Vân Chính Thiên một kiếm chém gϊếŧ Trương Phong về sau, trong đại đấu trường hoàn toàn không còn ai có thể ngăn cản thế công như dời non lấp bể của hắn. Một số huyết giả cứng đầu không chịu khuất phục, lập tức hướng hắn mà nghêng chiến, chỉ cần gϊếŧ chết Vân Chính Thiên, đổi lại thanh danh nổi như cồn.
Thế nhưng Vân Chính Thiên bây giờ như sói nhập đàn cừu, căn bản đây không phải là chiến đấu nữa mà chính là nạp mạng, Cả đám huyết giả cấp ba trước mặt hắn không thể hiện được chút uy áp nào, cho dù hiện tại hắn không có lại sử dụng hắc hóa.
Hơn nữa năm qua ở Huyết Đô, Vân Chính Thiên đối với hắc hóa cũng có một chút hiểu biết nhất định. Tuy không thể như lần đầu tiên ngưng tụ ra hắc hóa, có thể hai mặt nói chuyện với nhau, nhưng hắn bản thận tự nghiền ngẫm, cảm thụ cũng thu được không ít tri thức cần thiết.
Hắc hóa trong cơ thể hắn tồn tại ở một dạng đặc biệt, không giống hồn lực, cũng không phải tinh thần lực. Bên trong đan điền của hắn lúc này giống như phân thành hai phần, một phần thuộc sở hữu của hồn lực, phần còn lại chính là một loại chất lỏng màu đen, có chút sền sệt đặc tính.
Loại chất lỏng này tính chất tương tự như hồn lực, tùy theo ý niệm của hắn mà điều động vận chuyển khắp kinh mạch, sau đó đem loại này chất lỏng ngưng tụ ở bên ngoài trực tiếp trở thành hắc hóa năng lượng.
Vân Chính Thiên có siêu cấp thiên phú, nữa năm qua đã thành thục cách thức điều động hắc hóa. Để hắc hóa không thể chiếm lĩnh tâm trí của hắn, mỗi lần sử dụng hắc hóa đều tận lực duy trì thời gian ngắn nhất có thể. Vì vậy mới ở thời khắc quyết định kia, một kiếm chém chết Trương Phong sau đó lập tức thu liễm.
Năm tên huyết giả cấp ba lần lượt ngã xuống dưới kiếm của hắn, cả đám huyết giả còn lại đồng loạt tuyên bố bỏ cuộc. Ngay từ khi Trương Phong gục xuống, bọn hắn chiến ý đã hoàn toàn mất sạch, lại thấy Vân Chính Thiên mạnh mẽ như vậy, bọn hắn không còn tâm trí mà chiến đấu nữa.
Quần đấu trận đầu tiên, Vân Chính Thiên thắng, thu về cho mình được sáu liên thắng tích lũy, đưa số liên thắng của hắn lên con số ba mươi sáu.
Sau khi trận đấu kết thúc, danh tiếng của Thiên tất nhiên vang vọng toàn cõi đại đấu trường, hắn lấy tuổi còn nhỏ đạt tới huyết giả cấp ba, thiên phú kinh người. Hắn lấy sức một mình chém Trương Phong thành hai mảnh, khí thế của hắn lại áp đảo quần hùng.
Thiên, trở thành một hiện tượng đầy hứa hẹn tại Huyết Đô này. Ngôi sao sáng trong tương lai có thể tiếp cận Huyết giả cấp năm a.
Vĩnh Lăng gương mặt hý hửng đi tới quầy đặt cược để nhận thưởng. Nàng đặt cho hắn một trăm viên huyết châu, với tỷ lệ một ăn năm, huyết châu nàng nhận lại lên tới năm trăm viên. Số lượng nhiều kinh khủng.
Vân Chính Thiên cũng tự lãnh cho mình số huyết châu tương ứng với 10% tổng số huyết châu người khác đặt cho hắn. Cả hai người gương mặt không giấu được sự vui vẻ, cùng nhau bước ra khỏi đại đấu trường.
“Cho ngươi.” Vĩnh Lăng đột nhiên quay sang, một tay đưa lên trước mặt hắn nói.
Ở trên tay nàng là một viên đan dược màu xanh lam, bên ngoài phản phất có ảnh sáng màu hồng ngưng tụ. Thể tích viên đan dược này không lớn, nhưng Vân Chính Thiên rõ ràng cảm nhận được thiên địa nguyên lực nồng nặc chảy xuôi bên trong đó.
