Ngạo Thiên Long như tỉnh lại từ trong mộng, hắn hướng Vân Chính Thiên vô cùng tán thưởng nói:
“Còn tưởng ngươi sẽ tốn chút thời gian để lùa bọn chúng đi. Vậy mà lại trực tiếp giải quyết tất cả. Xem ra chuyện này có liên quan tới loại lực lượng mà ngươi vừa sử dụng.”
Lấy Vân Chính Thiên tu vi mới là Hồn Vương, trong thời gian ngắn như vậy giải quyết hết đám ác linh vừa nãy, cho dù là Ngạo Thiên Long cũng tự nhận cực hạn bản thân làm được cũng chỉ đến thế. Phải biết vừa nãy một đám ác linh tiểu đội thế mà có tới hai con kỵ sĩ không đầu ác linh cùng bốn con chiến sĩ ác linh a.
Vân Chính Thiên nghe vậy chỉ cười không đáp. Ngạo Thiên Long vùa nhìn liền biết được mấu chốt vấn đề, tất cả là do hắc lực mang tới trì trệ cho ác linh, vì vậy mới dễ dàng chém gϊếŧ bọn chúng. Bất quá Vân Chính Thiên cũng không rảnh rỗi đi tiết lộ bí mật của mình cho người mới quen biết như Ngạo Thiên Long.
Thấy đối phương không trả lời, Ngạo Thiên Long cũng không có để ý, tiếp tục cất bước di chuyển. Vân Chính Thiên lập tức bám theo sau.
“Vào tới chỗ này đã là cấm địa của ác linh rồi. Nhớ tự giữ mình.” Ngạo Thiên Long nhắc nhở.
“Ta rõ ràng.
Trên đường xuyên vào thỉnh thoảng có gặp một số đơn độc ác linh chiến sĩ tuần tra, bất quá Ngạo Thiên Long mỗi một chưởng đều đem bọn chúng đánh chết tại chỗ. Vô cùng dễ dàng.
Mặc dù không rõ ràng tu vi của Ngạo Thiên Long đang ở cấp bậc nào, nhưng Vân Chính Thiên có thể mơ hồ cảm thấy mênh mông hồn lực từ trên người hắn truyền ra. Đẳng cấp này so với Cổ Lãnh Phong đạt tới Hồn Đế đỉnh phong thì mạnh hơn không chỉ một bậc.
“Ngạo huynh, đừng nói ngươi đã bước vào Hồn Thánh.”
Vân Chính Thiên hỏi.
Ngạo Thiên Long cũng không giấu diếm, đối với Vân Chính Thiên thực lực âm tàng bất khả lộ hắn cũng có vài phần nể trọng, cho nên thái độ giao tiếp cũng vô cùng hòa nhã, cởi mở rất nhiều.
“Lão tổ tông Ngạo Thần Châu sau nhiều lần tiến vào Hạo Thiên Trì này, phát hiện vong linh sinh vật phần lớn đã bị tuế nguyệt ăn mòn. Những cái kia đỉnh cấp cường giả vong linh đã từ lâu không còn tồn tại, vì vậy hắn đã quyết định đặt xuống một loại cấm chế tu vi đối với hồn sư tiến vào. Để duy trì thế cân bằng đảm bảo sự tồn tại lâu dài của Vong Linh Thế giới không bị nhân loại hồn sư khai thác quá mức mà bị tuyệt diệt.”
“Cho dù ta là hậu nhân của hắn, cũng không có cách nào đem cấm chế này đặt sang một bên. Thế nên từ vài năm trước, sau khi đạt tới bình cảnh bảy mươi cấp, gia tộc ta đã dùng một loại bí pháp để phong ấn đệ thất hồn hoàn, không cho phép ta thăng cấp. Chỉ khi nào thuận lợi tiến vào Hạo Thiên Trì ta mới cởi bỏ phong ấn, tấn thăng Hồn Thánh.”
