Đế Phi Lâm Thiên

Chương 4: Còn tốt ngốc bạch điềm còn chưa ngốc đến cùng

Cố Phong Hoa không nói chuyện, chỉ thích ý vui chơi giải trí, nhìn Chung Uyển Oánh ngày càng sinh khí.

“Phong Hoa, trước đó có các ca ca bảo hộ ngươi, ngươi có thể tùy hứng. Nhưng bây giờ các ca ca sẽ không trở về, ngươi không thể hiểu chuyện chút được sao?” Chung Uyển Oánh nhìn thấy dáng vẻ Cố Phong Hoa bèn không nhịn được mà tức giận, càng lớn tiếng trách cứ.

“Ai nha, ta đã biết, không cần lo lắng.” Cố Phong Hoa lúc này mới lười biếng mở miệng, “Gấp gáp như vậy làm gì, ăn dưa không, uống nước quả trà không? Hạ hỏa khí.”

“Ngươi, ngươi thực sự làm ta tức chết rồi. Đến lúc đó bị người chê cười cũng đừng tìm ta khóc.” Chung Uyển Oánh giận đùng đùng đứng lên, quay người rảo bước rời đi.

Chờ Chung Uyển Oánh đi xa, Thạch Lưu nhịn không được mở miệng: "Chung tiểu thư này lúc trước không phải đều dịu dàng đoan trang sao? Hôm nay làm sao lại nói chuyện kiểu vậy?”

“Đúng thế, Chung tiểu thư hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Coi như nàng lo cho tiểu thư, thế nhưng có mấy lời nói cũng quá nặng?” Bình Quả cũng nhíu mày nói.

Cố Phong Hoa vui mừng nhìn hai nha hoàn thϊếp thân của mình, còn tốt, hai ngốc bạch điềm này còn chưa ngốc đến cùng.

Khuê trung mật hữu duy nhất sao?

A......

Cố Phong Hoa híp mắt nhìn cá chép trong ao, bỗng nhiên tràn đầy chờ mong cuộc sống sau này.

Cảm giác về sau sẽ càng ngày càng có ý tứ.

.

Tiếp đó không bao lâu, khảo hạch nhập học của Lăng Thiên Học Viện oanh oanh liệt liệt bắt đầu. Đây là đại thịnh sự ở kinh thành, đến mỗi lúc này, kinh thành liền kín người hết chỗ, khách sạn càng chật ních, là người các nơi chạy đến tham gia khảo hạch.

Rất nhiều người kinh thành đang chờ Cố Phong Hoa tới tham gia khảo hạch, chờ nhìn nàng chê cười.

Có vài tên thiếu nam thiếu nữ càng không kịp chờ đợi. Cơ hồ mỗi ngày khảo hạch, mấy người luân phiên canh giữ ở cửa chính khảo hạch, chờ xem Cố Phong Hoa chê cười trước tiên.

Thế nhưng kỳ quái là, một mực chờ ba ngày cũng không nhìn thấy bóng người của nàng.

“Thế nào còn chưa tới, lập tức phải mở bảng, củi mục kia thế nào còn chưa tới?” Thiếu nữ kia hơi không kiên nhẫn nói. Chỉ nửa canh giờ sau, khảo hạch sẽ chính thức kết thúc, lại còn không đợi được thân ảnh Cố Phong Hoa.

“Ta nghĩ tin tức kia hơn phân nửa là lời đồn, ai sẽ đến lấy nhục đây?”

“Có thể vốn định tham gia, nhưng về sau lâm tràng sợ hãi, hốt hoảng mà chạy?”

“Đáng chết, hại chúng ta đợi uổng công nhiều ngày như vậy! Thực sự lãng phí thời gian!”

Đúng lúc này, một tiếng chuông vang, khảo hạch lần này chính thức kết thúc. Mấy người không xem được chuyện cười của Cố Phong Hoa chuẩn bị rời đi, nhưng cùng lúc đó, một thân ảnh nhu nhu nhược nhược chậm rãi đi tới.

Là Cố Phong Hoa! Nàng vậy mà tới.

“Ngươi tới làm gì?”

“Ta muốn tới xem bảng một chút.” Cố Phong Hoa dùng ánh mắt yêu mến trí chướng nhìn thiếu nữ nói chuyện cùng nàng.

“Mở bảng thì có quan hệ gì tới ngươi, ngươi lại không tham gia khảo hạch.”

“Ai nói ta không có tham gia?” Cố Phong Hoa cười nhạo một tiếng. Nhưng vẻ cười nhạo cũng kiều kiều nhược nhược, khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh cảm giác muốn đi bảo hộ. Đây cũng chính là nguyên nhân rất nhiều nữ tử trong kinh thành chán ghét Cố Phong Hoa.

“Chúng ta ở đây trông ba ngày, rõ ràng không thấy ngươi tới.”

“Đó là mắt ngươi không tốt, đúng, ta nhớ hồi nhỏ ngươi bị Tam ca của ta đánh sưng con mắt, giờ còn chưa tốt sao?” Cố Phong Hoa cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại không ôn hòa chút nào.

“Ngươi, ngươi đừng đắc ý, coi như ngươi tham gia thì thế nào, người nào không biết ngươi trời sinh củi mục, nếu ngươi có thể thi đậu, heo nái đều có thể lên cây.” Nhắc tới ca ca của Cố Phong Hoa, bọn thiếu nam thiếu nữ phách lối này vẫn còn chút sợ hãi, nói chuyện đều hơi lắp bắp. Nhưng vừa nghĩ tới mấy cái ca ca hiện tại còn chưa xuất hiện, từng người lại ưỡn ngực lên.

