Chương 24: Sơn trại
Tỉnh giấc vài lần trong đêm, đến khi trời tảng sáng thì không thể ngủ được nữa, Tô Cẩm dựa vào đầu giường nghĩ xem mình nên làm gì, nghĩ đến nỗi đau đầu.Buổi sớm ở trên núi quả thật rất tuyệt, những tia nắng vàng nhảy nhót xuyên qua tán lá, cả làng như được tắm qua một lượt bằng nước sạch, không khí vô cùng trong lành, có mùi thơm đặc biệt của gỗ rừng. Cho dù lúc rửa mặt cũng có người đứng bên cạnh trông chừng nhưng tâm trạng của Tô Cẩm cũng tốt hơn rất nhiều, lúc nhìn thấy Mạnh Hằng Phi, mặc dù trong lòng vẫn sợ hãi theo bản năng nhưng bề ngoài đã có thể tỏ ra thản nhiên.
Đương nhiên điều này có liên quan đến việc cô không nói gì với Mạnh Hằng Phi. Không thể không nói rằng, khi người này xuất hiện một cách hiền lành trước mặt người khác, rất khó có thể liên tưởng đến việc trong đêm cậu ta côn đồ, vô lại như thế nào. Nếu không nhận thấy vẻ độc ác ẩn sâu trong mắt, thì đó rõ ràng chỉ là một cậu bé đang lớn vô cùng bình thường, lễ phép ngoan ngoãn. Nụ cười sáng ngời của người ở trong lứa tuổi của cậu ta – gần giống như ấn tượng của Tô Cẩm trong lần đầu tiên gặp tại bệnh viện.
Đáng tiếc đó chỉ là giả tạo.
Thực sự đáng tiếc, đó chỉ là cậu ta cố ý giả tạo như vậy.
Tô Cẩm thở dài, vắt chiếc khăn lên giá gỗ, cầm chiếc lược gỗ mà Mạnh Vãn Đình đưa cho để chải đầu, sau đó lại được đưa về phòng, còng tay vào khung giường.
Vừa rồi khi ra ngoài sân rửa mặt, cô quan sát rất kỹ phía bên ngoài bức tường cao bằng nửa thân người. Đây là một ngôi làng rất bình thường, nhà rất thấp bé, không phải những làng mới lập giàu có vẫn được tuyên truyền trên báo. Bên ngoài sân là đường đất men theo địa hình, rộng nhất cũng chỉ vừa một chiếc xe đi, phía xa thì bị cây cối che hết. Nhưng, chạy thật nhanh ra khỏi cái làng này cũng không phải là việc dễ dàng.
Bữa sáng có bánh bao, rau muối và sữa nóng. Bánh bao có màu hơi vàng, rau muối cũng không ngon, nhưng sữa thì rất mới, sữa hộp ở thành phố không thể ngon bằng.
Ăn xong bữa sáng, người của Mạnh Hội Đường không vội đi nhưng ngồi ở ngoài sân rì rầm bàn luận gì đó. Tô Cẩm dựa vào đầu giường chán nản, đột nhiên cảm thấy chóng mắt, hai mí mắt không mở ra được giống như là bị keo dính lại. Lúc đầu còn nghĩ là do đêm không ngủ được, sau khi ăn mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời. Không lâu sau, chân tay cũng mềm nhũn, Tô Cẩm mới biết là cô đã bị bỏ thuốc mê.
Trong đầu Tô Cẩm nhanh chóng nhớ lại những thứ mình đã ăn: bánh bao, rau muối hay là sữa?
Chân tay mềm nhũn, nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo, Tô Cẩm cảm thấy mình được người nào đó dìu vào trong xe, động tác của người này rất nhẹ nhàng và cẩn thận, có lẽ là Lý Hiểu Âu, người vừa là lái xe vừa kiêm vệ sĩ. Ngồi bên cạnh cô vẫn là Mạnh Vãn Đình, nhưng lần này, người ngồi phía sau là Mạnh Hằng Phi. Hai chị em ngoài việc nói kháy nhau thì hầu như yên lặng không nói gì.
Tiếp theo chỉ là cảm giác lắc lư, tròng trành vô cùng.