“Thì ra là như vậy, chẳng trách Ngạo huynh mang cho ta cảm giác áp bức rất mạnh a.”
Vân Chính Thiên thật lòng nói.
“Hắc hắc, bởi vì ta là Hồn Thánh, cao hơn ngươi tới hai cái giai cấp cho nên áp lực mới lớn. Nếu như hai chúng ta là đồng cấp, ta sợ rằng không thể so với ngươi được a. Không không, cái này ta nói là từ chân tâm a.”
Ngạo Thiên Long cười ha hả nói.
Hai người tuy mới gặp nhưng nói chuyện rất hợp, nhất thời hảo cảm song phương tăng lên không ít. Đây có ví như anh hung trọng anh hùng, cường giả kính cường giả.
Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã bước ra khỏi cánh rừng rậm, tiến vào một không gian tĩnh mịch rộng lớn.
Ngay vào lúc này, Ngạo Thiên Long cước bộ dừng lại, hắn di chuyển tới nấp sau một tảng đá lớn, tinh thần lực cẩn thận dò xét bốn phía.
“Tới rồi. Ngươi xem.”
Vân Chính Thiên ánh mắt nhìn về phía Ngạo Thiên Long chỉ, nội tâm khẽ giật mình. Noi đây đã không thuộc phạm vi rừng rậm như trước nữa, mà là một cái đại thảo nguyên rộng bạt ngàn. Đại thảo nguyên dâng hiến vô tận thảm thực vật màu đen, theo gió khinh động phất phới bay.
Ngay chính giữa đại thảo nguyên, không thể che giấu một đầu Cự Hùng đang ngồi bệt trên mặt đất, đầu của nó ngẩng lên nhìn về phía những vì sao sáng trên bầu trời đen Hạo Thiên Trì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ý nghĩ đầu tiên dâng lên trong đầu Vân Chính Thiên đó chính là con Cự Hùng này đang chờ đợi một điều gì đó mông lung, một điều gì đó mà có lẽ cả đời này của nó sẽ không bao giờ gặp lại.
Vân Chính Thiên đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện trên đại thảo nguyên này không có bất kỳ ác linh sinh vật nào ngoại trừ Ác Hùng Vương đang thơ thẩn ở bên kia. Hắn cảm thấy có chút quái dị.
Ngạo Thiên Long đồng dạng cũng nghĩ như thế. Phải biết vài canh giờ trước Ác Hùng Vương còn lùng sục khắp mọi nơi để lôi ra cho bằng được tên hỗn đản làm cho nó phát rồ. Vậy mà bây giờ lại một mình thơ thẩn ở chỗ này, làm sao không kỳ lạ cho được.
“Không phải chứ? Không lẽ toàn bộ ác linh sinh vật đã bị Ác Hùng Vương dọa đến mức trốn biệt tích?”
Ngạo Thiên Long khó hiểu tự vấn.
Chính vào lúc này, Ác Hùng Vương bỗng nhiên cúi đầu xuống, trong miệng trầm thấp thanh âm phát ra:
“Đã tới thì ra đi.”
Ác Hùng Vương đột nhiên lên tiếng làm cho cả hai người bọn hắn giật bắn cả người. Trong lòng như có điện xẹt chạy qua, trống tim đầu dồn dập, nội tâm thập phần khẩn trương.
Đã bị phát hiện rồi? Nếu đã như vậy thì phải liều mạng thôi.
Ngạo Thiên Long nhanh chóng làm ra quyết định, trên tay hắn Vong Linh Pháp Trượng hiện ra, sau lưng cũng đồng thời dâng lên một cái hồn hoàn. Hồn hoàn này toàn thân dâng hiến một màu xám tro, màu sắc hoàn toàn khác với những gì Vân Chính Thiên được biết.
