Thú Vực, khu vực biên giới giáp ranh giữa hỗn hợp khu cùng vòng ngoài khu.
Vạn Ninh Dương dùng Thiên Vương Lệnh bắn lên không trung tín hiệu cầu cứu cũng đã được nữa canh giờ. Trong suốt thời gian đó hắn cùng với Chu Vĩnh Phong không ngừng dùng hồn lực giữ mệnh cho Hàn Hạo Nhiên. Rốt cuộc cứu viện cũng tới, đáng nói là đội hình cứu viện có chút không đúng.
Chi đội ngũ này cơ hồ đem toàn bộ Nhân Vực đại quân sở hữu chiến lực mạnh nhất hồn sư gom lại, trong đó phải kể đến Thiên Minh Thần Triều Trưởng Lão Điện toàn bộ thành viên, lại có toàn bộ Siêu Cấp Thế Lực bảng hiệu cường giả như Vô Cực Lão Tổ, Ngân Nguyệt Môn Chủ, Cổ Hoang Phái Thái Thượng Trưởng Lão, Đường Môn Đế Tôn Dạ cùng mấy vị điện chủ, Truyền Linh Tháp mười hai Tháp Chủ cùng bốn vị Truyền Linh Sứ, cuối cùng không thể thiếu chính là tổng chỉ huy toàn mặt trận Kim Quang Đấu La Bao Lão.
Hơn năm mươi vị Phong Hào Đấu La, trong đó Siêu Cấp Đấu La cũng không dưới mười lăm vị. Có thể nói đây là đội hình cực kỳ khủng bố, so với Tà Hồn Điện chỉ có hơn chứ không kém. Bất quá, so sánh như vậy cũng có chút buồn cười, dù sao Tà Hồn Điện chỉ là một cái tổ chức, còn đội hình nào bao quát toàn bộ Nhân Vực có thể vét ra được Phong Hào Đấu La, vô cùng khập khiễng.
Vì lẽ đó có thể thấy được, Tà Hồn Điện sở hữu chiến lực là cỡ nào kinh người. Vô luận Truyền Linh Tháp, Đường Môn hay là Vực Chủ thế lực cũng không thể đơn mã độc đấu với bọn chúng.
Nhìn thấy tình huống như thế này, Vạn Ninh Dương Chu Vĩnh Phong hai người trợn mắt hốc mồm cả lên. Ngập trời nhân ảnh tầm mắt nhất thời rơi ở hai người bọn hắn trên thân, không khỏi khiến cho cả hai gánh chịu vô hình áp lực.
Vạn Ninh Dương ở trong lòng càng là rêи ɾỉ: “Hạo Nhiên đội trưởng, lần này tiêu rồi, ta quân hàm sắp bị tháo xuống.”
Chu Vĩnh Phong cũng nội tâm thầm mắng: “Cứu viện thôi mà, làm gì mà kéo đến đến thế, lần này tiền đồ coi như xong rồi a.”
Ở trên trời cao chậm chậm hạ xuống một đạo béo tròn thân ảnh, tự nhiên là Kim Quang Đấu La.
Vạn Ninh Dương hai người đều quỳ xuống, cung kính nói: “Tổng chỉ huy khỏe.”
Bao lão vẻ mặt ngầu ngầu liếc nhìn hai người bọn hắn, sau đó lại liếc trong tay Vạn Ninh Dương khỏa Thiên Vương Lệnh, trầm giọng hỏi: “Các ngươi làm sao có lệnh bài?”
Vạn Ninh Dương lập tức hồi đáp: “Hồi bẩm chỉ huy, lệnh bài là của người này, hắn là chúng ta tiểu đội trưởng, tên gọi Hàn Hạo Nhiên.”
Bao lão nghe vậy chợt ồ lên: “Ra là tiểu tử này, làm sao lại bị thương nặng thế, tránh ra để ta kiểm tra một chút.”
Vạn Ninh Dương hai người lập tức lui ra một khoảng. Bao lão tiến tới gần Hàn Hạo Nhiên, sau đó dùng một tay đặt lên hắn l*иg ngực, một cỗ thuần túy quang minh khí tức từ trên người lão truyền sang, đứng ở gần nhất Vạn Ninh Dương hai người cũng không khỏi cảm thấy một cỗ dễ chịu cảm giác lan tỏa trong cơ thể mình, cơ hồ toàn bộ mệt mỏi đã hoàn toàn tan biến, hồn lực tốc độ khôi phục so với bình thường phải gấp đôi.
Hai người bọn hắn lịch lãm còn kém, tu vi còn thấp cho nên tự nhiên không hay biết được, này một màn của Bao lão chính là vận dụng cực hạn quang minh nguyên tố, câu dẫn sinh mệnh năng lượng tiến hành chữa trị cho Hàn Hạo Nhiên, mà Vạn Ninh Dương hai người ở gần, cũng được thơm lây chút đỉnh.