“Cái này.” Vân Chính Thiên thoáng giật mình nhìn nàng.
“Là Hỗn Nguyên Đan, có khả năng tăng cường sản lượng hồn lực bên trong cơ thể của ngươi, mặc dù ta không biết bên ngoài ngươi đã đạt tới mấy hoàn, nhưng tin chắc không vượt quá sáu hoàn a. Hỗn Nguyên Đan này nếu để Hồn Đế trở lên hấp thụ, coi như đổ sông đổ bể.”
Hắn làm sao không biết viên đan dược này tên là gì, loại đan dược trân quí như thế này, chỉ có huyết giả cấp bốn trở lên mới có tư cách hỏi mua. Mà bây giờ rõ ràng Vĩnh Lăng lấy thân phận sứ giả mà mua cho hắn.
Giá trị Hỗn Nguyên Đan không thấp hơn sáu trăm viên huyết châu a.
Nàng, thế mà đem toàn bộ số huyết châu của mình cùng với huyết châu thắng cược, đổi lấy một viên đan dược, tặng cho hắn.
Nếu Vân Chính Thiên sau này thoát khỏi Huyêt Đô, sau đó tìm một chỗ an toàn phục dụng Hỗn Nguyên Đan, cấp bậc hồn lực của hắn sẽ đề thăng đáng kể. Loại vật phẩm này, chính là cầu mà không được, vô cùng quí hiếm.
“Vĩnh Lăng, ngươi... “ Vân Chính Thiên ánh mắt có chút áy náy nhìn nàng. Thấy vậy Vĩnh Lăng lập tức đem đan dược nhét vào trong túi áo của hắn, sau đó sải bước tiến về phía trước.
Vừa đi được mấy bước, nàng xoay đầu lại nhìn hắn, cười nói:
“Làm chút chuyện cho nam nhân của ta, là việc nên làm mà.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng thoáng nặng xuống, nhưng hắn cũng không dám từ chối thành ý của nàng, như vậy chỉ làm nàng càng thêm đau khổ. Hắn nhanh chóng cất bước đuổi theo, Vĩnh Lăng nghiên sang ôm lấy cánh tay của hắn, dựa đầu vào vai hắn, mặc kệ ánh mắt soi mói của cư dân hai bên đường, nàng khẽ nói:
“Ta sạch túi rồi, chắc sắp tới phải ở chung với ngươi một thời gian a.”
Và thế là Vĩnh Lăng dường như danh chính ngôn thuận dọn đồ sang ở với hắn. Vân Chính Thiên cũng không thể ngăn cản được nàng, ai biểu nàng tặng cho hắn một thứ trân quí như vậy. Bất quá hình như đó chỉ là việc phụ, mục tiêu chính của nàng là được ở chung với hắn a.
Quần đấu mỗi một tuần diễn ra một lần, Vân Chính Thiên cũng không có ngu tới mức tuần nào cũng đăng ký tham gia, hắn dành phần lớn thời gian nghiền ngẫm theo dõi một số huyết giả vốn ít khi lộ mặt.
Trương Phong mới chỉ tiến với cấp bốn không lâu, liền thực lực đã mạnh như vậy, nếu như đυ.ng phải một số huyết giả cấp bốn lâu năm, chỉ sợ không dùng hắc hóa cũng không thể chiến thắng được. Vạn nhất xui xẻo có huyết giả cấp năm đăng ký tham gia, liền rất phiền toái rồi.
Đối với chiến lược này của hắn, Vĩnh Lăng lại vô cùng hài lòng, chỉ cần Vân Chính Thiên thời gian yên bình càng nhiều, nàng lại càng ưa thích. Tuy hắn vẫn như trước, cố tình tạo một khoảng cách với nàng, nhưng Vĩnh Lăng rất hài lòng với hoàn cảnh hiện tại.
Được ở bên cạnh người nàng yêu, hàng ngày chăm sóc cho hắn, đối với một thiếu nữ cô độc như nàng, như vậy đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Vân Chính Thiên từ khi bắt đầu tham gia quần đấu, đã đánh hơn tám trận, mỗi một trận đều phải đối mặt với không ít nguy hiểm. Huyết giả cấp bốn số lượng ngày một tăng lên, thực lực mạnh hơn so với Trương Phong cũng gặp qua không ít.
Quần đấu phương thức đặc biệt hấp dẫn một số huyết giả có lai lịch bí ẩn đến tham gia, theo phán đoán của Vân Chính Thiên, chẳng mấy chốc hắn sẽ gặp được huyết giả cấp năm trong Huyết Đô này.
