Chương 20: Vào thành
Khi Hàn Hiểu gọi điện thoại đến thì Tô Cẩm đang trên đường vào thành phố.Con đường này giống như một đường thẳng trong toán học, đầu bên trái là khu công nghiệp, đầu bên phải là thành phố, ở giữa ngay cả một lối rẽ cũng không có. Vì thế, thường chỉ có thể gặp xe của công ty, rất hiếm khi nhìn thấy taxi.
Sắp đến những ngày nóng nhất rồi, mặc dù đã chiều muộn nhưng trời vẫn nóng. Tô Cẩm trán đầy mồ hôi cầm lấy điện thoại, ngồi xuống bên vệ đường. Dù sao thì trong bán kính vài dặm không hề có người đi lại, cô cũng không cần phải bảo vệ hình tượng của mình.
“Vào thành?” Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Cái gì mà vào thành? Rốt cuộc là em đang ở đâu?”.
Tô Cẩm cầm lấy chiếc quạt được tặng khi mua nước ngọt không ngừng quạt, vừa trả lời một cách mệt mỏi: “Khi em đi từ văn phòng của tổng giám đốc Lưu ra thì không có xe công ty nên đành đi bộ để vào thành”.
Nghe đến chữ “tổng giám đốc Lưu”, Hàn Hiểu yên lặng một lát mới hỏi: “Em đi kiện thật à?”.
Nhân viên kỹ thuật đầu tiên của dự án xưởng luyện dầu thành phố C là Hàn Hiểu. Tô Cẩm tiếp nhận không được bao lâu thì không làm tiếp, nếu không nói với Hàn Hiểu thì không được, hơn nữa Tô Cẩm cũng không muốn giấu.
“Kiện rồi.” Tô Cẩm phe phẩy cái quạt nhựa trong tay, trả lời rất thẳng thắn: “Việc này truyền đến tai mọi người, ai cũng nói em không biết về kỹ thuật nên mới bị đẩy ra khỏi dự án, căn cứ vào đâu chứ, em dám lấy danh dự của mình ra để chống lại ông ta”.
Hàn Hiểu không nói gì.
“Không sao.” Tô Cẩm khoanh chân lại, lười biếng vươn vai, “Chị đừng lo lắng cho em. Đợt này xảy ra nhiều chuyện em đã nghĩ thông suốt rồi”.
“Thật sự là nghĩ thông rồi à?”
Tô Cẩm gật đầu, “Một người tốt nói không là không. Em có lý do gì để không sống tốt chứ? Có nhiều cách để sống, việc gì em phải chọn một cách khiến mình không thoải mái?”.
Hàn Hiểu cười, “Tuổi trẻ thật là tuyệt”.
“Đúng.” Tô Cẩm cũng cười, ”Hôm nay em dồn tất cả những chuyện xui xẻo lại, ngày mai em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới”. Nhưng việc cô nói là chuyện không tìm được việc ở ngày lễ tuyển dụng, chuyện với Ngạc Lâm, chuyện với Lục Hiển Phong. Về việc Thu Cúc đi kiện sau này, cô muốn vò những chuyện bối rối trong lòng thành một nắm, để tránh ngày ngày phải giữ lại trong lòng những điều không vui vẻ.
Hàn Hiểu lại hỏi: “Tổng giám đốc Lưu nói thế nào?”.
Tô Cẩm cười, đáp: “Ông ấy bảo em để lại bằng chứng, về nghiên cứu lại. Bảo em cộng tất cả những ngày nghỉ phép trong năm và những ngày đi làm không nghỉ phép vào nghỉ một thời gian”.
“Như vậy không phải là còn có chỗ để đi sao?” Hàn Hiểu hỏi lại. “Không phải em đã nghĩ là lần này thì không còn lối thoát nữa sao?”
“Chị không nghe thấy quan bênh vực quan sao?” Tô Cẩm hừ một tiếng, “Em có nên hy vọng con hồ ly đó để cho em lối thoát không?”.
Hàn Hiểu im lặng giây lát rồi nói: “Đừng nản lòng, chị luôn cảm thấy là sự việc vẫn có thể xoay chuyển”.
Tô Cẩm không thể vui được. Hàn Hiểu lại nói: “Đúng rồi. Chị phải đến bệnh viện đợi sinh. Có việc gì thì gọi vào di động cho chị, điện thoại ở nhà không có ai nghe máy đâu”.
Tô Cẩm nhảy dựng lên, “Chị sắp sinh rồi à?!”
Hàn Hiểu cười, đáp: “Vẫn chưa. Nhưng bác sĩ nói nước ối ít gì đó, bảo chị đến bệnh viện để theo dõi. Lần này Hình Nguyên đã thương lượng với vài bác sĩ, vừa rồi có bác sĩ nói nếu muốn mổ đẻ thì bọn chị cần nhanh chóng chọn ngày”.