Bao lão duy trì như vậy hơn ba mươi giây mới ngừng lại, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, lão lập tức lấy từ trong túi áo ra một cái bánh bao thịt thơm phức, nhét vào miệng nhai ngồn ngoàm. Ngay khi cái bánh bao đã hoàn toàn yên vị trong bụng lão, sắc mặt lão cũng đã khôi phục lại dĩ vãng một phút trước, hồng hào cực kỳ.
Một màn như vậy thường không có dễ thấy được, Vạn Ninh Dương hai người liền trố cả mắt mà nhìn.
Bao lão chợt quát: “Bớt nhìn đi, người ta ăn mà nhìn cái gì. Tiểu tử này đã không còn nguy hiểm, trở về tịnh dưỡng một thời gian là được. Bây giờ nói cho ta nghe, làm sao biết bắn pháo hiệu?”
Vạn Ninh Dương bị quát bừng tỉnh trở lại, vội vã trả lời: “Là, có người chỉ cho bọn ta. Hắn nói hắn là Vân... À không, là Minh Chủ đại nhân. Hắn còn vấn ai ngài đó tổng chỉ huy.”
“Hửm? Ngươi vừa nói cái gì?” Bao lão hai mắt đột nhiên sáng lên, cả thân hình béo núc nhanh như chớp lao tới bắt lấy bả vai Vạn Ninh Dương, dùng sức mà lắc: “Ngươi nói Minh Chủ đại nhân phải không?”
Vạn Ninh Dương bị lay đến muốn thổ huyết, khổ sở thưa: “Bẩm chỉ huy, thật là vậy, nguyên văn là, Vân Chính Thiên ta vẫn khỏe, đừng quá lo lắng.”
“Vân Chính Thiên ta vẫn khỏe, đừng quá lo lắng sao?” Bao lão đột nhiên sắc mặt trầm ngâm, đi qua đi lại lẩm bẩm lại câu này như người điên. Vạn Ninh Dương Chu Vĩnh Phong hai người cũng trợn mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám nói câu nào.
“Quả nhiên như ta đã đoán.” Bao lão đập mạnh hai tay vào nhau, xoay người nhìn về phía Đế Tôn Dạ cùng Tô Trình, bí mật truyền âm: “Lão quỷ, lão Tô, thời cơ đã đến, các ngươi hiệu lệnh tam quân đồng loạt tấn công thẳng vào Thú Vực hạch tâm lãnh thổ.”
Đế Tôn Dạ hai người giật mình: “Ngươi nói sao? Từ bỏ hủy diệt Hắc Ám Cổ Thụ kế hoạch? Mà làm sao ngươi biết thời cơ đã đến, chúng ta trinh sát vẫn chưa có kết quả cuối cùng.”
Bao lão nhìn về phía Thiên Vương Lệnh còn trên tay Vạn Ninh Dương, đối với Đế Tôn Dạ câu hỏi đáp lời: “Kỳ thực Thiên Vương Lệnh chỉ có thể phát tín hiệu cầu cứu dưới dạng bước sóng năng lượng, cũng chỉ có người sở hữu một khối tương tự lệnh bài mới nhận được tín hiệu cầu cứu, nhưng phạm vi cũng có giới hạn đấy. Ngoài ra, Thiên Vương Lệnh còn có một cơ quan cho phép bắn tín hiệu dạng pháo sáng lên không trung như các ngươi đã thấy, đó chính là mật mã ngầm, đại biểu thời cơ chín mùi, có thể toàn lực xuất kích. Vả lại vừa nãy tiểu Thiên nhắn cho ta nói hắn vẫn khỏe, ta đừng lo lắng cũng là một loại mật pháp, ý muốn nói hãy tin tưởng hắn. Đây là Thiên Phủ bọn chúng tự chế tạo ra thủ đoạn mật pháp, ngoại trừ tiểu Thiên hắn cùng thân cận đồng bọn ra, không ai biết cả.”
“Vậy làm sao ngươi biết?” Tô Trịnh chợt hỏi.
Bao lão vẻ mặt bộc lộ sự đắc ý: “Ngươi quên ta là sư phụ hắn sao? Hắn làm sao dám giấu ta cái gì ô hô hô!”
“Phí nhiều lời, nói trọng tâm đi.” Đế Tôn Dạ tức giận.
Bao lão đường hoàng nói: “Nguyên lai là như vậy, cho nên ta mới nói các ngươi thay ta dẫn toàn quân, bỏ qua Hắc Ám Cổ Thụ hủy diệt kế hoạch, xông thẳng vào Thú Vực hạch tâm, tự mình tìm hiểu xem ở bên trong đó rốt cuộc xảy ra cái gì.”
“Hả? Làm sao lại thay ngươi? Ngươi đi đâu?” Đế Tôn Dạ trợn cả hai mắt.
Bao lão cười cười: “Ta đi tìm thêm viện binh. Yên tâm đi, nhiều khi ta tới đó còn trước các ngươi nữa kìa.”
“Ngươi tìm ở đâu? Thú Vực còn viện binh ở chỗ nào?” Tô Trịnh có hơi trầm ngâm, nhưng một khắc sau cả hắn cùng Đế Tôn Dạ đều có câu trả lời, trong lòng kêu lên: “Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc!”
