phụ bấm tay tính toán, trong số mệnh của hắn còn có thêm một đồ đệ nữa.

“Chi Chi à, con đi thu dùm ta cái đồ đệ đi.” Ông ấy nằm liệt trên mặt đất: “Sư phụ ta à, rất rất mệt mỏi đó.”

Tay cầm kiếm của ta run run.

Ta, Từ Chi, năm nay mười ba tuổi, nhân sinh mộng tưởng là trở nên thực mạnh mẽ, sau đó khi sư diệt tổ.

Không đánh lão già thúi này một trận, ta thật sự rất khó ngủ ngon.

Dựa theo chỉ thị của sư phụ, ta một đường ngự kiếm đến thẳng đại lục Tây Nam.

Khi đó tiên tu cùng ma tu còn chưa có đánh nhau, đại gia cùng với người phàm ăn ở cùng nhau ở trên đại lục, vui vẻ hòa thuận.

Này còn không phải sao, ở một góc trước mắt ta, mọi người đều cười thật vui vẻ. Một đám tiểu hài tử vui sướиɠ đá tới đá lui một quả cầu.

Ta mỉm cười rơi xuống, nhìn sát vào mới thấy.

Cái này không phải là một quả cầu, mà là một tiểu mập mạp đang cuộn tròn.

Nụ cười biến mất, công đức trừ 1 điểm.

“Làm cái gì?” Khí dồn đan điền, ta hét lớn một tiếng.

Đám nhãi ranh đang làm việc ác dừng lại, tên thiếu niên cầm đầu kiêu căng nhìn ta: “Ngươi là ai, dám xen vào việc người khác!”

Ta nhìn tiểu mập mạp: “Tỷ tỷ của nó.”

“Hừ, Viên Viên làm gì có tỷ tỷ.” Đám nhãi ranh cười vang.

Thứ gì, còn đặt biệt hiệu cho người ta.

Ta ngứa tay.

Theo lý mà nói người tu tiên không thể hạ thủ với phàm nhân, nhưng mà ta không thích nhất chính là giảng đạo lý.

Ta túm kiếm lên, dùng vỏ kiếm đánh đám nhãi ranh này một trận, còn thật chính nghĩa mà đánh tên béo nhất.

“Lại còn gọi người ta tròn tròn, ta liền đánh ngươi bẹp dí luôn!”

Tiểu mập mạp hít hít cái mũi, đáng thương mà nhìn ta.

Ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, đi thôi!”

Ta túm chặt cổ áo cậu nhóc xách để lên thân kiếm.

Ta đi, là thật sự đi.

Thân kiếm đột nhiên phải chịu tải trọng quá lớn, không vui mà run run, chuôi kiếm loạng choạng nỗ lực bay lên.

Tiểu mập mạp vẻ mặt xấu hổ.

Cậu bé nhìn nhìn đám nhãi ranh kêu cha gọi mẹ bên dưới, ngập ngừng nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Yên tâm, ta đánh người rất chuyên nghiệp, không chết không bị thương chỉ có đau. Nhà của ngươi ở đâu?”

Nhà của tiểu mập mạp ở thành Bắc, làm bằng cỏ tranh, gió thổi qua cỏ liền bay, rất có vẻ đẹp phiêu dật.

Tiểu mập mạp hỏi ta cậu có thể cùng ta học tu tiên được không.

Ta nói tu tiên phải xem thiên phú, có người cả đời đều không thể nhập môn tiên đạo, có người tỷ như sư thúc ở đỉnh núi cách vách của ta thích nhìn lén mỹ nam tắm rửa, kết quả nhìn vài lần liền ngộ đạo. Thứ này không thể ngồi nói đạo lý được.

Tiểu mập mạp cúi đầu.

Ta nảy sinh lòng trắc ẩn: “Nếu không ngươi cho sờ thử căn cốt, nhìn xem có thể đi kiếm đạo được không?”

Cậu nhóc gật đầu, ta duỗi tay sờ rồi lại sờ.

Sờ không đυ.ng khúc xương nào, toàn là thịt.

Ta làm bộ như không có chuyện gì phát sinh: “Ta học nghệ không tinh, ta dẫn ngươi cho sư phụ ta xem thử được không?”

Tiểu mập mạp thấu tình đạt lý: “Cảm ơn tiên tử. Cho dù kết quả như thế nào, có thể lên tiên sơn đều là vinh hạnh của ta.”

Đôi ta đều thực vui vẻ, chỉ có bản mạng kiếm của ta câm nín trong sự bất lực.

Nó mới sinh ra linh trí chưa lâu, hùng hùng hổ hổ: “Ngươi người tốt, ngươi thanh cao, ngươi ghê gớm.”