Tô Cẩm rất ngạc nhiên, “Sinh em bé cũng chọn ngày tốt giờ hoàng đạo sao?”.
“Không.” Hàn Hiểu cười, đáp. “Nếu em không có việc gì thì đến cổ vũ tinh thần cho chị nhé!”
“Vâng!” Tô Cẩm đồng ý, “Chị muốn ăn gì em mang cho chị!”.
Hàn Hiểu lại cười, ”Đợi một lát chị cho người đi đón em, đợi em tự đến thì chắc cũng phải đến giờ này ngày mai mất”.
“Sao thế được?” Tô Cẩm tắt điện thoại, không phục, “Nhiều nhất thì cũng chỉ đến sáng mai thôi”.
Khi chiếc xe việt dã màu trắng quen thuộc xuất hiện ở đầu đường, Tô Cẩm cúi đầu muốn chạy, nhưng ở đây chỉ có duy nhất một con đường, không biết chạy đi đâu? Trừ khi nhảy xuống ao nước bên đường – lần đầu Tô Cẩm nhìn thấy thì cho rằng đó “hồ”, người khác đều gọi là ao cá. Nhưng ở đây rất gần khu công nghiệp, nếu nuôi cá ở đây thì có ăn được hay không…
Tô Cẩm đang nghĩ ngợi lung tung thì chiếc xe việt dã đã dừng trước mặt cô. Lục Hiển Phong mở cửa vừa cười vừa nhìn cô, “Không phải hôm nay em không đi làm sao? Ngao du ở ngoại ô về à?”.
“Không đi làm.” Tô Cẩm bình tĩnh gật đầu, “Em để để kiện”.
Lục Hiển Phong có vẻ chán nản lắc đầu, “Có thắng kiện không?”.
Tô Cẩm cắn môi hồi lâu rồi trả lời: “Đang trên đường đường tháng”.
“Ồ…” Lục Hiển Phong kéo dài giọng, “Đang trên đường à? Thế thì có khả năng là luôn luôn trên đường rồi?”.
“Anh không cần phải nói thẳng như thế.” Mặt Tô Cẩm cau lại, vẻ oán trách nhìn anh, “Anh là người bận rộn sao lại có thời gian đến đây? Maggie Q của anh đâu rồi?”.
“Ai?” Lục Hiển Phong không hiểu.
“Maggie Q!” Tô Cẩm nhấn mạnh, “Là mỹ nữ có dòng máu lai thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, tạp chí. Anh không xem phim à?”.
Lục Hiển Phong đã hiểu ra, nghiêng đầu nửa như cười nửa như không hỏi lại cô: “Vì sao lại gọi người ta là Maggie Q?”.
Tô Cẩm đưa tay chỉ lên gò má mình, “Cô ấy cười rất giống”.
“Nhìn rõ thế”, Lục Hiển Phong rướn lông mày, cười, nói: “Chắc là khoảng cách nhìn không xa. Em thấy anh mà không đến chào anh à?”.
Tô Cẩm liếc nhìn anh, không nao núng, “Em sợ là làm hỏng việc của anh thì sẽ bị anh chặn miệng”.
“Em nghĩ như vậy thật à?” Lục Hiển Phong chống tay vào cửa, dáng vẻ và giọng nói tỏ ra lười biếng, “Lên xe thôi, chúng ta sẽ thảo luận ở trên xe”.
Tô Cẩm bực bội nhìn anh. Sự thực là cần phải làm theo bản tính của cô, tám chín mươi phần trăm là cô sẽ giả vờ làm như là không nhìn thấy, khi ở bên Ngạc Lâm cô thường làm như vậy. Nhưng Ngạc Lâm lại rời xa cô, có thể thấy là phương pháp này có vấn đề.
“Tò mò?” Lục Hiển Phong cong miệng, nửa như cười nửa như không, “Muốn biết không?”.
Tô Cẩm bị anh nhìn thấu tâm can, gật đầu một cách dứt khoát và thẳng thừng.
Lục Hiển Phong ngoắc ngón tay với cô, “Nào, để anh nói cho em biết”.
Mặt Tô Cẩm chau lại, “Anh sai hay không?”
“Không phải anh sai, mà là em sai.” Lục Hiển Phong nhìn cô cười thành tiếng. “Lại có người ghen như em sao? Cô Maggie Q đó là bạn làm ăn của sếp anh. Ngày hôm nay anh làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cô ấy.”
