Tình Yêu Không Mật Mã

Chương 17

Chương 17: Nguyên tắc trò chơi
Phim này xem đã lâu, Tô Cẩm không nhớ được Thu Cúc [1] đã vào thành đi kiện bao nhiêu lần. Cô cho rằng mình đến gặp Lưu Đông báo cáo công việc không đến mức gấp gáp như Thu Cúc, nhưng lần một rồi lần hai, lần hai rồi lần ba đến văn phòng đều không gặp được, Tô Cẩm cảm thấy bực bội.

[1] Thu Cúc: Tên nhân vật chính trong bộ phim Thu Cúc đi kiện của đạo diễn Trương Nghệ Mưu.

“Tôi không tin là không tìm được anh ta!” Tô Cẩm tức giận khi nhìn thấy văn phòng trống không và vẻ mặt không biết nên làm thế nào của người thư ký. “Cứ cho anh ta là người có quyền thế của bộ phận giám sát kỹ thuật thì cũng không thể không đi làm hàng ngày được?”.

Cô thư ký tiếp tục kéo tay áo cô, “Nhưng thật sự không biết bao giờ giám đốc Lưu mới quay lại, gần đây anh ấy hay đi dự án với tổng giám đốc. Chị đừng bảo là em không nói với chị như vậy”.

Tô Cẩm bước vào phòng họp, lôi ra một cái ghế, vừa kéo ghế vừa nói: “Cô không ngăn tôi đến khu dự án gặp anh ta chứ?”.

Cô thư ký không nói gì, không biết có phải là đang suy xem có khả năng cô làm như vậy thật hay không.

Tô Cẩm ngồi vào ghế rồi vỗ vỗ tay, ngẩng đầu nhìn thấy có thêm một người đứng cạnh cô thư ký, khuôn mặt tròn nửa như cười nửa như không. Tô Cẩm ngạc nhiên, giọng nói hơi run: “Giám đốc Lưu?!”.

Lưu Đông nhìn cô đánh giá, giọng nói có vẻ khổ sở: “Tiểu Tô, cô đến văn phòng của tôi làm gì? Nghe nói, cô báo cáo xong cũng không đến phòng làm việc của bộ phận giám sát kỹ thuật đợi, cứ đến đây ngồi suốt cả ngày sao?”.

Tô Cẩm vội vàng đổi nét mặt sang vẻ sầu não, “Giám đốc Lưu, em đến đây để báo cáo công việc với giám đốc”.

Lưu Đông kéo cửa phòng làm việc, quay đầu lại nói: “Báo cáo công việc thì làm việc trực tiếp với Hồ Đồng, đến chỗ tôi làm gì? Có phải là cô đã nghe thấy lời đồn thổi nào không?”.

Hai chữ “đồn thổi” nghe có vẻ hơi kỳ lạ, Tô Cẩm hỏi lại: “Đồn thổi gì ạ?”.

Lưu Đông cười nói: “Được rồi, đừng giả vờ ở đây. Thông qua rồi!?”.

Tô Cẩm bị anh ta cười đến mức cảm thấy lông tơ ở lưng dựng lên, “Cái gì thông qua ạ?”.

Lưu Đông lắc đầu, “Trong cuộc họp của công ty đã thảo luận việc cấp bằng kỹ sư trong năm nay, các bộ phận đã đưa danh sách cho lãnh đạo nghiên cứu. Cô, đã được thông qua rồi. Giấy chứng nhận vài ngày nữa sẽ có”.

Tô Cẩm ôm tập tài liệu, ngạc nhiên đứng yên.

Việc luôn luôn nằm trong suy nghĩ của cô từ khi vào Hải Công tự nhiên giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Tô Cẩm cảm thấy chóng mặt như có một tiếng nổ lớn trong đầu.

“Cô cũng biết, danh sách những người này hàng năm rất hạn chế”. Lưu Đông nhìn phản ứng kỳ lạ của cô, nói tiếp: “Do kinh nghiệm của cô có hạn, lãnh đạo cũng còn muốn xem xét, nhưng may mắn là giám đốc Tiêu đã chủ động nói tốt cho cô, nói cô…”.

