Đế Thiên chi tử? Đế Hoàng?
Vân Chính Thiên sắc mặt lập tức đanh lại, hắn vạn lần không ngờ rằng, Thú Vực bên trong nhân tài kiệt xuất đã đi hết, thế nhưng vẫn còn lại một vị có bậc này uy danh.
Bất quá Đế Hoàng hai chữ này, bọn hắn đúng là chưa từng nghe qua, thậm chí còn không hề biết Thú Thần Đế Thiên có một cái hậu đại như vậy. Nếu như đám Vực Chủ biết được, tất nhiên kinh ngạc không thôi.
Bởi vì vị Đế Hoàng này chính là có được Kim Nhãn Hắc Long Vương độc nhất huyết mạch chảy trong người, tương lai khẳng định thành tựu không thể nào kém hơn Đế Thiên cho được. Mà khi đó, chẳng may hắn thực sự đột phá tới cảnh giới như Đế Thiên, thực sự chính là một cái tai họa cực kỳ kinh khủng cho nhân loại.
Bóng dáng còn chưa xuất hiện thì một đạo thanh âm trầm thấp đã vang lên:
“Vương Hạo kia, ngươi vẫn không từ bỏ cái thói lanh chanh, đừng trách ta thay phụ thân rút lại huyết thống chi lực.”
Vương Hạo vừa nghe Đế Hoàng nhắc tới mình, thần sắc lập tức run rẩy, giống như con chó bị chủ nhân quát lớn, cụp đuôi cuối đầu.
Ngay lúc này, trên trời cao như tách ra một cái khe hở, không khí chung quanh vặn vẹo lên hẳn, liền sau đó một cái nam tử từ bên trong chậm rãi lăng không mà ra. Hắn nhìn qua khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, gương mặt không nộ mà uy, đôi mắt đen sâu thẩm, thỉnh thoảng nhìn thấy vài vệt kim sắc lóe lên.
Hắn mặc một bộ trường bào kim sắc, đồng dạng một đầu tóc kim sắc dài qua lưng. Khí thế đặc biệt cường thịnh, tựa như hắn chính là chúa tể đứng trên hết thảy vạn vật xung quanh.
Lóe!
Đế Hoàng nhãn quang lóe lên, tức thì Vân Chính Thiên đại não lập tức đau dớn. Cảm giác này giống như ngàn vạn kim châm đem đỉnh đầu của hắn đâm thủng, thống khổ cùng cực.
Thế nhưng Vân Chính Thiên nào phải người dễ dàng chịu khuất phục, cường đại tinh thần lực theo mi tâm phóng thích mà ra, hình thành một cái lá chắn tinh thần bảo vệ trung khu thần kinh. Bất quá Vân Chính Thiên gương mặt vô cùng ngưng trọng, so với Đế Hoàng trên kia, tinh thần lực của hắn tiến vào Linh Uyển Cảnh này, chẳng là cái thá gì.
Nếu không phải hắn vừa vặn thành công tiến vào Ngưng Hồn Cảnh giới, e rằng một chiêu vừa nãy đã phế đi toàn bộ chiến lực bản thân.
Lương Thế Nhân bên cạnh nhìn thấy Vân Chính Thiên quì xuống, hắn lập tức đoán được Đế Hoàng giở trò, ngay lập tức võ hồn phóng thích mà ra, Lôi Ảnh Quang Minh Kích bạo vũ một đợt lôi điện lên tới tận trời, theo đó năm vòng hồn hoàn chợt hiện lên.
“Ồ, nhanh như vậy đã đột phá.” Vương Hạo đối diện không khỏi kinh ngạc. Bất quá hắn trong lòng vẫn tràn ngập niềm tin có thể đánh chết Lương Thế Nhân trước mặt.
Vương Hạo hướng Đế Hoàng cung kính nói:
“Đại nhân, giao tên tóc đen cho ta xử lý.”
“Ừm.” Đế Hoàng lười biếng ậm ừ cho qua, bởi vì người mà hắn đặc biệt chú ý là tên thiếu niên tóc trắng này.
Khoảnh khắc Vân Chính Thiên bộc phát tinh thần lực ngăn chặn công kích tinh thần, Đế Hoàng hắn không khỏi cảm thán trong lòng, ánh mắt hơi liếc về phía Vương Hạo thầm khen, nếu Vương Hạo lựa chọn đối thủ là Vân Chính Thiên này, e rằng bây giờ còn không có mạng ở đây mà khua môi múa mép.