Trong lòng Tô Cẩm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng không thể hiện ra mặt, lườm anh một cái rồi nói: “Anh là cố vấn pháp luật thì hướng dẫn thế nào được?”
“Nói rất chuẩn”. Lục Hiển Phong lại cười. “Người ta là doanh nghiệp nước ngoài, các vấn đề về pháp luật cần phải hỏi cho rõ ràng khi hợp tác làm ăn.”
Tô Cẩm nhìn anh, “Hình như là em đang giận anh vô cớ rồi.”
“Tô Tô, em có thể hỏi anh thẳng thắn như vậy, anh rất vui”. Lục Hiển Phong mở cửa xe, “Nhưng chúng ta phải đi thôi, nếu cứ đợi thế này thì muỗi sẽ lấy chúng ta làm bữa tối mất.”
“Thật không?” Tô Cẩm nghi ngờ.
“Gì?” Lục Hiển Phong nhìn cô, rồi hiểu ra cô đang hỏi gì, không biết làm thế nào, lắc đầu rồi cười. “Đương nhiên là thật có lúc nào anh lừa em chưa?”
Tô Cẩm nghĩ trong bụng: Cũng may là không có. Nếu anh ấy mà lừa lọc thì chỉ có thể dùng từ “mỗi người một ngả” để hình dung mà thôi.
Khi hai người đến bệnh viện thì hai vợ chồng Hình Nguyên đang nằm trên giường xem một quyển lịch vạn niên không biết lấy từ đâu. Nhìn thấy họ bước vào, Hình Nguyên chỉ vào quyển lịch vạn niên nói: “Mau giúp chúng tôi chọn ngày, có ý kiến gì hay không?”
“Bỏ cái trò đó đi.” Lục Hiển Phong cầm bó hoa bách hợp trong lòng đặt vào tay Tô Cẩm, quay đầu lại nhìn Hình Nguyên trong bộ dạng như đang nhìn thấy quỷ, “Anh nghĩ là em biết phong thủy à?”
Hình Nguyên bực bội như muốn cầm cả quyển sách ném vào anh. “Cậu có học vấn không đấy, cái này thì có liên quan gì đến phong thủy?”
Tô Cẩm cắm hoa xong, ngồi xuống bên giường nhìn Hàn Hiểu, “Mổ đẻ ạ, thật hay đùa thế?”
Hàn Hiểu gật đầu, ánh mắt có vẻ hơi lo lắng, “Bác sĩ nói là chị có ít nước ối, nếu sinh tự nhiên thì sợ là nguy hiểm.”
“Có lừa chị không?” Tô Cẩm không hiểu lắm về vấn đề này, ”Người ta nói trẻ con mổ đẻ dễ mắc chứng tăng động!”.
Lục Hiển Phong gõ đầu cô, “Em thì biết cái gì, chỉ được cái làm cho sản phụ sợ.”
“Đâu có?” Tô Cẩm ôm đầu trợn mắt nhìn anh. “Không phải là em đang đưa ra ý kiến sao? Không phải anh Hình vừa hỏi là có ý kiến gì không sao?”
Lục Hiển Phong vuốt đầu cô, nửa như cười nửa như không giải thích với hai người còn lại: “Hôm nay cô bé này hơi ghen một tý, bị kích động, nên đầu óc không được sáng suốt lắm, anh chị đừng suy nghĩ nhiều nhé.”
Hàn Hiểu nhìn anh rồi lại nhìn cô, cầm lấy tay Tô Cẩm, “Tô Tô, chị chỉ hy vọng em báo thù được cho chị. Anh chàng của em năm nay…”.
Hình Nguyên nhắc nhở vợ mình, đập tay vào quyển lịch, “Lạc đề rồi, lạc đề rồi. Mau lên nào, chọn ngày.”
“Thật sự là phải chọn ngày sao?” Tô Cẩm muốn biết là hai người này có đang đùa không nên lại càng bối rối, “Không phải là trên phim vẫn thấy các bà mẹ ôm bụng kêu: Nước ối vỡ rồi, sắp sinh rồi… sao?”
Hình Nguyên và Hàn Hiểu nhìn nhau, “Đúng rồi, dưa chín cuống rụng mà.”
Hàn Hiểu cũng gật đầu, “Đúng, thời gian sinh để cho con trai chúng ta quyết định là được rồi.”
Lục Hiển Phong muốn toát mồ hôi, “Tô Tô nhà chúng ta không hiểu, anh chị phải đến nói chuyện với bác sĩ xem thế nào.”
Hàn Hiểu che miệng cười, “Được mình có cơ hội báo thù rồi đây.”
Khi y tá gõ cửa bước vào, theo sau còn có một người, Lục Hiển Phong vừa quay đầu lại nhìn cậu ta thì giật mình.
