Sáng ngày hôm sau, Vân Chính Thiên được Tiểu Mã đánh thức từ rất sớm.
“Trong phủ, môn sinh như chúng ta phải dậy sớm, đi bổ củi gánh nước, quét dọn từ trong ra ngoài. Sau đó mới có thể lên lớp học được” Tiểu Mã nói.
“Được thôi, dẫn ta đi”
Vân Chính Thiên mỉm cười đáp.
Những công việc này, Vân Chính Thiên từ nhỏ đã theo cha làm không ít, căn bản hắn không hề lo lắng. Tiểu Mã dẫn hắn đi ra phía sân sau. Lúc này có không ít môn sinh đã có mặt, đang chuẩn bị bắt tay vào việc.
“Chào mọi người, tới đây một chút ta giới thiệu thành viên mới”.
Tiểu Mã vỗ tay lớn tiếng nói. Ngay sau đó mọi người nhanh chóng tiến lại gần hai người Vân Chính Thiên. Trên mặt tỏ vẻ vui mừng. Ở đây khoảng chừng 10 môn sinh, tuổi so với Vân Chính Thiên không lớn hơn là bao.
“Tiểu Mã ca, ngươi về khi nào bọn ta không biết. Còn đây là môn sinh mới a?”
Một tên nhóc khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi cười nói.
“Ta về hôm qua, giới thiệu với mọi người đây là Vân Chính Thiên, hắn ở đây tuổi nhỏ nhất, mọi người chiếu cố hắn một chút nhé”.
Tiểu Mã vỗ vai hắn. Vân Chính Thiên cũng tiến tới một bước, ôm quyền mỉm cười nói.
“Các ngươi khỏe, ta tên Vân Chính Thiên, vừa tròn 10 tuổi. Mong mọi người giúp đỡ”.
Các môn sinh ánh mắt đồng loạt rơi vào Vân Chính Thiên thân ảnh, không biết sao bọn họ một mực nhìn hắn một hồi lâu như bị chính vẻ bề ngoài của hắn thu hút.
Vân Chính Thiên ngoại hình vô cùng khác biệt, một đầu tóc dài màu bạch kim cùng cặp mắt to sáng với hàng mi cong vυ't. Nhìn qua vô cùng đáng yêu a.
Một số bé gái môn sinh không nhịn được mà thì thầm.
“Hắn soái a”.
Vân Chính Thiên đương nhiên nghe thấy, bất quá chỉ mỉm cười không đáp.
“Được rồi, chúng ta mau chóng làm việc cho xong, hôm nay còn phải lên lớp”.
Từng người lần lượt tản ra. Những môn sinh này sinh hoạt trong phủ đã lâu, vốn quen thuộc với công việc hằng ngày. Vân Chính Thiên đi theo Tiểu Mã tới khu vực bổ củi.
“A Long, ngươi chỉ hắn bổ củi giúp ta nhé”.
Người được Tiểu Mã gọi là A Long là một tên khoảng chừng 15 tuổi, ở đây hắn cùng với Tiểu Mã tuổi lớn nhất. Hắn nhìn Tiểu Mã gật đầu một cái nói.
“Giao cho ta”.
“Vậy ta đi đây, Chính Thiên ngươi cố gắng nhé”.
Tiểu Mã nói xong liền rời đi. Hắn ở trong lớp một thân lớp trưởng, sau khi phân phó công việc liền đi tới thư phòng lão sư để thông báo chuyện Vân Chính Thiên muốn nhập học.
“Ngươi gọi Chính Thiên? Ta tên Can Hữu Long, cứ gọi Long ca là được, nào qua đây bổ củi cho ta xem”.
A Long mỉm cười chỉ tay về phía một khúc củi lớn. Khúc củi này chiều cao gần một mét, đường kính hơn hai tấc. Người bình thường không thể dễ dàng bổ được khúc củi này.
Vân Chính Thiên tiến lại gần, cầm lấy cây rìu, trong người hồn lực khẽ chuyển động. Hít sâu một hơi hắn vung rìu xuống, tức thì thanh củi bị bổ làm đôi, đường chém rất ngọt.
“Làm như vậy không được”.
Đột nhiên A Long lên tiếng, hắn lắc đầu nhìn Vân Chính Thiên nói.
“Bổ củi không thể dùng hồn lực hỗ trợ, mà phải sử dụng thuần túy lực lượng hình, nào bây giờ thử lại một lần nữa, không được thúc dục hồn lực chống đỡ”.
Vân Chính Thiên gật đầu, tay nắm chặt cán rìu, một lần nữa rìu vung xuống.
“PANG ——”.
Một tiếng động nhỏ vang lên. Chỉ thấy lưỡi rìu vừa chạm vào khúc củi liền bị bật ra, Vân Chính Thiên trực tiếp ngã nhào ra phía sau, hai mắt kinh ngạc.
Khúc củi này không phải thứ bình thường.