Không nhìn rõ đường đi, cũng không nhận ra được phương hướng, thế giới của Tô Cẩm trở nên hỗn độn. Bị bắt thế này, ngoài cảm giác nhục nhã, còn là cảm giác mất kiên nhẫn vì lực bất tòng tâm. Cô biết đối với Mạnh Hội Đường mà nói, cô chỉ là một tấm bùa hộ mệnh, nếu Lục Hiến Phong bắt được họ, cô có thể trở thành lá bài để họ đưa ra điều kiện; nếu Lục Hiến Phong không bắt được họ, đến ngày họ thoát thân thì mạng sống của cô cũng chấm hết. Họ không thể vô duyên vô cớ đem theo một người cho vướng chân.
Nhận thức được điều này, Tô Cẩm không cảm thấy sợ nữa, cô chỉ cảm thấy không cam tâm.
Người đàn ông đó, người đã đeo chiếc khóa vàng lên cổ cô rồi ra đi không nói một lời, cô vẫn không kịp đưa anh ấy về nhà giới thiệu với bố mẹ - Họ vẫn thường nói với cô rằng, cô vừa lười vừa không biết làm việc nhà, nhất định không thể gả được cho nhà tử tế. Mà người đàn ông đó, không những rất đẹp trai mà còn biết làm nhiều món ngon, họ nhất định sẽ thích anh ấy, có khi còn nói một người đàn ông tốt như vậy vì sao lại để ý đến cô nữa…
Một giọt nước mắt nóng bỏng chảy ra từ mắt Tô Cẩm, lan nhanh xuống cằm, đọng thành giọt long lanh ở đó, đường xóc nên rơi xuống vạt áo.
Vài ngày tiếp theo đó rất u tối, Tô Cẩm cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu. Cảm giác nửa tỉnh nửa mê kéo dài mãi đến khi có giọt nước mưa rơi xuống mặt cô, dịu dàng.
Ngoài cửa xe, mây đen đã hạ xuống rất thấp, phía trên mặt đường có những đám mây rất lớn như muốn nuốt chửng lấy con đường và chiếc xe. Trong tầm mắt chỉ có núi và núi, có lúc thấy đất bùn với màu đỏ rất mới, phía xa là mây mù và núi non mênh mang.
Bên đường đôi lúc nhìn thấy vài ngôi nhà có hình dáng kỳ dị, hầu hết được làm bằng gạch, trông giống như nhà tre của dân tộc thiểu số, tầng trệt là nhà hàng. Có nhà hàng còn treo biển, trên đó viết: “Đặc sản Lào”.
Đây là chỗ nào?
Khi trời tối, xe rẽ vào một con đường núi, dần dần đi vào một cái sân nhỏ giống như ở khu nghỉ mát. Sân không to, bốn phía là phòng nghỉ, ở giữa có một vườn hoa. Cấu trúc nhà cũng tương tự như các nhà nhìn thấy trên đường, có vẻ mới hơn một chút. Ở dưới nhà có vài chiếc xe, ngoài ra còn có vài xe tải chở hàng.
Ra đón họ là một người trung niên, vừa gầy vừa đen, có nụ cười rất hòa nhã. Tô Cẩm nhìn thấy chỉ có một mình Lý Hiểu Âu xuống xe đưa cho người đó một điếu thuốc rồi nói nhỏ vài câu. Sắc mặt của người trung niên đó đột nhiên thay đổi, dường như hơi sợ hãi, liếc trộm vào trong xe, thái độ có vẻ do dự.
Mạnh Hằng Phi chửi nhỏ: “Cái đồ dế trũi, lúc cầm tiền thì sung sướиɠ thế!”
“Câm mồm!” Mạnh Hội Đường ngồi trên ghế lái phụ mắng nhỏ. “Đến đây thì không phải là mày làm chủ, liệu hồn mà nhẫn nhịn cái tính cách thối của mày đi.”
Mạnh Hằng Phi không phục lẩm bẩm, điều ngạc nhiên là Mạnh Vãn Đình ngồi bên cạnh cũng không nói gì mà chau mày nhìn hai người đang nói với nhau qua cửa sổ, có vẻ như đang có điều gì lo lắng.