Mạnh Hằng Phi.
Rõ ràng là cậu thanh niên đó, một tay cầm một lẵng hoa to, một tay ôm vài chiếc hộp, nụ cười có vẻ hơi ngượng nghịu, “Anh Lục, thật là trùng hợp, anh cũng ở đây à?”
Lục Hiển Phong cảm thấy đau đầu, sắc mặt không tốt, “Hằng Phi, sao cậu lại đến đây?”
Manh Hằng Phi giơ đồ trong tay, nhìn về người phụ nữ mang bầu đang nằm trên giường cười, “Chào chị Hình, em là Mạnh Hằng Phi. Bố em và chị dâu em bảo em qua thăm chị.”
Mặc dù Hàn Hiểu không biết cậu ta, nhưng có một thanh niên mang quà đến, dáng vẻ tươi cười nên không thể không lịch sự, vội vàng mời cậu ngồi xuống, rồi hỏi nhỏ Hình Nguyên, “Con nhà ai thế?”
Hình Nguyên cũng không biết là con nhà ai, đưa mắt nhìn Lục Hiển Phong. Lục Hiển Phong cười khổ sở, “Đây là con trai của ông Mạnh Hội Đường. Người chị dâu mà cậu ấy nói là Yết Chi Hổ của nhà anh chị.”
Mặt Hình Nguyên dài ra, “Thật là đáng hứa hẹn, lại để một đứa trẻ không có liên quan gì đến đây.” Nói xong rồi tiếp tục lật giở quyển lịch vạn niên, không nói thêm một lời nào nữa.
Hàn Hiểu hắng giọng hai tiếng, tươi cười hỏi Mạnh Hằng Phi: “Cảm ơn món quà của cậu mang đến, thay chúng tôi gửi lời cảm ơn tới bố cậu. Người đó… chị dâu cậu có khỏe không?”
Mạnh Hằng Phi ngoan ngoãn gật đầu cười, “Họ đều rất khỏe, nhưng cũng bận. Đúng dịp em cùng bạn đến thăm cô giáo, tiện thể thay họ mang quà đến đây. Họ nói là để chị nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Hàn Hiểu vội vàng gật đầu cảm ơn.
Mạnh Hằng Phi chuyển sự chú ý sang Tô Cẩm, cười nói: “Em chào chị.”
Tô Cẩm cười với cậu ta, “Chào cậu.”
Mạnh Hằng Phi cười nhìn cô rồi lại nhìn Lục Hiển Phong, “Anh Lục, lần sau chúng ta đi chơi mời bạn gái của anh đi cùng nhé. Em cảm thấy chị ấy xinh đẹp hơn anh nhiều.”
Lục Hiển Phong nghe thấy có tiếng động rung chuyển trong lòng mình. Nhưng trước mặt Hình Nguyên, Hàn Hiểu và Tô Cẩm, anh hoàn toàn không có cách nào để nói là, “Cô ấy không phải là bạn gái của anh”. Hàn Hiểu sẽ mang đứa trẻ trong bụng sà vào để cấu anh, Tô Cẩm sẽ giả vờ không để ý rồi cũng không thèm quan tâm đến anh nữa. Hình Nguyên… tám chín mươi phần trăm anh ấy sẽ giúp vợ.
Con cáo nhỏ. Lục Hiển Phong chửi thầm, không bộc lộ thái độ gì chuyển chủ đề: “Việc mua đao thế nào rồi? Người ta có muốn bán không?”
Mạnh Hằng Phi cười, “Ông ấy không muốn. Vợ ông ấy giấu ông ấy gọi điện cho em, đã thỏa thuận xong giá cả rồi. Hai ngày nữa em sẽ đi lấy đao.”
Dù sao cũng là một tin tốt. Lục Hiển Phong gật đầu, “Chúc mừng cậu. Chuẩn bị treo ở đâu chưa?”
Mạnh hằng Phi nghiêng đầu nghĩ, “Phòng khách.”
“Phòng khách?” Lục Hiển Phong hơi ngạc nhiên, “Không phải là những đồ vật như thế đều treo trong thư phòng sao? Anh thấy ở thư phòng các nhà khá giả đều treo một thanh đao, nhưng đều là đồ giả, không giống như của cậu.”
Mạnh Hằng Phi vuốt tóc, “Anh nói giống bố em, ông ấy cũng muốn treo ở trong thư phòng.”
“Đúng” Lục Hiển Phong cười đáp, “Anh và ông ấy đều là người có mắt nhìn.”
Mạnh Hằng Phi lại cười. Khi cậu ấy cười đôi mắt rất sáng, giống như của một đứa trẻ không biết che giấu điều gì.