Cố Phong Hoa không thèm để ý mấy thiểu năng trí tuệ này, nhìn về phía bảng danh sách trúng tuyển vừa dán lên.

Tất cả mọi người ở đây cũng đều nhìn về phía nơi đó.

Tiếp đó, tất cả mọi người đều bùng nổ.

Trong bảng danh sách tân sinh trúng tuyển, tên thứ nhất chính là Cố Phong Hoa! Chữ còn để màu đỏ thắm nổi bật đến chói mắt.

Cố Phong Hoa? Đây là người trùng tên trùng họ sao? Nếu không phải thì tại sao thành tích khảo hạch có thể đứng đầu chứ?

Nhưng mà, sau khi người tuyên bố bảng danh sách xác nhận cái tên thứ nhất này chính là Cố Phong Hoa của phủ Thừa Tướng, tất cả mọi người đều choáng váng.

Thời điểm mọi người còn chưa tỉnh hồn lại, người tuyên bố bảng danh sách đã rời đi.

“Đây là tấm màn đen!” Có người rống to lên tiếng, gương mặt phẫn nộ. Nhưng hắn hô lên câu này lại không ai phụ hoạ, thậm chí rất nhiều người nhìn hắn như nhìn thằng ngốc. Lăng Thiên Học Viện sừng sững không ngã gần ngàn năm, ở dân gian vô cùng có danh vọng và danh tiếng, chưa bao giờ có bất luận hành vi gì gọi là tấm màn đen. Làm sao có thể vì một Cố Phong Hoa mà hủy hoại danh dự ngàn năm của mình chỉ trong chốc lát?

Trong lòng mọi người đủ loại ngờ tới, vẫn có người bỗng nhiên nói, thông qua khảo hạch chiêu sinh của Lăng Thiên Học Viện kỳ thực còn có biện pháp không yêu cầu tư chất cùng tu vi, nhưng mà vô cùng khó làm. Chẳng lẽ các ca ca của Cố Phong Hoa lưu lại hậu chiêu cho nàng, nếu không phải vậy thì giải thích người không có tư chất tu luyện có thể đi vào Lăng Thiên Học Viện làm sao? Dựa theo thực lực cường đại của bốn ca ca, cái suy đoán này thật đúng là cực lớn có thể.

Lăng Thiên Học Viện kỳ thực có một quy định hiếm ai biết, đối với người có cống hiến trọng đại với quốc gia hoặc Lăng Thiên Học Viện thì sẽ có danh ngạch có thể miễn khảo thí tiến vào học viện học tập. Điều này, các thế gia đều biết. Cho nên, có ít người liền hướng điểm này mà đoán.

Cố Phong Hoa liếc nhìn bảng danh sách, tiếp đó quay người, phơi phới rời đi. Lưu lại một đoàn người đứng tại chỗ, sắc mặt khác nhau.

Sau khi bảng danh sách tuyên bố, Chung Uyển Oánh liền tới nhà thăm hỏi.

Lần này lại không bảo trì bước chân thi nhiên ưu nhã như trước, mà vội vã đi tới trước mặt Cố Phong Hoa, cơ hồ chất vấn: “Phong Hoa, ngươi làm sao thông qua khảo hạch, còn là hạng nhất? Thân là quý nữ của phủ Thừa Tướng, sao ngươi có thể dùng thủ đoạn người khác không nhận ra để thông qua khảo hạch? Ngươi chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ khiến các ca ca và phủ Thừa Tướng hổ thẹn sao?”

Cố Phong Hoa nhàn nhạt liếc nhìn Chung Uyển Oánh, giống như cười mà không phải cười nói: “Ta rất kỳ quái, ngươi cũng xem như là khuê trung mật hữu. Biết ta thông qua khảo hạch, phản ứng đầu tiên không phải tới chúc mừng ta mà là tới chất vấn ta, thời điểm không nhận được chân tướng liền chụp đỉnh hắc oa cho ta. Uyển Oánh à, ngươi hôm nay rất kỳ quái nha...”

Chung Uyển Oánh cả kinh trong lòng, lúc này mới giật mình thái độ của mình tựa hồ quá nóng vội. Nàng nặn ra nụ cười, lúc này mới nói: “Ta đây không phải đang lo cho ngươi sao? Danh dự một thế của Thừa tướng đại nhân không thể hủy vì sự tùy hứng của ngươi được.” Chung Uyển Oánh tận tình nói.

Thạch Lưu cùng Bình Quả đều sắp tức giận đến hỏng, Chung Uyển Oánh nhìn bề ngoài giống như chữ chữ đều là vì muốn tốt cho tiểu thư nhà mình, nhưng trên thực tế là đang chỉ trích tiểu thư làm bừa để thông qua khảo hạch. Nhưng xem như thế, nha hoàn các nàng không thể không biết cấp bậc lễ nghĩa mà tùy ý xen vào.

“Ta dùng lúc nào thông qua khảo hạch, về sau ngươi sẽ biết. Được rồi, ta mệt mỏi, tiễn khách.” Cố Phong Hoa lười nói nhảm với nàng ta, trực tiếp đứng dậy, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, chọc Thạch Lưu cùng Bình Quả vội vàng đi lên dìu nàng, tiếp đó ánh mắt khiển trách nhìn Chung Uyển Oánh.