Mạnh Hội Đường nhìn cậu ta qua gương chiếu hậu, “Chúng ta không quen biết ở đây, muốn thoát khỏi biên phòng không phải là dễ, cần phải dựa dẫm nhiều vào họ”.
Mạnh Hằng Phi không phục cãi lại: “Không phải là Lý Hiểu Âu đã từng đi rồi sao?”.
Mạnh Hội Đường hừ một tiếng, “Cậu ta đi theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa, lẽ nào chỉ có hai tháng mà đã thuộc hết được đoạn biên giới dài vài trăm ki lô mét? Mày có óc không thế?”.
Mạnh Hằng Phi vẫn muốn cãi, Mạnh Vãn Đình không chịu được ngắt lời cậu ta: “Bố, rốt cuộc người này có đáng tin cậy không?”.
Mạnh Hội Đường yên lặng giây lát rồi thở dài, “Cái này thì phải xem Hiểu Âu quan hệ với họ như thế nào? Nói thật là có đáng tin hay không thì bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào họ.” Nói đến đây thì trợn mắt nhìn Mạnh Hằng Phi, “Mày ngoan ngoãn cụp đuôi lại cho tao, không được phá đám, nghe rõ chưa?”.
Mạnh Hằng Phi hừ một tiếng, không trả lời.
Tô Cẩm lại cảm thấy lạnh từ chân lêи đỉиɦ đầu, chân bắt đầu run rẩy. Cuối cùng cô cũng hiểu những người này đang muốn làm gì, có thể là nửa ngày, cũng có thể là một hai ngày, nếu Lục Hiến Phong không đuổi kịp họ thì những người này sẽ vượt biên. Cũng có nghĩa là, đến lúc đó, cô cũng không còn là lá bài hộ mệnh trong tay họ nữa.
Tô Cẩm khoanh chặt tay lại, sợ hãi đến tột cũng, răng cắn chặt vào môi, hình như có vị của máu nhưng hoàn toàn không thấy có cảm giác đau đớn.
Mạnh Vãn Đình liếc nhìn cô, chau mày rồi quay mặt đi.
Bên ngoài xe, Lý Hiểu Âu vẫn đang nói chuyện với người đàn ông trung niên có dáng dấp ông chủ đó. Giọng nói của họ quá nhỏ, người ngồi trong xe hoàn toàn không thể nghe thấy họ đang nói gì. Nhưng vẻ mặt của người đàn ông đó có vẻ dao động. Lý Hiểu Âu quay người lại nhìn Mạnh Hội Đường đang ngồi trên ghế phụ lái, vẻ mặt như muốn xin ý kiến, Mạnh Hội Đường hơi gật đầu. Lý Hiểu Âu quay người lại, rút ra một túi tiền, lấy một xấp tiền mặt nhét vào tay người đàn ông đó.
Cuối cùng người đàn ông cũng gật đầu, nói vài câu gì đó với Lý Hiểu Âu rồi quay người bước đi. Lý Hiểu Âu kéo cửa xe ngồi vào trong xe, nói với Mạnh Hội Đường: “Ông chủ Khúc nói là ở đây thường xuyên có biên phòng kiểm tra, không an toàn, muốn vượt biên không thể đi từ đây được. Bây giờ ông ta sẽ đưa về nhà ông ta, chúng ta ở đó một tối, ngày mai đích thân ông ta sẽ dẫn đường, đi đường mòn để qua biên giới”.
Mạnh Hội Đường thở phào, “Tối nay đi luôn không được sao?”.
“Không phải là không được.” Lý Hiểu Âu nghĩ, “Nhưng phải đi một đoạn đường rất dài, lại là đường núi. Nếu đi luôn thì ông ấy sợ chúng ta không chịu được”.
Mạnh Hội Đường nghĩ: “Đi cùng ông ta đã rồi tính tiếp”.
Lý Hiểu Âu gật đầu.
Lúc này, ông chủ Khúc đã lấy xe máy từ phía sau nhà ra, trên người mặc thêm chiếc áo mưa. Ông ta dùng tay ra hiệu cho họ rồi đi trước ra khỏi sân. Lý Hiểu Âu vội vàng khởi động xe đi theo. Lần này đi ngược hướng với đường lớn.