Đèn đường đã sáng rồi, nhìn lên, bầu trời vẫn xanh một cách mơ hồ, ánh lên sắc tím. Phía chân trời có màu đỏ.
Không phải ban ngày cũng không phải ban đêm, cho dù là xét về góc độ thời gian hay thị giác, đều tồn tại một khái niệm mơ hồ và hỗn độn.
Đây là khoảng thời gian mà Lục Hiển Phong ghét nhất trong ngày, ngay cả giọng nói của anh cũng có vẻ chán nản: “Mình nghe.”
Tam Kiếm Khách thở phào, “Mình cho rằng cậu đột nhiên biến mất.”
Lục hiển Phong lười biếng dựa vào ghế, không muốn trả lời câu nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh.
Giọng của Tam Kiếm Khách trở nên trầm tĩnh hơn: “Hoa Sinh, cậu phải điều tra xem nhập cảnh của Hồng Kim và Geogre có liên quan gì đến vấn đề của Mạnh Hội Đường không. Hai người này đều bị cảnh sát quốc tế có thông báo xanh, không dễ đâu.”
Lục Hiển Phong “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Hội đêm bên đó có tin tức gì không?”
Tam Kiếm Khách nói: “Nói sắp tới sẽ có hàng mới, nhưng không có bằng chứng là hàng của họ Mạnh. Thời gian Mạnh Hằng Vũ rời khỏi đây là một cơ hột tốt, tám chín mươi phần trăm là Mạnh Hội Đường sẽ hành động. Cậu phải cẩn trọng.”
Lục Hiển Phong bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, nheo mắt, “Mình sẽ cẩn trọng.”
Cửa xe không mở, hai điếu thuốc đã tạo ra rất nhiều khói thuốc trong khoang xe. Lục Hiển Phong thở trong làn khói thuốc, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Bên ngoài là phòng của bệnh viện, đèn sáng trưng khiến anh chói mắt. Có hai ba người đang bước ra ngoài. Tô Cẩm vẫn cầm trong tay chiếc quạt nhỏ trông rất buồn cười, bước xuống thềm. Túm tóc đuôi ngựa buộc đằng sau có vẻ hơi lỏng, vài lọn tóc rơi xuống gò má cô. Nhìn thấy xe của anh, Tô Cẩm cười rồi bước đến gần.
“Vất vả rồi, Hoa Sinh.” Đầu dây bên kia nói, im lặng một lát rồi Tâm Kiếm Khách thở dài, “Cẩn thận nhé, đừng để bị bắt, anh em vẫn chờ cậu quay về.”
Việc đã chờ đợi từ lâu giờ nghe bên tai lại có cảm giác không thật. Lục Hiển Phong cười không thành tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Cẩm. Tô Cẩm nhìn thấy anh đang gọi điện thoại, yên lặng đứng bên cạnh đợi một cách rất tự nhiên. Ánh mắt nhìn lại, rồi quay đi, rồi lại nhìn lại và bắt gặp ánh mắt anh.
Trong giây lát tưởng như ngừng thở, Lục Hiển Phong nghe rõ tiếng tim mình đập, nhanh dần trong l*иg ngực.
Cô ấy đang ở đó, ở chỗ mà anh có thể nhìn thấy. Khi cô nhìn anh, trong mắt cô không có gì là bí mật, rất thuần khiết, khó có gì khiến anh phải mất công lý giải – không có tầng tầng lớp lớp những khẩu lệnh, không có mật mã, không có phân biệt về thân phận, không cần có những bằng chứng để chứng minh thật hay giả.
Cô ấy đứng ở đó, trong ánh mắt nhìn anh có thể thấy rõ sự tin tưởng và trông đợi.
Trong lòng rung động, Lục Hiển Phong đột nhiên cảm thấy nôn nóng. Anh tắt điện thoai, đưa tay ra mở cửa, không nói gì nhìn cô ngồi vào trong xe.
“Ngại quá”, Tô Cẩm xin lỗi anh, “Sư phụ em cũng không có gì cần nói sau lưng người khác, chị ấy chỉ dặn dò em…”.
Lục Hiển Phong đưa tay gạt lọn tóc xõa trên gò má cô. Tô Cẩm ngại ngùng không nói gì, nhìn anh, cô có vẻ hơi ngạc nhiên.
Lục hiển Phong không nhìn thấy mặt mình, cũng không muốn nhìn. Anh chỉ muốn được gần cô hơn, giống như là đang lúc khát mà ngửi thấy có mùi hơi nước. Trên người cô có mùi của nước, mát mẻ và ngọt lành khiến anh không chống đỡ nổi.