Từ biệt Đế Tôn Dạ, Tô Trịnh hai người, Bao lão đạp không mà đi, cơ hồ dùng toàn bộ sức lực của minh ở trên không trung phi hành. Lẫy lão Cực Hạn đấu la khí tức thả ra, căn bản không có tồn tại hồn thú nào có can đảm cản đường lão.
Ngắn ngủi hai canh giờ sau, một tòa to lớn thủ phủ đã xuất hiện trong tầm mắt, Bao lão chậm lại tốc độ phi hành, thẳng thắn đáp xuống ở gần đó, cách cửa chính hơn một trăm mét. Này phủ cao hơn trăm mét, mờ mờ ảo ảo đằng sau lớp mây mù, kiến trúc độc đáo vô cùng, phảng phất vẫn duy trì lối thẩm mĩ từ mấy vạn năm trước. Điểm đáng nói ở đây, khuôn viên vài trăm mét xung quanh phủ này thảm thực vật cực kỳ tươi tốt, sinh mệnh năng lượng nồng đậm, không khí trong lành sảng khoái.
Này phủ chính là Thần Thánh Thiên Sứ đại bản doanh, tên gọi là Thiên Sứ Phủ.
Lúc này từ bên trong Thiên Sứ Phủ bay ra hai đạo trung niên thân ảnh, dựa theo khí tức tỏa ra trên người mà phán đoán, thình lình cả hai đều là Phong Hào đấu la trình tự.
“Người đến là ai? Không mau báo danh!” Một trong hai vị trung niên Phong Hào Đấu La cất giọng, thái độ cực kỳ thận trọng.
Bao lão cũng không trịch thượng, tỏ vẻ hòa nhã: “Lão phu Kim Quang Đấu La, là Truyền Linh Tháp Tổng Tháp Chủ, hôm nay tới là muốn tìm lão bằng hữu Nhạc Thiên Thần có chuyện cần nói.”
“Ngài, ngài là Bao Lão Tiên Sinh. Vãn bối thất lễ, xin tiền bối đừng trách cứ. Mời vào trong!” Trung niên Phong Hào Đấu La thái độ lập tức thay đổi, đối với Bao lão cung kính hết mực.
Bao lão mỉm cười thật tươi, hai tay chấp sau lưng sải bước tiến vào.
Đi ngang qua một tầng kim sắc vách tường, Bao lão cảm nhận được trong người mình quang minh nguyên tố nhảy cẩn hân hoan, giống như có một loại cộng minh lực lượng, không khỏi gật đầu: “Thiên Sứ thủ hộ đại trận vẫn luôn khiến lão phu kinh ngạc, bất quá hiện tại có vẻ mỏng hơn một chút.”
“Tiên sinh nhãn lực như thần, quét mắt liền nắm rõ mồn một. Cũng không giấu gì ngài, chúng ta thủ hộ đại trận đích xác suy yếu, nguyên nhân cũng vì có người cắn nuốt một trong ba món Thánh Vật.” Trung niên Phong Hào Đấu La có chút rầu rĩ, hai mắt có lửa giận nhen nhóm.
“Lại có chuyện này sao?” Bao lão cũng vô cùng bất ngờ. Lão dĩ nhiên không biết, Vân Chính Thiên cũng chưa từng kể qua, chính hắn đã thôn phệ Thiên Sứ thần lực có trong Thiên Sứ mãnh vỡ. Sở dĩ hắn không nói là vì hắn biết Bao lão cùng Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc có giao tình, nếu như nói ra, Bao lão không còn cách nào khác ngoài thay mặt hắn đi tạ tội, mà Vân Chính Thiên không bao giờ muốn sư phụ vì mình mà bị liên lụy bất kỳ cái gì, cho nên hắn bảo trì im lặng chuyện này.
Đột nhiên Bao lão trở nên trầm ngâm, cũng không nói thêm câu nào, chỉ lẳng lặng theo sao hai vị trung niên Phong Hào Đấu La, tiến vào bên trong Thiên Sứ Phủ. Kỳ thực lúc này lão đang nghĩ, không biết cái chuyện mảnh vỡ Thiên Sứ bị thất lạc bị cắn nuốt kia cùng đồ đệ minh có liên quan hay không. Tốt nhất là không đi nha, hừm hừm!
Chính vào lúc Bao lão còn bận suy nghĩ lung tung, ở trong phủ đã lao nhanh ra một đạo bạc trắng thân ảnh. Lão giả vừa xuất hiện lập tức cười lớn: “Ha ha ha, lão bằng hữu, đã lâu không gặp.”
Bao lão nghe vậy, vội vàng quẳng suy nghĩ kia ở sau đầu, mỉm cười đáp lễ: “Bao mỗ đường đột tới thăm, không biết có làm phiền Nhạc huynh hay không?”
Lão giả trợn mắt đáp lại: “Mỗ, mỗ cái đầu heo nhà ngươi. Vào trong, vừa vặn ta đang có chuyện muốn hỏi.”
Bao lão nghe xong, trợn cả hai mắt, tim giật thót, lòng thầm mắng: “Chết cha! Linh cảm của ta không lẽ chính xác!”