Hắn tích lũy liên thắng đã lên con số chín mươi mốt, chỉ còn một chút nữa thôi, hắn sẽ có thể đạt tới bậc Huyết giả cấp năm, sau đó cơ hội diện kiến Huyết Đế sẽ mở ra với hắn.
Càng gần tới thời điểm đó, Vân Chính Thiên nội tâm càng hồi hộp. Huyết Đế chính là Hắc hóa Vực Chủ mà ra, cho dù ở Huyết Đô này tồn tại phong ấn hồn lực, nhưng hắn không điên đến mức nghĩ rằng, bản thân có thể dùng kỹ xảo cùng thủ đoạn mà múa may trước mặt Huyết Đế.
Kế hoạch cụ thể để thuyết phục Huyết Đế cho hắn rời khỏi Huyết Đô như thế nào, tạm thời còn chưa có nghĩ đến. Hôm nay là lượt thi đấu tiếp theo, Vân Chính Thiên từ sớm đã cùng Vĩnh Lăng tiến vào đại đấu trường.
Vẫn như mọi lần, đại đấu trường đông nghẹt người, bất quá thời gian gần đây, không khí khác với những lần hắn thi đấu đầu tiên, Thiên ở trên bảng đặt cược, đã chiếm lĩnh vị trí thứ nhất đã một thời gian dài. Người khác đặt cược cho hắn không ít, mà mỗi lần như vậy, phần thưởng huyết châu của hắn lại tăng lên.
Nhờ vậy số lượng Hỗn Nguyên Đan hắn dành dụm mua được đã lên con số sáu viên rồi, cộng thêm một viên Vĩnh Lăng cho hắn, hết thảy bảy viên, vừa vặn đủ cho Long Thần thành tiểu đội. Hắn hiện tại, rất muốn trở về với thế giới bên ngoài, trở về với đồng đội, và còn có cả một nùi khảo nghiệm phải vượt qua.
“Thiên, hôm nay không tốt rồi, có huyết giả đấu năm đăng ký thi đấu.”
Vĩnh Lăng sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn lo lắng nói.
Vân Chính Thiên nghe vậy, ánh mắt lập tức rơi vào bảng thông tin đặt cược ở bên trên. Tên của hắn đã rơi xuống vị trí thứ hai, mà đứng thứ nhất, dĩ nhiên là vị Huyết giả cấp năm đó.
Tên của hắn là Huyền Chương.
“Hay là chúng ta trở về đi, tuần sau lại tham gia, có được không?”
Vĩnh Lăng không do dự nói. Nàng tất nhiên biết huyết giả cấp năm thực lực khủng bố như thế nào, không phải đơn giản mà bọn hắn đạt tới trăm trận thắng, lại lựa chọn sinh sống ở Huyết Đô này không có rời đi, mỗi người trong bọn hắn đều có khả năng sinh tồn cực kỳ kinh khủng.
Vân Chính Thiên trầm tư một chút, hắn ở trong Huyết Đô thời gian một năm đã hết, nếu còn tiếp tục đợi nữa, e rằng bên ngoài đồng đội sẽ lo lắng tột cùng. Mặc dù trở ra, hắn nhất thời không biết làm sao để đối mặt với Mã Thiên Hoa, nhưng hắn thực sự không thể ở trong Huyết Đô này lâu hơn nữa.
“Đăng ký cho ta.”
Vân Chính Thiên rốt cuộc kiên định nói, nghe xong Vĩnh Lăng biến sắc, lại muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bất giác nàng nhìn vào hai mắt của hắn, trong đó không chỉ có sự kiên định mà còn tràn ngập tự tin.
Nam nhân của nàng, há là người bình thường. Vĩnh Lăng cố gắng kìm nén tâm tư của mình, gật đầu một cái sau đó liền chạy đi đăng ký. Nàng trong lòng từ lâu cũng đã có quyết định cho bản thân, nếu như hắn thực sự nằm lại ở đại đấu trường, nàng cũng sẽ không muốn sống phần đời còn lại nữa.
Nhưng nếu thực sự cả hai có thể ra khỏi Huyết Đô, dù biết được bên ngoài hắn đã có người yêu rồi, nàng trước sau vẫn cam tâm tình nguyện làm thϊếp, chỉ cần hằng ngày đươc nhìn thấy hắn, chăm sóc cho hắn là được. Vĩnh Lăng cô gái bé nhỏ, tâm nguyện cũng chỉ nhỏ bé như vậy thôi.