Đường không rộng, đều là đường đất, gặp trời mưa nên đường lầy bùn rất bẩn và dính. Hai bên đường là cây cối rậm rạp, là cây được nước mưa rửa sạch, lấp lánh nước. Thỉnh thoảng còn có vài cây xoài và chuối tây, cây cối rậm rạp, không giống với một vùng có người ở. Xe của ông chủ Khúc cách họ khoảng ba trăm mét, thỉnh thoảng ông ta quay lại nhìn xem họ có theo kịp không.
Trời mưa, ánh sáng rất yếu ớt. Bóng dáng ông chủ Khúc có vẻ hơi mờ ảo, giống như bóng của một con quỷ.
Mạnh Vãn Đình có vẻ không yên tâm xoa xoa cánh tay, nói nhỏ với Mạnh Hội Đường: “Bố, con thấy không yên tâm với người này”.
Mạnh Hội Đường liếc nhìn cô, không nói gì, Lý Hiểu Âu ngồi bên cạnh trả lời: “Ông chủ Khúc là người ở đây, rất quen thuộc với địa hình. Đi đường thế này, chúng ta chỉ có thể dựa vào ông ta thôi”. Nhìn thấy Mạnh Vãn Đình chau mày, Lý Hiểu Âu lại nói: “Những người ở đây đều buôn lậu sau lưng bộ đội biên phòng, họ không dám làm gì đâu. Cô không cần lo lắng là ông ta sẽ bán đứng chúng ta”.
Mạnh Vãn Đình cũng không biết phải nói gì, chỉ thấy trong ánh sáng yếu ớt, bóng người lúc ẩn lúc hiện ở phía trước khiến cô có cảm giác không yên tâm, nhưng theo tình hình hiện nay, ngoài việc tin tưởng vào người này cũng không còn cách nào khác tốt hơn. Mạnh Vãn Đình không nén được thở dài, giờ chỉ có thể đi một bước nhìn lại một bước.
Sau một giờ đồng hồ, mọi người đi vào một sơn trại ở sâu trong rừng. Ông chủ Khúc dừng xe lại ở bên cạnh một cái lán gỗ ven đường, nói vài câu gì đó với người trẻ tuổi ra mở cửa, có vẻ như đó là một thanh niên địa phương, vừa gầy vừa đen, chỉ đôi mắt là có hồn. Ông chủ Khúc nhét vài tờ tiền vào tay cậu ta, cậu ta gật đầu liên tục, sau đó quay người bước vào nhà. Ông chủ Khúc bước lại gõ vào cửa xe phía bên ghế lái, Lý Hiểu Âu vội vàng hạ cửa xe xuống, hỏi nhỏ: “Ở đây à?”.
Ông chủ Khúc gật đầu, chỉ vào ngôi nhà gỗ phía sau, “Cậu Tinh là người tin được. Mọi người nghỉ ngơi ở chỗ cậu ta”. Ngữ âm của ông ấy thể hiện rất rõ giọng địa phương, nghĩ một lát rồi lại nói: “Mau đưa cho tôi danh sách, nếu muộn quá thì không thể kịp chuẩn bị một số thứ”.
Lý Hiểu Âu gật đầu, quay người lại nói với Mạnh Hội Đường: “Bây giờ chúng ta không tiện lộ mặt, tôi đã nói với ông chủ Khúc rồi, để ông ấy giúp chúng ta chuẩn bị một số thứ đi đường”.
Mạnh Hội Đường gật đầu, “Vào trước đã, có gì cần chuẩn bị thì Vãn Đình và Hằng Phi xem xét”.
Mạnh Vãn Đình đồng ý, Mạnh Hằng Phi thì lạnh lùng hừ một tiếng.
Nhìn thấy Mạnh Hội Đường bước ra khỏi xe, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tô Cẩm. Tô Cẩm chỉ cảm thấy giật mình, máu trên cơ thể chảy rần rật. Cô biết đây là cách hết sức mạo hiểm, nhưng đã đến hoàn cảnh này rồi, không thể không liều, dù sao cũng không có điều gì kinh khủng hơn thế này nữa.