Tô Cẩm thở gấp ngắt lời anh: “Giám đốc Tiêu nào ạ?”.

Lưu Đông ngạc nhiên nhìn cô: “Chúng ta có mấy giám đốc Tiêu? Đương nhiên là giám đốc Tiêu ở dự án xưởng luyện dầu tại thành phố C rồi. Người ta khen cô rất nhiều, còn nói nếu không phải Tiểu Từ giỏi hóa học thì đã gọi cô quay về làm”.

Tô Cẩm cảm thấy mình đã hiểu ra một chút nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn, cô lại thấy trong đầu mình là một mớ hỗn độn. Vì sao Tiêu Vân lại nói tốt cho cô? Là một sự bồi thường, hay là một lời cảnh cáo? Nếu sau khi tát cô một cái lại tặng cho cô một quả táo ngọt thì quả táo ngọt này có ý nghĩa gì?

Tô Cẩm vịn vào khung cửa bóp trán. Xem chừng, quả táo ngọt này khiến người ta… toát cả mồ hôi.

Lưu Đông không chú ý đến phản ứng của Tô Cẩm, vừa nhìn tách trà bốc hơi của mình, vừa dặn dò những việc cô cần phải chú ý từ giờ về sau.

Tô Cẩm ôm túi tài liệu trong tay từ từ ngồi xuống ghế, người có vẻ mệt mỏi nhưng tim lại đang đập nhanh, mạnh đến mức mà lục phủ ngũ tạng như bị lệch đảo lộn khiến cô có cảm giác buồn nôn.

“Sao thế?” Lưu Đông cuối cùng cũng để ý đến sự khác thường của cô, “Khó chịu trong người sao?”.

Tô Cẩm lắc đầu, nhìn anh với khuôn mặt xanh tái, “Giám đốc Lưu, em đến để báo cáo công việc với giám đốc. Em ở đây…”.

Lưu Đông đang lắng nghe, bỗng nhiên điện hoại kêu. Anh vội ra hiệu bảo cô đợi rồi bước ra khỏi phòng nghe điện thoại. Trong vài phút ngắn ngủi, không đủ thời gian để Tô Cẩm sắp xếp lại mọi việc trong đầu cho rõ ràng, huống hồ tim đập quá nhanh, đến mức đầu óc cũng ù hết đi. Mặc dù đang ngồi nhưng chân vẫn run như đang bị lạnh, cô không làm sao để trấn tĩnh được.

“Giám đốc Lưu…”

Lưu Đông xua tay, “Có việc gì Hồ Đồng giải quyết được, thì cô tìm Hồ Đồng nói chuyện trước, nếu không giải quyết được thì hãy tìm tôi. Một lát nữa tôi phải đi họp bên tổng cục”.

“Em…”.

Lưu Đông bước lại vỗ lên vai cô, “Tiểu Tô, tôi rất hy vọng vào sự thể hiện trong công việc của cô từ nay về sau”.

“Em…”.

“Cứ như thế đã”. Lưu Đông xua tay, vội vàng bước ra khỏi văn phòng.

Tô Cẩm nhìn bóng dáng anh ta xa dần, rồi nhìn vào túi tài liệu trong tay mình, thở dài, suy nghĩ vô cùng phức tạp.

Điếu thuốc mới hút được một phần ba thì bị một bàn tay từ phía sau giơ ra cướp mất.

Lục Hiển Phong cười nên bị sặc hơi thuốc, ho mấy tiếng rồi nói: “Được rồi, được rồi, tiếng bước chân nặng nề sắp giống Trư Bát Giới rồi, khiến anh không nhận ra cậu nữa”.

Cậu bé đứng phía sau cười to, “Thật hay giả thế? Tai của anh không thể thính như thế được?”.

Lục Hiển Phong quay người lại, nhìn thấy Mạnh Hằng Phi đứng phía sau, mặc một chiếc áo sơ mi rất nghiêm chỉnh, sáng sủa rất phù hợp với tuổi cậu. Cướp lại điếu thuốc từ trong tay cậu ta, Lục Hiển Phong chau mày hỏi: “Tại sao cậu lại ra được đây? Chú ba đâu?”.