Lục Hiển Phong cẩn thận lại gần hôn lên khóe miệng cô, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô. Ở trong đó anh không nhìn thấy sự ngạc nhiên như anh tưởng tượng, ngược lại có gì đó… yêu thương. Là do anh nhìn nhầm sao? Đó là một cảm giác của một đứa trẻ bị bắt nạt. Anh hiểu là cô không biết gì, nhưng vẻ mặt đó khiến anh cảm thấy đau lòng.
Anh cắn lên môi cô rồi hôn cô một cách thô bạo. Anh muốn dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hơn nhưng không làm được. Cưỡng chế, khát vọng, thậm chí là du͙© vọиɠ. Anh nghe thấy tiếng cô thở gấp. Trong mắt cô đã lấp lánh những giọt nước mắt, dịu dàng.
Lục Hiển Phong nhắm hai mắt lại, vùi người vào trong lòng cô, hai mắt thấy cay cay, có cảm giác như muốn rơi nước mắt.
Đó là một cái khóa rất bình thường, hình tròn, hai mặt có khắc nổi hình con vật cầm tinh và một câu quen thuộc ”Một đời bình an”, có dây treo màu đỏ, biểu trưng cho việc hỷ.
Mạnh Hằng Vũ cầm chiếc hộp nhìn hồi lâu, không nói gì, vẻ mặt rất phức tạp.
Lục Hiển Phong nhìn rồi không nhịn được cười, “Em đã nói qua với anh, hai người bạn thân đó của Chi Chi, trong đó có một người đã gặp Chính Chính, nhưng họ không biết anh nên em cũng không đưa họ đến đây.”
Mạnh Hằng Vũ gật đầu, giọng nói hơi khàn: “Nói giúp anh lời cảm ơn.”
Lục Hiển Phong đưa tay lấy hộp thuốc, nhớ ra đang ở trong phòng khách nên lại đút vào túi quần, “Họ cũng không để ý lắm.”
“Hiển Phong, cậu có vẻ rất nôn nóng”. Mạnh Hằng Vũ nhìn anh cười, “Nôn nóng cũng được nhưng đừng để ai nhìn thấy. Việc dù là tốt hay xấu thì cũng có hồi kết thúc, nên thể hiện như thế nào thì hãy thể hiện như thế.”
Lục Hiển Phong nhìn anh, giơ tay vuốt mặt mình, tự rủa thầm.
“Không sao”. Mạnh Hằng Vũ vỗ vào vai anh, an ủi anh, “Tạm thời Vu Dương không thể để cho anh chết được. Cô ta biết bây giờ anh chết thì cô ta sẽ không được gì. Cậu yên tâm, cô ta sẽ không làm gì đâu.”
Lục Hiển Phong nhếch miệng, cười vô cùng miễn cưỡng, “Anh khẳng định?”
Mạnh Hằng Vũ lại cười. Người đàn ông đó có khuôn mặt lạnh lùng nhưng nụ cười lại rất ấm áp, “Không khẳng đinh. Nhưng anh khẳng định sẽ để cậu ở lại đây, nếu không, đợi khi hai người chúng ta sống quay trở về thì chỉ còn cách ôm con trai anh sống dưới gầm cầu mất.”
Lục Hiển Phong cúi mặt không nói gì.
Mạnh Hằng Vũ yên lặng giây lát rồi nói: “Số tiền đó anh đã cho Tiếu Diện Hổ. Mặc dù nói là ông ta ép anh, nhưng đây cũng không phải là cơ hội tốt cho cả anh và ông ta. Anh cũng nhịn ông ta rất lâu rồi – ông ta và con trai ông ta.”
Lục Hiển Phong gật đầu, “Em biết.”
“Ông ta có thể sẽ tìm gặp cậu”. Mạnh Hằng Vũ suy nghĩ, cười lớn, “Tiếu Diện Hổ, người này có thể vừa đến chào vừa mang quân theo, lúc nói lời hay thì hay hơn bất kỳ ai, lúc cần lật mặt thì tuyệt đối không nương tay, là một người có thể làm việc lớn.”
Lục Hiển Phong cười, “Đúng là dạ dày quá to.”
“Dạ dày quá to, nhưng chức năng tiêu hóa có lẽ không tốt lắm”. Mạnh Hằng Vũ cười vỗ tay lên vai anh, “Được rồi, về đi. Đừng lo lắng, cậu như thế này làm anh cảm thấy mình giống hệt một kẻ yếu đuối.”
Lục Hiển Phong vỗ vào cánh tay anh, “Anh ba, bảo trọng.”
Mạnh Hằng Vũ gật đầu, ánh mắt trầm tư hơn bao giờ hết.