Tô Cẩm cắn môi lấy tay sờ lên cổ, một lần nữa lại cảm thấy có vị máu. Nhưng tim cô đập rất nhanh, trong huyết quản như đang có lửa, ngọn lửa đó đã đốt cháy toàn thân. Cô không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy cơ thể xuất hiện một điều gì đó không rõ tên, ngực như muốn nổ tung ra.
Mạnh Hằng Phi xuống xe, có vẻ như không muốn nói gì, ông chủ Khúc cười với cậu ta nhưng cậu ta giả vờ như không nhìn thấy. Mạnh Vãn Đình theo Mạnh Hằng Phi xuống xe, cười hòa nhã với ông chủ Khúc, rồi lùi lại một bước nhìn Tô Cẩm đang ngồi trong xe.
Tô Cẩm hít một hơi, cầm chặt lấy một vật trong tay.
Mưa vẫn đang rơi, dịu dàng rơi xuống mặt Tô Cẩm. Tô Cẩm vịn vào cửa xe, từ từ đặt một chân xuống, sau đó đưa chân kia ra. Hai chân cô vừa chạm đất thì loạng choạng ngã về phía trước.
Hai người đứng bên cạnh cửa xe vội vàng đưa tay ra đỡ, Tô Cẩm ngã về phía Mạnh Vãn Đình, đồng thời nhanh chóng nhét vật đó vào trong tay ông chủ Khúc.
Mạnh Vãn Đình nhìn cô, giọng không vui hỏi: “Không sao chứ?”.
Tô Cẩm lắc đầu, không nhìn ông chủ Khúc, cúi đầu bước vào nhà cùng Mạnh Vãn Đình, cúi mặt nhìn chỉ thấy ông chủ Khúc đang bước từng bước theo họ vào trong.
Chỗ đón tiếp họ giống như nhà của dân tộc Hán, đồ gỗ trong nhà vô cùng thô sơ. Có đèn, nhưng ánh sáng lập lòe. Lý Hiểu Âu đang cúi đầu bên bàn liệt kê danh sách, bất giác ngẩng đầu xin ý kiến Mạnh Hội Đường, Mạnh Hằng Phi ngồi ở góc, chán nản nhắm mắt ngủ.
Một cái cửa trong phòng có treo rèm, bên ngoài là một hành lang nhỏ hẹp, cuối hành lang hình như có một phòng bếp, người thanh niên tên là Tinh và một phụ nữ đã có tuổi đang vội vàng nấu bữa tối.
Mạnh Vãn Đình dẫn Tô Cẩm ngồi xuống cạnh Mạnh Hằng Phi, Lý Hiểu Âu đã liệt kê xong danh sách. Ông chủ Khúc xem kỹ lưỡng, rồi nói có hai thứ không thể mua được vì gấp quá, sau khi mặc cả, lại nhận thêm một xấp tiền từ Lý Hiểu Âu.
Ông chủ Khúc vừa nhét tiền vào túi, vừa dặn họ, “Ngày mai tôi sẽ đến sớm mang đồ đến, bốn giờ sáng xuất phát, cậu Tinh sẽ chuẩn bị lương thực.” Thấy Mạnh Hội Đường gật đầu, ông ta lại nói: “Mọi người ăn xong thì nghỉ ngơi sớm”.
Lý Hiểu Âu đứng dậy đưa ông ta ra cửa, từ đầu đến cuối ông chủ Khúc không nhìn Tô Cẩm lấy một lần. Điều này khiến Tô Cẩm thấy không yên: Ông ta đã cầm vật mình đưa chưa? Liệu có rơi xuống lớp bùn dưới chân nên ông ấy không nhìn thấy không?
Liệu có thể không?
