"Món này tên là gì?" Tả Hi Dĩnh chớp mắt, món đã ăn, nghi hoặc chưa được cởi bỏ:
"Ngon không?" Đơn Dũng hỏi lại:
"Ngon lắm." Tả Hi Dĩnh lại húp một ngụm canh, bình thường cô ăn ít lắm, có điều vì ngon nên lại ăn thêm vài miếng:
" Trong này có câu chuyện thê thảm, chị muốn nghe không? Liên quan tới cuộc chiến Trường Bình, cũng là lai lịch của món ăn này." Đơn Dũng học dáng vẻ giảng bài của Tả Nam Hạ:
Tả Hi Dĩnh gật đầu : “Chính là lai lịch của câu thành ngữ bàn việc binh trên giấy phải không? Quân Triệu bị quân Tần chôn sống bốn mươi vạn người, chiến trường cách nơi này chưa tới bảy mươi km."
"Đúng rồi, Triệu Quát làm nguyên soái, muốn dốc toàn bộ binh lực quyết chiến với Bạch Khởi, bị tám vị nghĩa sĩ họ Sử ở đương địa chặn ngựa khuyên can, hắn gϊếŧ tam người này. Về sau người dân tưởng niệm tám người, đặt tên nơi họ chết là thôn Bát Nghĩa, món ăn này là để kỷ niệm họ, phát triển tới nay thành món ăn nổi tiếng đương địa." Đây là câu chuyện người Lộ Châu thuộc làu, Đơn Dũng lại làm như mình là đại nho bác cổ thông kim vậy:
"Tôi có chút ấn tượng, thời gian qua chỉnh lý tài liệu viện bảo tàng cung cấp, phương diện món ăn do cha tôi làm, nhất thời tôi không nhớ ra." Tả Hi Dĩnh vắt óc không nhớ ra, lại ngại hỏi Đơn Dũng:
Đơn Dũng đã ăn hết bát mì, ăn luôn quá nửa bánh mua về, khi Tả Hi Dĩnh dừng lại, y trả tiền, vừa đứng lên thì chỗ bị chiếm ngay. Đi được vài bước Tả Hi Dĩnh quay đầu chỉ chỉ quán vừa ăn, Đơn Dũng không nói, cô sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là món gì?"
" Mỳ lòng ấy mà." Đơn Dũng tỉnh queo tiết lộ:
"À, đúng, tôi nghe tên rồi ... " Tả Hi Dĩnh đang nói dở chợt nghĩ ra cái gì kinh khủng lắm, mặt tái đi run giọng hỏi: “Làm bằng cái gì thế?"
" Gan lợn, ruột lợn, dạ dày lợn ... Còn cả mỡ lợn, dùng xương lợn nấu canh, nấu cho tủy tan hết ra thì canh mới tới vị." Đơn Dũng liệt kê nguyên liệu, nhìn Tả Hi Dĩnh tay ôm miệng như muôn nôn ra, hai mắt thì tóe lửa, không ngờ y nói: “Tuy là món lòng nhưng mà hợp với chị lắm đấy, khi ở Hưởng Mã Trại, tôi nhìn ra chị có chút thể hư, có phải là thường xuyên tay chân giá lạnh, không thể vận động mạnh, có bệnh kén ăn, nói không chừng còn chán ăn ..."
Câu nói này như chạm vào chỗ yếu của Tả Hi Dĩnh, đang tức giận trở nên ủ rũ, tay hạ xuống, cảm giác buồn nôn dần biến mất, cô nhận ra được Đơn Dũng không có ác ý. Chỉ là cô không biết làm sao Đơn Dũng lại nhìn ra bệnh của mình : “Sao cậu biết?"
" Ông nội tôi làm Trung Y, tôi còn theo học cha tôi ít dược thiện, điều dưỡng thân thể rất quan trọng, chị có triệu chứng đặc trưng của vị hàn thể hư." Đơn Dũng nói như thể lương y quan tâm tới người bệnh, chẳng qua biết sư tỷ ăn sung mặc sướиɠ e là chưa thử qua món này, nói linh tinh hình như đúng rồi:
Kén ăn, chán ăn, thiếu vận động ngoài trời, đó là bệnh mà mỹ nữ bình thường đều có, còn tay chân giá lạnh, càng không phải bịa, đại bộ phận con người bình thường tay đều lạnh.
Đúng thì đúng rồi, có điều chớp mắt Đơn Dũng cũng phát hiện vấn đề, tựa hồ mình nói nghiêm trọng quá, làm sư tỷ buồn rầu, không biết có phải trách thân thể yếu ớt không? Đơn Dũng đổi giọng: “Phải rồi sư tỷ, tôi thực sự muốn cùng chị tham khảo một vấn đề triết học, tôi nhìn ra chị có thái độ khinh thường với cuộc sống của tôi, có điều cách sống này cũng thuộc phạm trù triết học."
" Lại là triết học nhân sinh ăn uống chơi bời hả?" Tả Hi Dĩnh không quay đầu, tựa hồ chuẩn bị đi:
"Không phải, có câu, người ta sống là để ăn, còn tôi ăn là để sống. Tôi phát triển câu này sâu hơn, chúng ta sống là vì ăn ngon hơn, ăn ngon hơn để sống tốt hơn. Chị nói đúng không?" Đơn Dũng đợi một nụ cười vui vẻ của sư tỷ
Tả Hi Dĩnh quay đầu lại, trong đôi mắt không có niềm vui, không tán đồng, không tới mức khó chịu, chỉ tựa có chút không thích sự ba hoa của y.
"Sư tỷ, không phải tôi nói, mà là nhà triết học Socrates nói đấy." Đơn Dũng dè dặt nói, chỉ sợ chọc giận cô, vì cuộc hẹn hò này y phải ngồi nuốt đống sách triết học suốt hai ngày, cuối cùng bại lui, chỉ học thuộc lòng vài câu lừa người:
Đi chơi hơn một tiếng quan hệ không rút ngắn, ngược lại còn thêm xa cách, Đơn Dũng hối hận lắm. Hai người đi ra ngoài đếm đông tụ tập ăn uống, khi cách xe đạp không xa, Tả Hi Dĩnh nhìn lại, Đơn Dũng dừng chân.
Chàng trai ân cần này mang tới nhiều niềm vui cho Tả Hi Dĩnh, có chút không vui là vì y cố ý lừa cô ăn mỳ lòng, cho dù mùi vị không tệ.