Dự đoán của họ hơi sai một chút. Đến tìm anh không phải là Mạnh Hội Đường mà là con trai của ông ta, Mạnh Hằng Phi.
Mạnh Hằng Phi cầm trong tay một tập tài liệu, đứng ở của văn phòng ngó vào nhìn, giống như một học sinh tiểu học nộp bài muộn sợ thầy giáo mắng, “Thư ký của anh nói anh để em tự vào - Em không làm phiền anh chứ?”
Lục Hiển Phong ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nhìn vào cậu thanh niên mặc áo thể thao đang cười, trong lòng cảm thấy tiếc nuối - Vì sao người đến đây lại là cậu ta?
“Ngồi đi.” Lục Hiển Phong gập tài liệu lại, dựa vào ghế vươn vai, “Uống gì?”
Mạnh Hằng Phi lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cạnh bàn làm việc, nhìn quanh rồi nói: “Nhỏ hơn tưởng tượng của em. Anh không muốn đổi à?”
Lục Hiển Phong cười, “Chỗ làm việc to để làm gì?”
Mạnh Hằng Phi nhìn anh lại cười. Ngón tay trắng trẻo gõ vào tập tài liệu trong tay, giống như đang suy nghĩ xem nên nói gì, chau mày có vẻ già hơn tuổi.
Lục Hiển Phong nhìn ra hướng khác, “Uống gì?”
“Coca”. Mạnh Hằng Phi sau khi tiện miệng nói ra thì mới nghĩ ra điều gì đó rồi bổ sung một câu: “Nếu không có thì cho em một cốc trà đen, loại nào cũng được.”
Ở chỗ Lục Hiển Phong có coca. Khi anh lấy coca từ trong tủ lạnh ra thì Mạnh Hằng Phi đang quan sát tủ sách của anh, trong tay vẫn cầm tập tài liệu đó.
“Hôm nay cậu không phải đi học à?” Lục Hiển Phong đưa coca cho cậu ta, giả vờ không để ý hỏi: “Hay là tiện đường đến đây thăm chú ba?”
Mạnh Hằng Phi lắc đầu, “Em đến tìm anh.”
“Nói đi, anh nghe đây.” Lục Hiển Phông thở dài. Có những việc cho dù thế nào thì cũng không bỏ qua được cho dù anh muốn như thế, ông ta không thể đợi lâu hơn được nữa. Như vậy cũng tốt, anh nghĩ: Dù sao cũng là là người trẻ tuổi, chơi mãi rồi cũng không kiên nhẫn hơn được nữa.
Mạnh Hằng Phi cắn ống hút nhìn anh, “Anh đoán được vì sao em đến đây à?”
Lục Hiển Phong cười không nói gì.
Mạnh Hằng Phi ngồi xuống trước mặt anh, giọng điệu rất thành khẩn: “Sự thật là em không muốn đến, thật đấy, anh Lục. Nhưng em không đến thì bố em cũng bảo người khác đến. Dù sao hai chúng ta cũng quen nhau, nên sẽ dễ chịu hơn họ, đúng không?”
Lục Hiển Phong cười, “Cậu nói tiếp đi.”
Mạnh Hằng Phi ngại ngần gõ lên tập tài liệu trên đầu gối, ”Kỳ thực là em đến đây để tặng anh vật này, em không muốn giấu anh, em đã nhìn thấy vật ở bên trong rồi. Bố em nói anh xem xong sẽ hiểu ý của ông ấy, đợi một lát nữa ông ấy sẽ gọi điện cho anh.”
“Được.” Lục Hiển Phong cười trầm tĩnh, không nhìn tập tài liệu trên chân cậu ta.
Mạnh Hằng Phi cắn ống hút nhìn anh, thấy anh không cần giải thích thì cảm thấy rất kỳ lạ, “Anh không có gì cần nói sao?”
Lục Hiển Phong nhìn cậu, trong mắt không giấu được vẻ tiếc nuối, giọng nói trở nên điềm tĩnh: “Nói gì?”
“Nguyên nhân hay gì đó tương tự”, Mạnh Hằng Phi nghĩ, “Tóm lại là giải thích. Anh không phải là người dễ kích động, phạm phải vụ án như thế này thì cũng phải có lý do chứ?”
“Hằng Phi, cậu coi anh là trẻ con sao?” Lục Hiển Phong day day thái dương, cười có vẻ sốt ruột, “Làm gì thì cũng làm rồi, có gì mà không thừa nhận? Tuổi trẻ dễ kích động, lại uống một chút rượu, đánh nhau không kiềm chế được nên như vậy. Cậu cho rằng còn có nguyên nhân gì nữa? Vì tình? Báo thù? Cậu đừng xem quá nhiều phim ảnh.”