Dù thế nào thì đây cũng là cơ hội duy nhất của cô. Cô chỉ có thể gửi gắm hy vọng của mình vào ông chủ Khúc, hy vọng ông ấy có thể đủ lương tâm để cầm chiếc khóa vàng của cô đi báo cảnh sát. Nhưng Lý Hiểu Âu cũng nói rồi, người ở đây đều sợ cảnh sát. Thế thì, chỉ có thể hy vọng ông ấy cầm chiếc chìa khóa này đi đổi lấy tiền, đây là vật kỷ niệm của Lục Hiến Phong, có thể anh ấy sẽ thông qua nó để tìm kiếm manh mối…
Tô Cẩm cúi đầu vần vò ngón tay mình, đau xót nghĩ đến cảnh chiếc khóa lưu lạc sau nhiều năm, trong một lúc tình cờ nào đó được anh ấy tìm thấy. Lúc đó có thể cô đã hoàn toàn biến mất trên đời…
Ở chỗ mà Tô Cẩm không nhìn thấy, Mạnh Hội Đường và Mạnh Hằng Phi đang tập trung nhìn cô, sau đó như có linh cảm gì đó, hai người quay lại nhìn nhau rồi lại nhìn đi chỗ khác.
Bữa tối ăn mỳ, mặc dù không giống mỳ nấu với nhiều nguyên liệu khác như hàng ăn nhưng vị rất ngon. Mỳ nóng vừa mới nấu, nếu không phải trong lòng đang lo lắng suy nghĩ thì Tô Cẩm thực sự có thể ăn được hai bát.
Trong hoàn cảnh này, mọi người cũng không đòi hỏi gì, lấy hai gáo nước vào chậu rửa mặt rồi về phòng ngủ.
Lúc Mạnh Vãn Đình khóa tay cô lại thì nhìn cô rất kỳ lạ, giống như dáng vẻ của cô có gì đó không thuận mắt, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không phát hiện ra được là không thuận mắt ở chỗ nào. Mạnh Vãn Đình nhớ ra lúc ở dưới nhà Mạnh Hằng Phi nói thần kinh cô ta quá nhạy cảm, đã sớm bước vào thời kỳ hồi xuân khiến cô ta càng không vui, đưa tay tắt đèn, nằm lên giường của mình.
Xung quanh sơn trại là rừng cây, vào đêm yên tĩnh lạ thường. Sự yên lặng này không giống như sự yên lặng hai ngày trước ở vùng núi, sự yên lặng ở đây có vẻ như âm u hơn, ngay cả tiếng chim kêu cũng có phần quái dị.
Tô Cẩm không ngủ được. Cô biết rất có thể ngày mai, trên đường, họ sẽ ra tay với mình, hy vọng từ chiếc chìa khóa vàng mang lại là rất mong manh – cho dù Lục Hiến Phong là cảnh sát, hay anh ấy chính là cảnh sát thì cũng không phải là thần tiên, trên đường đi bọn họ đã đổi không ít xe nên tìm ra được tung tích của họ là điều rất khó.
Trong một lúc dao động, Tô Cẩm thậm chí còn định xin Mạnh Vãn Đình cho cô một chiếc bút để cô viết di chúc. Nhưng viết rồi thì làm thế nào? Người nhà họ Mạnh đang vội thoát thân, người ở đây thì sợ gặp phiền phức, ai sẽ thay cô gửi lá thư đi? Thì thể cô sẽ được chôn ở một chỗ nào đó trong rừng cây rậm rạp không dễ phát hiện ra. Chết như thế… có di chúc hay không thì cũng có gì khác nhau?
Tô Cẩm không thể kiềm chế được nhớ lại những ấn tượng sâu sắc với cô trong quá khứ: khi còn nhỏ lúc ốm, mẹ của cô lấy hoa quả dỗ dành cô để tiêm cho cô; bố cô treo lên tường tấm bằng học sinh giỏi của cô, sau đó đứng bên nghiêng đầu nhìn ngắm; khi vừa chuyển đến nhà mới, nhìn thấy Lâm Chi Chi đang đứng bên cửa nhìn cô một cách tò mò; một đám trẻ con chạy ầm ĩ trong ngõ, cô bị ngã khóc ầm ĩ, đám bạn nhỏ đều chạy hết, chỉ có Lâm Chi Chi chạy lại đỡ cô dậy…
Chi Chi, cuối cùng thì mình và cậu sắp gặp nhau rồi sao?
Tô Cẩm vùi mặt vào gối. Đúng là sắp gặp nhau rồi, Chi Chi có thể sẽ trách móc cô, rõ ràng là đã đồng ý thay cô ấy chăm nom đứa trẻ…
Suy nghĩ này khiến Tô Cẩm cảm thấy buồn.