Vân Chính Thiên cũng không có chần chừ, quang minh khí tức được hắn thôi động đến cực hạn. Quang Minh Thánh Kiếm cùng Thánh Phượng Dực nhanh chóng triển khai, thân thể lập tức lao lên tận trời, trực chỉ Ác Hùng Vương một kiếm chuẩn bị chém tới.
“Dừng đã. Nghe ta nói.” Ác Hùng Vương thanh âm trầm thấp lại vang lên.
Vân Chính Thiên cùng Ngạo Thiên Long đang trong tâm thái chuẩn bị chiến đấu, chính vào lúc này không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Người vừa ra hiệu tạm thời đình chiến lại chính là chúa tể toàn cõi Hạo Thiên Trì này, đầu gấu ác linh Ác Hùng Vương tu vi cao đến Siêu Cấp đấu la trình độ. Nó vậy mà hướng hai tên nhân loại hồn sư tu vi thấp kém ra hiệu đình chiến. Thật làm người khác có chút không thể nào tin tưởng được.
Nhưng Ngạo Thiên Long không có vì vậy mà thu hồi võ hồn, Vong Linh Pháp Trượng vẫn thủ hộ trước người, tỏa ra nồng nặc ma pháp khí tức, ánh mắt thủy chung khóa chặt mọi cử động của Ác Hùng Vương.
Vân Chính Thiên ở trên không trung cũng tạm thời đình chỉ công kích, hắn vẫn chưa từng gặp qua Ác Hùng Vương, mà trước mắt vị chúa tể giả này lại muốn nói chuyện, hắn cũng không dám manh động.
Yếu tố bất ngờ đã mất đi, tỷ lệ ám sát thành công của hai người bọn hắn đối với Ác Hùng Vương giảm xuống rõ rệt. Đối phương đã chủ động nói chuyện, đương nhiên là một cái không quá tệ sự tình.
“Chúng ta có gì để nói?” Ngạo Thiên Long quát lớn.
Ác Hùng Vương nghe vậy, cũng không có tức giận, trái lại nó còn tỏ vẻ khoái chí, đưa mắt nhìn ngắm Vong Linh Pháp Trượng kia.
“Đã lâu không gặp được hậu nhân của hắn. Ta tự nhiên phải vui mừng.”
Nghe được một câu này, Ngạo Thiên Long thoáng ngây người ra, nói: “Ngươi... Ngươi đã khôi phục ý thức?”
Ác Hùng Vương một thân gấu lớn đứng thẳng lên, dõng dạc nói: “May mắn khôi phục lại, bất quá thời gian sẽ không quá dài. Các ngươi cần phải nắm lấy cơ hội này, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.”
Lời của Nhị Bạch to rõ và rất quyết đoán. Thế nhưng không hiểu đầu đuôi Ngạo Thiên Long ngây người nhìn Nhị Bạch, cung kính nói:
“Nhị Bạch tiền bối, nếu ngươi đồng ý, ta cùng vị bằng hữu bên kia sẽ tịnh hóa cho ngươi, để đem toàn bộ tà ác chi lực trong người khu trừ.”
Nhị Bạch lắc đầu thở dài đáp: “Không thể làm được. Tà ác chi lực đã ăn sâu vào vong linh bản nguyên của ta, đây đã là tình trạng không cách nào cứu vãn. Chỉ cần thêm một khoảng thời gian, vong linh bản nguyên của ta hoàn toàn bị tà ác chi lực thôn phệ. Khi đó ta sẽ trở thành hoang dã ác linh không có ý thức trong những năm tháng cuối đời. Nhân loại những thế hệ tiếp theo tiến vào trong vị diện này sẽ chết thảm trong tay ta. Mà ta cũng không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng có thể khẳng định đến một ngày nào đó ta sẽ phải tan biến trong đau đớn.”
Dừng lại một chút, Nhị Bạch lại nói: “Cho dù là hai người các ngươi liên thủ, có bất ngờ làm yếu tố then chốt, căn bản cũng không thể đem ta ám sát được, có biết hay không?”