Đó là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu hắn. A Long tiến tới đưa tay kéo hắn đứng dậy, vỗ vai nói.
“Chắc ngươi cũng nhận ra rồi, toàn bộ củi ở đây đều được khai thác ở Tà Ma Sâm Lâm, độ cứng phi thường rắn chắc. Không biết có phải chúng bị Tà hồn lực thấm nhiễm vào trong hay không. So với củi bình thường thì cứng hơn nhiều lắm”.
Vân Chính Thiên lúc này hai mắt sáng lên, nói như vậy thuần túy lực lượng dùng để bổ những khúc củi này là việc không hề dễ dàng, nhưng khi nãy rõ ràng tên A Long này làm rất đơn giản a.
“Đây cũng là một trong những chương trình học của chúng ta. Dưới tình huống không có hồn lực trợ giúp, có thể bổ được loại củi này một, coi như thực lực có tiến bộ”.
A Long thanh âm rơi xuống sau đó hắn cũng đi sang một bên làm tiếp công việc của mình. Vân Chính Thiên nhìn khúc củi dựng đứng ở trước mặt, hắn khẽ thúc dục Dịch Cân Kinh mang theo hồn lực truyền vào trong thân củi.
“Quả nhiên đã bị Tà hồn lực thấm vào”.
Bên trong khúc củi, Tà hồn lực như vô số đầu yêu ma điên cuồng gào thét, chỉ cần khẽ chạm tay vào cũng có cảm giác bị thôn phệ tựa như. Hắn tuyệt đối không cho rằng, chỉ một hai ngày luyện tập liền có thể đem khúc củi này bổ được một lần.
Bất quá Vân Chính Thiên hắn từ khi nào đối mặt với thử thách lại chùng chân, chỉ thấy một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt đáng yêu đó.
Toàn bộ thời gian đến khi vào lớp hắn đề luyện tập bổ củi, nhưng kết quả vẫn y như trước, bổ đến hai tay tê rần, đỏ hết cả lên vẫn không làm nứt được một đường trên khúc củi.
Vân Chính Thiên vừa đi vừa thổi “phù phù” vào hai bàn tay.
“Sao rồi Chính Thiên, có đau lắm không?”
A Long đi bên cạnh hỏi thăm. Vân Chính Thiên không làm được cho nên hắn đã giải quyết toàn bộ mớ củi còn sót lại. Lúc này mọi người đang tiến tới khu vực Giáo Học Lâu.
“Không có gì Long ca, chỉ là hai tay hơi tê một chút”.
“Tê một chút? Ngươi có biết khi ta vừa vào đây học, ngày đầu tiên bổ củi liền bị trật khớp a”.
A Long trợn mắt nói.
Vân Chính Thiên đột nhiên hỏi.
“Long ca, ngươi vào đây học từ năm mấy tuổi?”
“Ta vào ba năm trước, lúc mười hai tuổi, hơn ngươi một chút. Ta chỉ mới bổ củi được một năm mà thôi, trước đó đều không làm được mà phải đi quét dọn sân bãi, thê thảm lắm”.
A Long đau khổ nhớ lại nói.
“Ngươi đừng trách ta nhiều chuyện, không biết tại sao mọi người ở đây không ai theo ngươi bổ củi hết vậy?”
Vân Chính Thiên lại hỏi.
“Đơn giản thôi, bọn họ không bổ củi được chứ sao nữa. Nữ nhi thì không cần phải nói, lực lượng không phải thế mạnh của họ, còn một số tên tiểu tử khác thì ý chí không kiên cường, cố gắng được vài bữa cũng xin qua làm việc khác, cho nên bổ củi một mình ta phải gánh hết”
A Long ngữ điệu không vui nói.
“Long ca yêu tâm, ta sẽ cố gắng tập luyện rồi giúp ngươi a”.
Hai mắt long lanh, Vân Chính Thiên nói. Hắn đối với A Long tuy vừa mới gặp mặt nhưng cũng có cảm nhận được một chút, người này không như vẻ bề ngoài cục mịch, sức mạnh của hắn chắc chắn rất mạnh mẽ. Chỉ cần thấy công việc bổ củi một mình hắn thu thập là đủ hiểu.
“Tốt lắm, bất quá ngươi cũng cần phải biết những việc khác nữa. Gánh nước, lau dọn sân bãi, nấu ăn … mỗi thứ phải làm qua để biết, sau đó mới chọn nhiệm vụ hằng ngày cố định cho mình”.
“Ân, ta biết rồi Long ca”.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhanh chóng đã tới trước của Giáo Học Lâu. A Long đẩy cửa bước vào thì bên trong Tiểu Mã đã có mặt từ trước.
Từng môn sinh tự đi về chỗ ngồi của mình. Chỉ có Vân Chính Thiên vẫn đứng yên tại chỗ. Một lát sau có một thân ảnh nam tử đi vào, hắn một thân quần áo màu xám, thân hình cân đối.