Chỉ cần tìm được chuyện gì đó vui để kể với cô ấy. Tô Cẩm nghĩ: Mình sẽ nói cho cô ấy biết là mình đã chia tay hoàn toàn với người đàn ông đó. Anh ta đi đường của anh ta, mình đi đường của mình. Mình còn gặp một người đàn ông rất tốt, rất rất tốt. Anh ấy có thể nhẫn nhục để thực hiện sự nghiệp, còn có thể đeo tạp dề nấu canh gà trong bếp. Anh ấy có đôi mắt đẹp nhất thế giới, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trong đáy mắt.
Tô Cẩm nhớ anh điên cuồng, nhớ dáng anh đứng dựa vào lan can hút thuốc, nhớ dáng anh đeo tạp dề nấu ăn trong nhà bếp, nhớ việc anh cầm ngón tay cô nhẹ nhàng hôn…
Nước mắt tự nhiên trào ra.
Cô nghĩ rằng đây là tình yêu đẹp nhất trong đời cô, chỉ tiếc là mối duyên phận này quá ngắn ngủi.
Mở mắt nhìn sinh mệnh của mình sắp đến hồi kết thúc không phải là một việc nhẹ nhàng. Tô Cẩm hoàn toàn không ngủ, lúc xuống nhà ăn sáng với Mạnh Vãn Đình, hai quầng mắt đã thâm lại.
Bầu trời bên ngoài vẫn tối đen, chỉ có chân trời phía xa ánh lên một tia màu trắng bạc. Đã tạnh mưa nhưng không khí vẫn rất ẩm ướt, lại có chút lành lạnh của buổi sáng sớm, có lẽ trời hôm nay sẽ rất đẹp.
Hai bố con Mạnh Vãn Đình và Lý Hiểu Âu đã ngồi ở phòng ăn sáng rồi, ông chủ Khúc cũng có ở đó. Nhìn thấy họ đi xuống, ông chủ Khúc lịch sự đứng dậy chào Mạnh Vãn Đình. Khi Tô Cẩm nhìn sang, ông ta không nói gì tránh cái nhìn của cô.
Yên lặng ăn xong bữa sáng, ông chủ Khúc lấy ra vài bộ quần áo dài tay bằng chất liệu đặc biệt bảo họ thay, phần da lộ ra đều phải bôi thuốc chống côn trùng. Đương nhiên là không có quần áo cho Tô Cẩm, mặc dù Tô Cẩm biết trước là họ sẽ không đưa cùng ra khỏi rừng sâu, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã và tuyệt vọng.
Mạnh Vãn Đình quàng khăn xong, tiện tay đưa lọ thuốc lại, nhìn thấy cô không giơ tay ra lấy, chau mày, “Bôi đi, hay là muốn bị côn trùng đốt?”.
Thực sự Tô Cẩm rất sợ côn trùng, cho dù lúc này cô đang đối diện với nỗi sợ hãi trước sống và chết, cô vẫn sợ côn trùng – cho dù chết thì cũng nên chết một cách tốt đẹp. Nghĩ đến hình ảnh thi thể của mình bị bám đầy côn trùng… Tô Cẩm đã thấy ghê sợ đến buồn nôn. Trong lòng không nhịn được chửi Mạnh Hội Đường: kẻ đốn mạt này lại bắt mình chết khó coi như thế, có chết thì cũng không thể bỏ qua loại người này, có làm quỷ thì hàng ngày cũng phải bám theo họ để báo thù!
Sự tức giận càng lớn thì sự sợ hãi cũng lên đến tột đỉnh. Tô Cẩm lấy thuốc xoa khắp người, vẫn chưa đặt hộp thuốc xuống thì Mạnh Hằng Phi đã đá lại một chiếc ba lô, ra lệnh: “Cô đeo cái này”.