“Thanh Chi.” Lương Thế Nhân hét lên một cái, lập tức xông tới Vương Hạo động thủ. Hàn Thanh Chi sau lưng nhất thời chấn tỉnh lại, nàng Đại Nhật Cửu Quang võ hồn cũng phóng thích mà ra, bốn cái hồn kỹ hóa thành bốn đạo lưu quang trực tiếp rơi vào Lương Thế Nhân thân thể.
Còn lại Vân Chính Thiên đang vật vã bên kia, nàng cũng không tiếc tiêu hao hồn lực mà tăng phúc cho hắn.
Nhận được tăng phúc từ Thanh Chi, Vân Chính Thiên miễn cưỡng thanh tỉnh lại, tiếp tục duy trì tinh thần lá chắn chặn lại áp lực mà Đế Hoàng ban cho.
“Khá lắm. Các ngươi đúng là một đời kiệt xuất hồn sư. Đã như vậy hôm nay liền đem ba người các ngươi lưu lại chỗ này, để phòng tránh hậu họa đáng tiếc về sau.”
Đế Hoàng một cánh tay khẽ đưa lên, nhất thời thiên địa như muốn đảo lộn, ngay cả Lương Thế Nhân và Vương Hạo vừa khai chiến không lâu cũng bị ảnh hưởng, bất đắc dĩ phải tách nhau ra.
Tại không trung trên đỉnh đầu Đế Hoàng, có một đôi Kim Nhãn hư huyễn hiện ra, Kim Nhãn trừng mắt một cái, ngay tại vị trí ba người Vân Chính Thiên lập tức xuất hiện một cái vực sâu không đáy, mặt đất ngả nghiên, đất đá bị xới tung cả lên.
“A Thiên, ngươi không sao chứ?”
Lương Thế Nhân ôm lấy Hàn Thanh Chi, đồng thời chạy tới bên cạnh Vân Chính Thiên lo lắng hỏi.
Vân Chính Thiên một tay ôm đầu, miễn cưỡng ngồi dậy nói:
“Ta không sao, may mà có Thanh Chi tăng phúc nếu không phiền phức lớn rồi. Hiện tại tên này quá mạnh chúng ta không thể đối đầu, chạy thôi.”
Vừa dứt lời, hai người bọn hắn bạo phát hồn lực, gia tốc xoay người cắm đầu chạy đi. Thế nhưng, muốn thoát khỏi tay một vị đạt tới mười vạn năm tu vi như Đế Hoàng, thật không phải chuyện đùa.
“Muốn chạy?”
Kim Nhãn hư ảnh trên không trung lần nữa lóe lên, tại vạn dặm phương vị xung quanh, một cái vòng kim sắc hào quang lập tức bao phủ lại. Dưới lực lượng mà vòng kim sắc hào quang này tỏa ra, phản phất ngoại giới hết thảy đều bị ngăn cách.
Vương Hạo phía dưới không khỏi cảm thán, thực không hổ là Đế Thiên đại nhân chi tử, hồn kỹ này hình như là Lĩnh Vực a.
“Đế Hoàng đại nhân ra tay, bọn hắn cầm chắc cái chết rồi. Thật đáng tiếc, ta còn muốn tự tay chém gϊếŧ bọn chúng.”
Vương Hạo tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó nhanh chân lui lại khoảnh cách an toàn, sau đó trực tiếp biến mất vào rừng sâu.
Khắp nơi tràn ngập ánh sáng kim sắc, dưới chưởng khống của Đế Hoàng mỗi một sợi kim sắc này như một con mãng xà, không ngừng tủa ra tứ phương tìm kiếm tung túc bọn hắn.
Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân bằng vào chính mình tốc độ, điên cuồng thẳng một hướng duy nhất mà chạy. Bất quá, bọn hắn nhanh chóng nhận ra rằng, Đế Hoàng không có dễ dàng mà buông tha bọn hắn.
Tại thời điểm một con kim sắc mãng xà nhìn thấy ba người, Đế Hoàng thân ảnh bỗng nhiên quỉ dị mà ra chắn trước mặt.
Vân Chính Thiên đáy mắt tràn ngập kinh hãi, bậc này thực lực, căn bản bọn hắn không thể nào khiêu chiến được. Nhưng nếu như buông tay chịu chết thực không cam lòng.
“Ha.” Hét lên một tiếng, Vân Chính Thiên đột nhiên gia tốc, trên tay Hắc Kiếm vào lúc này chém xuống Đế Hoàng thân thể.
Chỉ thấy hắn gương mặt anh tuấn khẽ cười một điểm, một ngón tay liền đưa lên búng ra, bàng bạc kim sắc lực lượng phóng tới, vừa chạm vào Hắc Kiếm liền nổ tung, đem Vân Chính Thiên chấn văng đi.