Mạnh Hằng Phi chỉ ra phía sau, “Vẫn còn đang uống rượu với bạn ông ấy. Anh em đâu?”.

Lục Hiển Phong hỏi lại: “Không phải là đưa cô dâu đến phòng thay quần áo sao?”.

Mạnh Hằng Phi bắt chước dáng vẻ của anh, dựa vào lan can ban công, chau mày thở dài. “Anh nói xem, vì sao anh em lại kết hôn như thế này? Không phải anh ấy rất kỹ tính sao?”.

Lục Hiển Phong cười, nói: “Khách sạn Hyatt là khách sạn năm sao mà. Cậu bé, cậu còn muốn kỹ tính thế nào nữa?”.

Mạnh Hằng Phi bĩu môi, “Năm sao thì sao chứ, anh xem hai người đó, mặt dài như là mặt ngựa. Có gì giống kết hôn đâu? Rõ ràng là đi đưa tang…”, nói đến đây thì vội vàng bịt miệng mình lại, nhìn bốn phía rồi thở phào, “Coi như em chưa nói gì nhé!”.

“Sao cơ?” Lục Hiển Phong lười biếng dập điếu thuốc lên lan can. Mặc dù không nói ra, nhưng thực sự là anh cũng không kiêng kị những điều mà Mạnh Hằng Phi vừa nói.

“Anh không chú ý à?” Mạnh Hằng Phi rất hiếu kỳ nhìn anh, “Mặt anh em không hề có cảm xúc gì, anh làm phù rể mặt cũng lạnh tanh. Chị của em phù dâu, trời ơi, chị ấy mặc lễ phục cứ như là cái thùng nước được bọc sa tanh vậy, kinh quá đi mất…”.

Lục Hiển Phong nhìn cậu ta, nhếch miệng, “Không như cậu khoa trương thế đâu”. Anh biết Mạnh Hằng Phi và Mạnh Vãn Đình là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng quan hệ giữa hai người này như thế nào thì người ngoài không rõ.

“Thật mà, thật mà”. Mạnh Hằng Phi cũng cười. “Anh nghĩ xem, một cô gái từ lúc còn quấn tã đã mặc quần dài đi ủng cưỡi ngựa, bây giờ lại mặc lễ phục như vậy… Mẹ ơi, quá là bất ngờ! Em nghi ngờ là chị ấy bị ai nhập vào quá”.

Lục Hiển Phong gõ vào đầu cậu ta, “Thằng bé này, nghĩ gì thế?! Lại muốn chị mình đi giày cưỡi ngựa làm phù dâu cho người ta à?”.

Mạnh Hằng Phi cười vỗ tay lên trán, “Nhưng người sợ nhất là cô dâu của anh em. Vốn là một người xinh đẹp, nhưng thái độ thì… miệng cười nhưng lòng không cười, em thật không dám nhìn chị ấy”.

Trong lòng Lục Hiển Phong nghĩ, nếu Vu Dương có thể cười thì thật là kỳ lạ. Cô ta chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để củng cố địa vị của mình trong dòng họ Mạnh, mà lại quên mất rằng, sau khi họ kết hôn, Mạnh Hằng Vũ bắt đầu hưởng cùng cô ta cổ phần của nhà họ Vu – không chuẩn bị kỹ nên đến lúc mặc áo cưới mới nghĩ ra chuyện này, nếu không thì làm gì có người trong lễ đính hôn mà cười lại như mếu thế?

“Là do chị ấy vui mừng quá nên bị kích động.” Lục Hiển Phong cười với vẻ đầy thâm ý. “Tục ngữ nói rất đúng “Lấy hảo hán thì có cơm ăn áo mặc”. Chị ấy muốn lấy được chồng như thế, mà anh cậu sẽ là một người chồng rất xuất sắc. Người phụ nữ nào lấy được anh ấy thì đều vui mừng đến mức không ngủ được đúng không?”.

Rõ ràng là Mạnh Hằng Phi không tin, “Làm gì có ai vui mừng lại như vậy?!”.

“Tất nhiên là có thể!” Lục Hiển Phong vỗ vai cậu ta, cười cười chuyển chủ đề, “Về việc yêu đao, cậu đã liên lạc chưa?”.