Vân Chính Thiên nghe vậy trong lòng cả kinh, thế nhưng ngẫm lại thì Nhị Bạch lời này nói rất đúng. Hắn cùng Ngạo Thiên Long đúng là vẫn quá ngây thơ, cứ nghĩ âm thầm tập kích sẽ có thể đem Ác Hùng Vương thành công tịnh hóa. May mắn Nhị Bạch ý thức trở lại, nếu không bọn hắn có lẽ đã vẫn lạc, sau đó trở thành ác linh rồi.
Vân Chính Thiên chợt nói: “Tiền bối. Làm thế nào mới có thể giúp được ngài? Nếu như có thể, ta vẫn muốn đem ngài triệt để siêu độ, để ngài có thể thanh thản siêu thoát khỏi thế giới này.”
“Chính Thiên... Ngươi nói cái gì?” Ngạo Thiên Long đột nhiên trở nên tức giận.
“Ngạo huynh, ngươi không thấy Nhị Bạch tiền bối đã đủ đau khổ rồi hay sao. Ngươi cũng đừng có ngây thơ nữa, chúng ta căn bản không thể thay đổi được sự thật này. Bây giờ cách tốt nhất đó chính là giúp cho Nhị Bạch tiền bối có thể siêu thoát, đó mới là con đường đúng đắn.”
Vân Chính Thiên trầm giọng nói.
Nhị Bạch nghe vậy, cũng gật đầu tán thành: “Vong Linh Pháp Sư à, tên nhóc kia nói rất chính xác. Ngươi cũng đừng vì thương tiếc ta mà làm ra quyết định sai lầm trong đời mình. Ta đã sống trong Vong Linh Thế Giới từ khi chủ nhân dung hợp với bản thể của ta, có thể nói một cuộc đời đơn giản không có gì phong phú. Nếu được lựa chọn, ta sẽ không trở thành vong linh sinh vật đâu.”
Nhị Bạch thanh âm buồn bã cho Ngạo Thiên Long lẫn Vân Chính Thiên trong lòng nặng trĩu. Hắn cuộc đời này quá mức thống khổ rồi, lựa chọn ra đi có lẽ là cách tốt nhất.
“Ta hiểu rồi.” Ngạo Thiên Long cay đắng nói.
Vong Linh Thế Giới là do Ngạo gia tổ tiên tìm lại được, vì vậy mỗi một tên hậu nhân đều được dạy là phải có trách nhiệm bảo vệ nơi này. Mà cách tốt nhất để đảm bảo Vong Linh Thế Giới thoát khỏi sự xâm thực mà tà ác chi lực mang lại, đó là có thể đánh thức Nhị Bạch. Sau đó lại nhờ vào thực lực của Nhị Bạch mà tiêu diệt toàn bộ ác linh.
Nếu như Nhị Bạch thực sự chết đi, sớm muộn nơi này sẽ hoàn toàn là thế giới của ác linh sinh vật.
Theo tuế nguyệt biến thiên, Hạo Thiên Trì danh tự này có lẽ sẽ hoàn toàn biến mất.
Bất quá, tiếp xúc với Nhị Bạch vê sau, thấu hiểu nỗi lòng của nó, lại thêm sự quyết đoán của Vân Chính Thiên. Ngạo Thiên Long nội tâm đấu tranh một hồi, vẫn rốt cuộc lựa chọn buông bỏ cho nhiệm vụ kiêu hãnh của gia tộc. Thông cảm cho sự cô đơn của Nhị Bạch suốt hai vạn năm qua.
Nhị Bạch gương mặt không khỏi đại hỷ. Đột nhiên ánh mắt của nó chợt ngưng tụ lại, tất cả đều rơi vào người Vân Chính Thiên.
“Tiểu tử tóc trắng, ngươi trên người có tồn tại mùi vị tà ác chi lực, có thể giải thích một chút không?”
..............