Nện thẳng vào mặt đất, máu tươi trên miệng liền trào phúng, tùy tiện một cái búng tay không ngờ lại mang đến khủng bố năng lượng như vậy. Đế Hoàng bậc này nhân vật, chỉ sợ không đơn thuần là mười vạn năm hồn thú a.
Mà vượt qua hai mươi vạn năm bình cảnh, có thể tự xưng là hung thú, đây chính là tồn tại đỉnh tiêm của Thú Vực.
Lương Thế Nhân nhìn thấy Vân Chính Thiên bại lui, hồn lực liền bạo phát muốn xông lên tấn công Đế Hoàng, thế nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị hành động thì Vân Chính Thiên lại quát lên:
“A Nhân, không nên vọng động, hắn rất mạnh.”
Hiện tại trong lòng Vân Chính Thiên hắn rối như tơ vò, tử vong hắn đã tiếp cận mấy lần, nhưng chưa có lần nào hung hiểm như lần này. Nếu không có bất kỳ phép mầu nào xuất hiện, hôm nay bọn hắn phải vĩnh viễn lưu lại chỗ này rồi.
Đế Hoàng một chiêu đắc thủ, hắn bộ dáng ung dung chấp hai tay sau lưng mà đứng, gương mặt thập phần lãnh cảm, tựa như muốn xem xem bọn hắn còn có thể giở trò gì. Kỳ thực Đế Hoàng rất tò mò tiềm lực của Vân Chính Thiên, thậm chí là Lương Thế Nhân kia còn có thể so với Vương Hạo tốt hơn rất nhiều. Bất quá trước mắt oán khí của bọn hắn đối với hồn thú quá nặng, muốn thuyết phục bọn hắn phản bội đồng loại mà đi theo phò tá cho mình, còn khó hơn lên trời.
Vì vậy dù không muốn nhưng Đế Hoàng vẫn quyết định ra tay trừ khử.
“Nếu các ngươi đã không còn dũng khí xông lên, vậy thì trò vui phải kết thúc.”
Đế Hoàng thoại âm vừa rơi xuống, một đôi Kim Nhãn to lớn lại xuất hiện trên bầu trời, kinh khủng lực lượng như muốn chấn nát không gian này trong chớp mắt ngưng tụ rồi oanh kích về Vân Chính Thiên ba người.
OÀNH!
Đột nhiên vào lúc Vân Chính Thiên hai mắt nhắm lại, kiên cường đón nhận một chiêu này thì trên giữa không trung đột nhiên nổ lớn một tiếng.
Ba người bọn hắn chậm rãi mở mắt ra, nhất thời ‘Ồ’ lên một tiếng kinh ngạc. Chắn trước mặt bọn hắn và Đế Hoàng lúc này, không biết từ khi nào lại có thêm một tên nam tử.
Người này bờ vai rộng lớn, thân mặc một bộ chiến bào màu đen, trên thân chiến bào có khắc nổi vô số đạo văn tự màu bạch kim. Hắn một đầu tóc đen dài chấm lưng, tuy không nhìn thấy dung mạo, nhưng có thể nhận ra bá khí lẫm liệt của hắn.
Ngay lập tức trong đầu ba người Vân Chính Thiên ý nghĩ duy nhất, đó chính là cứu viện. Đúng hơn là binh sĩ quân đoàn hoạt động ngầm tại Thú Vực đã kịp thời có mặt, đem sinh mạng bé nhỏ của bọn hắn từ Quỷ Môn Quan kéo về.
“Đế Hoàng, lấy bối phận của ngươi, tại sao lại hà hϊếp đám nhỏ như vậy?”
Trung niên nam tử có chút buồn bực nói.
Đế Hoàng gương mặt anh tuấn lần đầu tiên trầm ngưng lại, hắn kim nhãn khóa chặt chiến bào nam tử, không một chút thiện cảm đám:
“Bổn hoàng làm việc, còn cần ngươi chỉ dạy, mạng của tụi nó hôm nay, ta nhất định phải đoạt cho bằng được.”
Chiến bào nam tử không chút nể mặt nể mũi nói:
“Vậy thì để xem hôm nay là Đế Hoàng ngươi mạnh hay Lưu Vân Long ta may mắn hơn.”
Hai người đối ẩm mấy câu, trực tiếp đem chấn động cùng kinh hỷ thông tin truyền tới. Bọn hắn vạn lần không ngờ, nhanh như vậy liền gặp được Lưu Vân Long bậc này đỉnh đỉnh đại nhân vậy, hắn vậy mà là người được xưng tụng đệ nhất cường giả dưới trướng Vực Chủ a.
..............