“Đừng nhắc đến nữa”, Mạnh Hằng Phi thở dài, “Người ta không bán”.

“Gì cơ?” Lục Hiển Phong ngạc nhiên, “Bạn anh nói là có thể chuyển nhượng mà”.

Mạnh Hằng Phi ảo não nói: “Anh Lục, em nói anh đừng giận. Bạn của anh… thực sự là không thể trông đợi được. Anh ấy vốn không quen nhà sưu tập đó, người anh ta quen là vợ của nhà sưu tập đó cơ. Người vợ đó muốn bán cho người nhà bà ấy lấy tiền luôn, kết quả là bị ông chồng phát hiện. Bây giờ hai người đó đang cãi nhau”.

“Gì?” Lục Hiển Phong ngạc nhiên, “Bạn của anh không hề nói như thế…”.

“Em đã xin bố em nhờ Cửu Công”. Mạnh Hằng Phi cúi đầu buồn bã nói: “Cửu Công nói đó đúng là đồ thật”.

Lục Hiển Phong nhìn cậu ta hồi lâu mà không biết nói sao, cuối cùng đánh thốt ra một câu: “Thế thì đúng là hơi đáng tiếc”.

Mắt Mạnh Hằng Phi nhìn Lục Hiển Phong dò ý, “Anh Lục, em thấy thế này, vợ ông ta đang cần tiền gấp, nên vấn đề này vẫn còn có lối thoát. Em đang định đi cùng Cửu Công đến xem thế nào”.

Lục Hiển Phong bán tín bán nghi, “Người ta nói là không bán rồi, cậu đến đó thì có tác dụng gì?”.

Mạnh Hằng Phi vuốt tóc nói: “Anh chưa kết hôn, không biết được sự lợi hại của các bà vợ đâu. Em cảm thấy vợ ông ta đã động lòng rồi thì việc này vẫn có cửa”.

“Nói nghe giống ông chủ vậy”. Lục Hiển Phong vỗ nhẹ lên đầu cậu ta, “Được rồi, việc này anh không can thiệp được, cậu cảm thấy có cửa thì cứ tự đi lo liệu thử xem”. Vừa nói đến đó thì điện thoại trong túi quần rung lên, lấy ra xem thì là điện thoại của Mạnh Hằng Vũ, vội vàng nghe máy: “Anh ba, anh đang ở đâu thế?”.

Mạnh Hằng Vũ mệt mỏi đáp: “Hiển Phong, cậu nói với Vãn Đình giúp anh, nếu người của Vu Dương hỏi thì nói là anh uống say, cảm thấy không khỏe nên về nghỉ trước rồi nhé”.

Lục Hiển Phong vội nói: “Anh ba, có phải là anh uống nhiều quá không?”.

“Không sao. Chỉ là trời nóng, trong phòng cưới lại có nhiều người quá nên thấy mệt thôi”. Mạnh Hằng Vũ nói thêm: “Cậu chuyển lời dặn của anh rồi xuống nhé. Anh đợi cậu ở bãi đỗ xe”.

Lục Hiển Phong vội vàng đồng ý, tắt máy rồi nhìn Mạnh Hằng Phi cười trừ, “Chú rể được nửa đường chạy mất rồi, hôn lễ này… đúng thật là…”.

Mạnh Hằng Phi nhếch miệng, “Thật là không hiểu nổi anh ấy”.

“Được rồi, cậu hiểu anh ấy làm gì? Mau nghĩ cách hiểu chủ nhân của yêu đao đi.” Lục Hiển Phong vỗ vai cậu ta, “Chị gái cậu đâu? Anh ba muốn chuyển lời cho cô ấy”.

“Vâng”. Mạnh Hằng Phi cười đáp. “Chị ấy tất bật bên cô dâu cả buổi sáng, có lẽ đã mệt rồi. Đi thôi, em dẫn anh đi tìm chị ấy”.

Trong lòng Lục Hiển Phong có một chút khó hiểu: Mạnh Hằng Vũ không bảo anh đi tìm Vu Dương để chuyển lời vì biết anh không muốn gặp Vu Dương hay là do chưa từ bỏ ý định muốn anh quen với Vãn Đình?