Tiểu Mã đứng lên, các môn sinh còn lại cũng đứng lên theo, hắn cung kính nói.
“Chào ngài Lý lão sư”.
“Được rồi ngồi xuống đi, ngươi là môn sinh mới gia nhập?”.
Lý lão sư quay sang nhìn Vân Chính Thiên một chút, trong đáy mắt có một vẻ kinh ngạc xuất hiện. Là bởi vì ngoại hình của hắn, ở Long Thần thành này tuyệt đối không có người thứ hai.
Vân Chính Thiên khẽ hất tóc sang một bên, ôm quyền nói.
“Đệ tử Vân Chính Thiên, ra mắt ngài Lý lão sư”.
“Thật là một cái đáng yêu tiểu hài tử, được rồi ngươi tự chọn chỗ ngồi đi, chúng ta bắt đầu buổi học”.
Lý lão sư vuốt râu cười nói.
Vân Chính Thiên hai mắt quét một vòng trong lớp, hắn muốn ngồi gần Tiểu Mã hoặc A Long nhưng đã không còn chỗ, duy chỉ có vị trí gần cuối lớp mà thôi. Bất đắc dĩ phải đi xuống dưới đó.
Giáo Học Lâu diện tích rộng lớn, ngoài lớp học lý thuyết này ra, còn có khu vực kiểm tra hồn lực, sức mạnh, tinh thần lực và khu vực thực chiến.
Quả đúng như lời Tiểu Mã đã nói, Bàn Long Môn cứ như một cái học viện thu nhỏ vậy. Các trang thiết bị cần thiết cho việc bồi dưỡng môn sinh đều có tương đối đầy đủ, lại còn có một chương trình dạy học kèm theo.
Đại đa số các tông môn bây giờ đều tự mình bồi dưỡng môn sinh từ nhỏ, để sau này trở thành thành viên chính thức luôn chứ rất ít khi tuyển người bên ngoài vào. Bởi vì tình hình đang rất loạn lạc, người tốt kẻ xấu không biết đâu mà lần, chỉ có các tiểu hài tử được uốn nắn từ nhỏ, sau này lớn lên tất thành thành viên trụ cột cho tông môn.
Vân Chính Thiên nhanh chóng đi tới chỗ còn trống, chỉ thấy người ngồi kế bên hắn là một cô bé thân hình nhỏ nhắn, một đầu tóc lam búi gọn ở phía sau, tuổi so với hắn có lẽ không lớn hơn. Ánh mắt bang lãnh, đối với việc Vân Chính Thiên từ từ tiến tới cũng không có bất cứ cảm xúc nào.
Vì tất cả bàn học trong phòng là bàn đôi, cho nên Vân Chính Thiên bạn cùng bàn chính là cô bé này.
Hắn nhanh chóng ngồi xuống, hướng cô bé bên cạnh cười nói.
“Chào ngươi, ta là Chính Thiên, hân hạnh”.
“Mộng Hồng Nhan”.
Ngắn gọn trả lời, hai mắt nàng cũng không xoay qua nhìn hắn, chỉ cuối đầu viết viết cái gì đó mà thôi. Thấy đối phương lạnh lùng, Vân Chính Thiên cũng không nói gì, chỉ mỉm cười một cái.
“Ngươi đừng để ý, nàng vốn lạnh lùng như thế a, trong lớp chẳng ai dám nói chuyện với nàng, ngươi là ngươi mới nên cẩn thận một chút”.
Một tên môn sinh ở kế bên đột nhiên ghé tai hắn thì thầm nói. Vân Chính Thiên vẻ mặt hơi khó hiểu.
“Không sao, ta là Chính Thiên, ngươi là …”.
“Ta là Từ Lạc, cứ gọi ta A Lạc là được”.
“A Lạc ca, hân hạnh” Vân Chính Thiên cười nói.
Hắn vốn sống qua một kiếp, đối với việc giao tiếp, kết giao bằng hữu làm rất tốt, tạo cảm giác an toàn cho người mới gặp cũng làm một cách khiến họ buông lỏng đề phòng đối với hắn. Kiếm Thần trong kiếp trước không chỉ có thực lực bất bại mà miệng lưỡi cũng chân chính vô địch thủ.
Bất quá ở thế giới mới này, miệng lưỡi xem ra không giúp ích được nhiều, nơi này thực lực vi tôn. Vân Chính Thiên ngắn ngủi mấy năm đã đúc kết ra được chân lý này. Cho nên bây giờ hắn chỉ có một mục tiêu là liên tục đề thăng thực lực. Có được thực lực, ngươi mới có thể tự thân kiểm soát sinh mệnh của mình.
“Từ Lạc, ngươi còn nhiều chuyện ta bổ đôi ngươi ra”.
Mộng Hồng Nhan bên cạnh đột nhiên lên tiếng.