Mạnh Hằng Phi mở miệng, có vẻ ngạc nhiên, “Thật sự chỉ là… đánh nhau sao?”
“Đúng.” Lục Hiển Phong cười, “Tên tiểu tử đó mồm miệng cay nghiệt, anh thấy hắn ta không thuận mắt, lại uống rượu vào nên ra tay không mạnh không nhẹ, đến mức làm hại cho chính mình mà không biết, nên mới xảy ra chuyện như vậy.”
Mạnh Hằng Phi vô cùng ngạc nhiên, “Anh vẫn theo anh em như thế à?”
Lục Hiển Phong dựa người ra phía sau, “Không phải là cậu biết hết sao?”
Mạnh Hằng Phi cúi đầu cắn ống hút, nghĩ rồi nói: “Điều này chỉ có thể nói anh của em may mắn nên có được anh. Nếu lúc đó người gặp là bố của em…”.
Lục Hiển Phong ngắt lời cậu: “Trên đời này không có chuyện nếu như.”
Mạnh Hằng Phi gật đầu, “Vâng, vì thế bây giờ em mới đến gặp anh. Em nghĩ, kỳ thực là anh của em cũng không phải là người dễ sống cùng. Tính cách anh ấy không tốt, lời nói thì rất khó hiểu”. Dừng một lát, ánh mặt lại bắt đầu nhìn quanh văn phòng, “Anh xem mấy người trợ lý của bố em, người nào không ở biệt thự thì cũng đi nghỉ ở nước ngoài hàng năm. Anh thì vẫn ở nhà của công ty, thật là chua xót!”
Lục Hiển Phong lại cười. Những lời nói này phải nói với người chưa trải nghiệm cuộc đời như Mạnh Hằng Phi thì mới có sức thuyết phục. Tuổi của cậu ta thể hiện rõ ràng, những lời nói trẻ con kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào lòng người nhưng không ai có thể tính toán với cậu ấy.
“Anh suy nghĩ kỹ đi, thực sự là em rất thích ngày nào cũng được ở cùng anh, thật đấy.” Mạnh Hằng Phi đặt tập tài liệu lên trên bàn làm việc, nhìn anh vẻ vô cùng thành khẩn, “Nhất định anh phải suy nghĩ kỹ.”
Xem nào, lời nói nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý. Lục Hiển Phong cười mình vì sao lại nghĩ rằng cậu ta là một con thỏ trắng? Sống chung với hổ mà là thỏ trắng thì đã bị nuốt vào bụng lâu rồi, làm sao mà có thể tồn tại đến bây giờ được?
Mạnh Hội Đường đúng là nhân tài, nuôi được đứa con lợi hại hơn người.
Tiễn Mạnh Hằng Phi ra khỏi văn phòng, Lục Hiển Phong gọi điện thoại nội bộ công ty đến văn phòng của Mạnh Hội Đường. Giọng của Tiếu Diện Hổ vẫn ôn hòa như gió mua xuân, “Là Hiển Phong à, đã gặp Hằng Phi chưa?”
“Gặp rồi, chú ba.” Lục Hiển Phong nhìn vào bức tranh sơn dầu treo ở trên tường phía đối diện. “Cũng nhìn thấy thứ mà chú nhờ cậu ấy mang đến tặng rồi.”
“Ồ?” Giọng của Mạnh Hội Đường như dòng nước ấm. “Thế ý của cậu là?”
“Chú ba, chú có vẻ đánh giá cháu cao quá.” Lục Hiển Phong cười thực lòng, “Có lẽ chú bận quá mà quên mất một điều quan trọng: Cháu là cố vấn pháp luật của họ Mạnh, chứ không phải cố vấn pháp luật của Mạnh Hằng Vũ.”
Trong điện thoại, Mạnh Hội Đường cũng cười, “Chú già rồi, trí nhớ càng ngày càng kém, sau này đều trông đợi vào những người trẻ tuổi như các cậu.”
Lục Hiển Phong cười đáp: “Chú ba khiêm tốn quá.”
“Chú đang họp.” Mạnh Hội Đường cười đáp. “Nếu không thấy phiền thì có thể đi ăn trưa không?”
Lục Hiển Phong trả lời dứt khoát: “Được.”
Tắt điện thoại, Lục Hiển Phong nhìn vào tập tài liệu vẫn chưa mở ra, ngón tay thon dài gõ lên hai tiếng, lắc đầu cười. “Ông vẫn không thể Hiển được vì sao tôi lại lỡ tay gϊếŧ người. Súng ở trong tay tôi còn nghe lời hơn đầu ngón tay tôi. Mạnh Hội Đường, rốt cuộc ông vẫn còn đánh giá thấp tôi.”