Cửa phòng cưới mở ra, từ vị trí của họ có thể nhìn thấy cửa uốn được trang trí bằng hoa tươi và bóng bay, phía sau có treo một bức ảnh to, thoạt nhìn thì không có gì khác so với các ảnh cưới khác. Chú rể mặc lễ phục màu đen, cô dâu mặc váy cưới trắng, nếu không nhìn kỹ thì đúng là một đôi trời sinh. Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra nụ cười của cô dâu không tự nhiên lắm. Miệng hơi cong, trong ánh mắt mang vẻ cô đơn, buồn bã; mặt chú rể thì không bộc lộ cảm xúc gì. Bộ lễ phục màu đen khiến các nét trên khuôn mặt gầy gầy trở nên sắc nét và lạnh lùng. Đặc biệt là đôi mắt, được che bởi một lớp sương mù không ai có thể nhìn thấu.

Đột nhiên Lục Hiển Phong cảm thấy tán đồng với cách nói của Mạnh Hằng Phi: Kết hôn như vậy thì có ý nghĩa gì? Nhưng anh không phải là nhân vật chính nên không có quyền phát ngôn. Việc của người khác anh can thiệp ích gì?

Lục Hiển Phong dừng chân, giơ tay vỗ vào vai Mạnh Hằng Phi, “Giúp anh một việc. Cậu đi tìm chị của cậu rồi nói với cô ấy là anh ba uống say rồi, không khỏe nên anh đưa anh ấy về nhà nghỉ ngơi. Bây giờ anh ba đang ở bãi đỗ xe, anh không yên tâm”.

Mạnh Hằng Phi gật đầu đồng ý, Lục Hiển Phong vội vàng đi dọc theo hành lang, ở đó có một chiếc thang máy có thể xuống thẳng bãi đỗ xe.

Phiền phức có thể tránh được thì cố gắng tránh, anh nghĩ, mọi việc đã đủ phức tạp lắm rồi.

Ánh mắt Hồ Đồng cẩn thận nhìn một lượt các tài liệu phô tô, chau mày, cảm xúc trên khuôn mặt rất khó hiểu.

Tô Cẩm đứng bên nhìn anh ta, chỉ lo bỏ lỡ mất bất kỳ phản ứng nào trên khuôn mặt đó. Vì Lưu Đông đã nói là có việc thì tìm Hồ Đồng trước, nên bất luận cô muốn làm gì thì cũng không thể làm phiền người này. Rốt cuộc là cô chỉ có thể đưa ra các con số chứng mình, còn giải quyết bản cáo trạng này như thế nào thì cô cũng chưa rõ.

Hồ Đồng là người đứng đầu bộ phận giám sát kỹ thuật, kinh nghiệm trong nghề còn nhiều hơn Lưu Đông. Những con số này lọt vào mắt anh thì không cần nhìn đến lần thứ hai anh cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi. Chính vì thế, anh mới cảm thấy phản ứng của mình khi tiếp nhận chuyện này có ý nghĩa quan trọng như thế nào với tiền đồ của cô gái này, cũng như đối với xu hướng tiếp theo của toàn bộ sự việc.

“Tôi nghĩ là tôi đã hiểu suy nghĩ của cô rồi”. Hồ Đồng không ngẩng đầu lên, một tay bất giác gõ nhè nhẹ lên bàn.

Lúc này Tô Cẩm không biết phải nói gì, chỉ có một chút lo lắng chờ đợi những lời nói tiếp theo của anh.

Trong văn phòng rất yên tĩnh, vì thế những âm thanh truyền lại từ phòng làm việc bên ngoài vọng lại nghe rất rõ. Tiếng nói chuyện nho nhỏ, tiếng máy in, tiếng đóng mở tủ tài liệu… Phòng làm việc của bộ phận giám sát kỹ thuật từ khi cô đến Hải Công vẫn luôn như vậy: sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp.

