“Cố doanh trưởng, chúc mừng chúc mừng!”
“Cố doanh trưởng năm nay cưới vợ được! Năm sau sinh quý tử nha.”
“Cố doanh trưởng hôm nay có chuyện vui rồi!
...
Dân làng chúc mừng anh, Cố Bắc Đình mỉm cười gật đầu cảm ơn, sau đó chia kẹo mừng cho tất cả mọi người.
Trong thôn rất ít có xe đến, tất cả mọi người chạy ra quan sát, thậm chí có không ít cô gái to gan đều đuổi theo xe chạy, dẫn tới từng trận tiếng cười nói vui vẻ.
Mộc Du Du nhìn thấy xa xa có một bóng người, hình như là con gái của thôn trưởng, âm thầm thở dài, chuyện tình cảm quả nhiên không không bằng.
Lúc xe đi tới thính phòng rất nhiều chiến sĩ đều ở cửa thính đường chờ, đứng ở phía trước chính là Triệu quân trưởng.
“Kính lễ!” điều lệnh vang lên, các chiến sĩ lập tức hành lễ quân lễ tiêu chuẩn, không khí trang trọng nghiêm trang.
Cố Bắc Đình ôm xuống xe, Triệu quân trưởng tự mình nghênh đón bọn họ, các chiến sĩ đều vỗ tay chúc phúc.
Cố Bắc Đình và Mộc Du Du cài hoa ngực cô dâu chú rể, đứng trên sân khấu thính phòng, Triệu quân trưởng đứng bên cạnh bọn họ cầm micro.
Dưới đài không chỉ có các chiến sĩ còn ngồi không ít quân tẩu.
“Hôm nay tôi đứng ở chỗ này không phải quân trưởng các ngươi, chỉ là trưởng bối của hai vị tân nhân.” Triệu quân trưởng nói, ánh mắt của chú ấy nhìn về phía Mộc Du Du.
Ánh mắt Triệu quân trưởng mang theo một trưởng bối nhìn vãn bối hiền lành, đây là con cái của hai anh em mà chú ấy từng cùng nhau vào sinh ra tử.
Triệu quân trưởng tiếp tục nói, “Hôm nay là ngày đại hỉ của đồng chí Cố Bắc Đình và đồng chí Mộc Du Du, tôi đại diện cho trưởng bối của hai người, thay mặt bộ đội gửi lời chúc chân thành nhất đến cả hai, hy vọng hai người vĩnh viễn kết đồng tâm, bạch thủ giai lão, hạnh phúc vui vẻ cả đời.”
“Kính lễ!”
Các chiến sĩ cùng nhau đứng lên kính lễ, lần này lễ nghi so với vừa rồi càng thêm tiêu chuẩn, nụ cười trên mặt mọi người cũng càng thêm sáng lạn.
“Từ nay về sau, cuộc đời Cố Bắc Đình tôi sẽ định ở bên Mộc Du Du đến già, nắm tay nhau cả đời, không oán không hối hận, yêu thương cô ấy, đau lòng cho cô ấy, trung thành với cô ấy.” Cố Bắc Đình trịnh trọng nói ra những lời này, trong đôi mắt thâm quyến của anh tràn đầy kiên nghị.
Đây là lời nói từ tận trái đất của anh, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh, chính hứa hẹn và yêu thương với mình đối với cô.
Mộc Du Du nhìn đôi mắt kiên định mà cố chấp của anh, cô đột nhiên rơi lệ.
Cô biết rằng một khi người đàn ông này đưa ra quyết định, cô sẽ không thay đổi.
“Từ nay về sau, đời em làm bạn với anh, mưa gió cùng thuyền, hoạn nạn cùng chung, vĩnh viễn không phản bội, mãi mãi không rời.” Mộc Du Du cũng trịnh trọng nói ra những lời sâu trong lòng.
Đôi mắt thâm sâu của Cố Bắc Đình cũng lóe ra ánh sáng trong suốt.
Các quân tẩu ở đây đều nhịn không được lau nước mắt, có người hâm mộ có người ghen tị, nhưng phần lớn là chúc phúc.
Là quân tẩu, bọn họ luôn tự hào, và đằng sau niềm tự hào đã có bao nhiêu nước mắt và chua xót, chỉ có mình biết.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, vẫn kéo dài rất lâu.
Kế tiếp là phần mời rượu, Cố Bắc Đình và Mộc Du Du ngồi bên bàn mời rượu.