Ngoài Mạnh Hội Đường ra, mỗi người đều phải mang một cái ba lô. Cái mà Mạnh Hằng Phi đá cho Tô Cẩm rõ ràng là ba lô của cậu ta. Tô Cẩm vừa khoác chiếc ba lô cao bằng nửa người cô vừa căm hận trợn mắt nhìn cậu ta. Con người này có vẻ ngoài lương thiện mà sao ẩn sau đó lại là sự vô sỉ?!
Không ai nói lời nào. Lúc gần ra đến cửa, ông chủ Khúc có ý tiến lại giúp cô điều chỉnh lại dây đeo ba lô. Tô Cẩm nhìn ông ta nhưng ông ta lại cúi đầu, không biết là vô tình hay cố ý tránh cái nhìn của cô. Tô Cẩm thở dài, cảm thấy người này bất chấp cái lườm của Mạnh Hằng Phi đến giúp mình điều chỉnh dây ba lô, dù sao cũng là một điều tốt rồi. Mặc dù đây là một hành động rất nhỏ bé nhưng cũng còn hơn là không có. Cái khóa vàng đó coi như là làm quà tặng ông ta. Dù sao thì sự đen đủi của mình cũng không liên quan gì đến ông ta.
Khi Tô Cẩm bước qua ông ta, cô thực lòng nói một câu: “Cám ơn”.
Lúc nói xong câu này, Tô Cẩm không nhìn vào mặt ông chủ Khúc. Dù sao thì ông ta cũng tránh ánh mắt của mình nên kệ ông ấy. Người sắp chết, đã đến nước này rồi thì cũng không nên để bụng, để lại hình ảnh xấu trong mắt người khác.
Không biết trong ba lô có gì mà rất nặng, Tô Cẩm như bị ép còng cả lưng. Cúi đầu nhìn thấy bước chân ông chủ Khúc không ngừng đi vượt qua mình, bước lên dẫn đầu đoàn. Mạnh Vãn Đình cũng bước lên trước cô. Lưng cô ta cũng đeo ba lô, nhưng có vẻ nhẹ hơn rất nhiều, điều này có thể nhìn thấy qua dáng người đứng thẳng của cô ta.
Đi ra khỏi sơn trại chưa bao xa thì đã vào rừng rậm. Trong đoạn đường đầu tiên còn có thể chống đỡ được, càng vào sâu thì Tô Cẩm càng không theo kịp. Thực tế, cả đoàn đi đều không đi nhanh. Mạnh Hội Đường là người đã có tuổi, lại luôn sống trong cuộc sống sung sướиɠ, không biết có thể chịu đựng được đến lúc nào? Mặc dù ông ta không phải mang hành lý, nhưng nhiều ngày chạy trốn, sức khỏe cũng giảm sút nhiều. Mạnh Hằng Phi và Mạnh Vãn Đình là thế hệ sau, sống trong sung sướиɠ, cộng tất cả nỗi lo sợ của kiếp trước vào thì cũng không bằng lần này. Đối với Tô Cẩm, cả đêm không ngủ, lại phải mang cái ba lô to như thế, muốn nhanh cũng không nhanh được. Chỉ có duy nhất một người trong số họ có vẻ sung sức nhất là Lý Hiểu Âu. Anh mang nhiều hành lý nhất nhưng vẫn có vẻ nhẹ nhàng nhất.
Mặc dù trời đã sáng dần, nhưng đường ngày càng khó đi, chỉ đành miễn cưỡng bước đi. Lại còn xảy ra những chuyện không ngờ tới, ví dụ như đột nhiên có một con rắn rơi xuống đầu Tô Cẩm, bị Lý Hiểu Âu nhanh tay bắt lấy rồi ném đi.
Tô Cẩm hồn xiêu phách lạc nhìn bàn tay của Lý Hiểu Âu, đột nhiên cảm thấy so với việc phải đeo mấy ngọn núi ở sau lưng, rồi cuối cùng bị họ gϊếŧ ở một nơi hoang vu nào đó thì thà bị rắn cắn chết ngay lúc đó còn tốt hơn.
Chí ít thì cái chết này cũng rất nhanh, không phải chịu đau khổ. Khi chất độc của rắn đi vào cơ thể, có thể tạo ảo giác cho cô trước khi chết – Nếu cô bắt buộc phải chết ở đây thì trước khi chết có vài giây hạnh phúc cũng tốt.