Khi Anh Họ Mạnh Mẽ Trở Thành Bé Cún Của Tôi

Chương 2.1: Bị em họ phát hiện bí mật, săn sóc giúp cạo hộ ᒪôиg Mυ

Nhiệt độ cao nhất hôm nay là ba mươi lăm độ, em họ Tiểu Thần giục anh đi bơi, Lâm Văn Hiên sợ nóng, thực ra không muốn ra ngoài chút nào, nhưng dù sao thì đó cũng là yêu cầu của em họ, nên anh chỉ có thể đồng ý.

Chỉ là khi đến bể bơi, mới phát hiện có rất nhiều người. Lúc vào phòng thay đồ cũng vậy, gần như chật kín người. Khó khăn lắm hai người mới chui được vào một cái phong ở trong góc, Lâm Văn Hiên nhớ cho cơ thể của mình, có chút do dự, anh vỗ vai em họ: "Em vào trước đi, đợi em thay xong thì anh vào." Em họ Tiểu Thần quen để mặt lạnh, nghe vậy càng không vui, kéo anh cùng đi vào: "Là anh em, em họ khách sáo làm gì!" Lâm Văn Hiên căn bản không thể từ chối hắn, nhưng nghĩ lại thì em họ là người anh tin tưởng nhất trên thế giới, nếu bí mật bị lộ thì em họ của anh cũng sẽ giúp anh giữ bí mật.

Hai thanh niên cao lớn chen vào một phòng đơn, rèm được hạ xuống, em họ nhanh chóng cởϊ qυầи áo, bỏ áo tay ngắn và quần đùi vào giỏ, thậm chí còn kéo qυầи ɭóŧ xuống dưới, lộ ra chim lớn ẩn núp trong rừng lông. Thấy vậy, Lâm Văn Hiên quay mắt đi như thể bị bỏng. Anh cũng cởϊ qυầи áo của mình, khi còn một cái qυầи ɭóŧ, anh lại do dự một chút, nhưng nhìn thấy em họ đang mặc quần bơi như không hề để ý đến anh, hạ bộ bị bóp sát phồng lên. Thì anh nhanh chóng cởϊ qυầи lót của mình xuống, nhưng em họ của anh đột nhiên nhìn sang đây, ngây thơ nhìn chằm chằm vào dươиɠ ѵậŧ lôиɠ ʍυ sáng màu của Lâm Văn Hiển: "Anh họ, tại sao anh lại nhỏ như vậy?"

Dù anh có tốt tính đến đâu cũng chịu không nổi, Lâm Văn Hiên vẫn tức giận thưởng cho hắn môt quả bom: "EM NÓI AI NHỎ? Là bởi vì của em quá to đấy!" Mặt anh tức giận đỏ bừng.

Tần Trạch Thần lập tức dùng tay chạm vào, Lâm Văn Hiên trốn một lúc, nhưng nơi này chỉ rộng nhiêu đó, cậu nhỏ của anh vẫn bị em họ cầm trong tay thưởng thức: “Anh họ, nhỏ cũng không sao.” Cầm lấy dươиɠ ѵậŧ anh nhấc lên vuốt ve, nhưng hắn hoảng hốt chú ý đến một chút thịt mỏng phía dưới: "Hả? Đây là cái gì vậy?"

Hắn quỳ xuống tò mò nhìn, chỉ thấy giữa cặp đùi săn chắc ẩn giấu một cái âʍ ɦộ màu hồng nhạt ẩn bên dưới, môi âʍ ɦộ hơi dài, ở lôиɠ ʍυ hiện ra một màu hồng nhạt, mềm mại, bao bọc lấy môi âʍ ɦộ màu đỏ nhắm chặt bên trong. Hắn ngạc nhiên thốt lên: "Anh ơi! Anh còn có một cái l*и!"

Lâm Văn Hiên vội vàng kéo tóc kéo hắn đứng lên, trầm giọng uy hϊếp: “Em nhỏ giọng xíu, em muốn tất cả mọi người trên thế giới đều biết anh có l*и à!”

Hai người họ ở rất gần nhau, nhiệt độ và hơi thở nóng hổi của Tần Trạch Thần phả thẳng vào mặt Tần Trạch: "Đừng nói cho người khác biết." Tần Trạch Trần vội vàng gật đầu: "Không nói cho ai cả, em biết rồi."

Lâm Văn Hiên yên tâm, trở lại khoảng cách bình thường, lại không nghĩ đến Tần Trạch Trần lại thốt ra những lời tào lao: "Anh họ, chỗ đó của anh lắm lông thật."

Lâm Văn Hiên đỏ mặt với nước da ngăm đen: "Đệch! Em quan tâm lắm vậy! Đàn ông thì phải lắm lông."

“ Không vệ sinh chứ sao! Anh ơi, anh quên em học y mà” khuôn mặt nhỏ của Tần Trạch Thần bình thản, thoạt nhìn rất có sức thuyết phục: “Anh đừng bơi nữa, nhiều người như vậy sợ mất vệ sinh, nếu có bệnh phụ khoa sẽ không tốt, chúng ta về rồi em cạo lông cho an."

"Thật à?" Lâm Văn Hiên cau mày hỏi hắn, anh chưa từng đi khám bác sĩ, anh chỉ nghĩ mình có thêm một cơ quan thôi, không nghĩ còn có mối nguy hiểm tiềm ẩn như vậy, Tần Trạch Thần quả thực học y, hơn nữa hắn là em họ của anh, chắc chắn sẽ không lừa gạt anh: “Vậy chúng ta về thôi.”

Anh mặc qυầи ɭóŧ vào, đang định mặc lại quần áo, nhưng Tần Trạch Thần lại chạm vào hạ thân của anh qua lớp qυầи ɭóŧ: “Anh đừng mặc đồ kiểu này, không tốt, về nhà em sẽ mua cho anh loại chuyên dùng cho người song tính."

Lâm Văn Hiên cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh không nghĩ ra điều gì sai, nhìn thấy em họ được mình chăm sóc, nay còn biết chăm lo cho mình, anh cười rạng rỡ và nói: "Được rồi, Tiểu Thần đã học được cách làm anh rồi.”