Gian bên văn phòng làm việc là văn phòng của Hồ Đồng. Văn phòng rộng không đến năm mươi mét vuông, ngoài một chiếc bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ, các mặt tường còn lại đều được kê tủ tài liệu. Tủ tài liệu màu xám bạc đem lại cảm giác lạnh lẽo của kim loại, nhưng đây lại là không khí làm việc mà Tô Cẩm rất thích.

“Tôi biết suy nghĩ của cô rồi”, Hồ Đồng ngẩng đầu nhìn cô, “Vậy cô có muốn nghe suy nghĩ của tôi không?”.

Tô Cẩm vội vàng gật đầu, tư thế như đang rửa tai để lắng nghe.

Hồ Đồng nhếch miệng cười, “Tiểu Tô, cô là một kỹ thuật viên, làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi, những việc không liên quan đến kỹ thuật, cô không nên tham gia vào”.

“Gì ạ?” Tô Cẩm ngạc nhiên.

“Lãnh đạo của chúng ta cũng tốt, lãnh đạo của Trung Hoàn cũng tốt, nói chung là ban lãnh đạo của nhà máy đều tốt, quan hệ giữa họ với nhau như thế nào thì chúng ta không thể rõ được”. Hồ Đồng lắc đầu, “Cô nên biết rằng, mặc dù kỹ thuật chỉ là một vấn đề đơn thuần, nhưng nếu nói đến một dự án thì việc này không còn đơn giản nữa”.

Tô Cẩm chau mày, trong lòng mơ hồ về thái độ của anh.

“Việc này tôi cũng chỉ nói được như vậy mà thôi”. Hồ Đồng thở dài, “Tiểu Tô, lãnh đạo của chúng ta quản lý cả một công trình, ông ấy phải duy trì rất nhiều việc ở trạng thái cân bằng. Những việc mà khoét chỗ này để đắp vào chỗ kia, tôi nghĩ là có thể hiểu được. Dù sao ông ấy cũng quản lý cả một dự án chứ không phải chỉ là một bộ phận giám sát kỹ thuật”.

Tô Cẩm chau mày. Anh ta nói nghe có vẻ có lý, nhưng “lý” của anh ấy thật khó chấp nhận.

“Lấy đại cục làm trọng”, Hồ Đồng lại nói. “Nếu cô là tổng giám đốc Tiêu, cô có thể chỉ vì vài cái van bướm mà bỏ cả đối tác không? Dự án đang ở giai đoạn quan trọng rồi, nếu lúc này có xảy ra xung đột với nhà thầu, tiến độ của công trình có còn được đảm bảo không? Nếu quy thành trách nhiệm thì ông ấy sẽ phải chịu hay là cô phải chịu?”.

Tô Cẩm không có cách nào phản bác, nhưng trong lòng vẫn không phục. Cách nói này thoạt nghe có vẻ đàng hoàng, nhưng nếu…

“Nếu ông ấy nhận hối lộ của người ta mà làm như vậy thì sao?” Bất giác cô nói hết những gì mình suy nghĩ ra.

Hồ Đồng ngạc nhiên đến sững người rồi cười, “Thế thì càng không cần cô phải quan tâm. Cô cho rằng cô là người của ban thanh tra sao?!”.

Tô Cẩm bị anh ta hỏi vặn lại không biết phải trả lời thế nào.

Hồ Đồng lại nói: “Cô xem, trong cuộc họp tổng giám đốc Tiêu đã nói giúp cô, điều đó cho thấy anh ấy vẫn có thái độ khẳng định đối với công việc của cô, có đúng không?”.

Khẳng định sao? Điều này thì Tô Cẩm không thể đảm bảo được.

“Tình hình của cô còn tốt hơn một người làm công rửa rau, khổ sở rửa rau đưa cho đầu bếp, kết quả là bị đầu bếp bỏ đi, vì thế cô cảm thấy tủi thân, cảm thấy sự vất vả của mình không được thừa nhận. Nhưng người đầu bếp xem các món ăn cần mang ra là gì, anh ta cảm thấy rau cô rửa không dùng được. Cô làm thế nào? Cầm rau của cô đi gặp giám đốc sao? Đi tìm một biện pháp giải quyết chỗ rau của cô sao?”.

Thái độ của Hồ Đồng không phải trêu đùa hay vui vẻ, anh trầm tĩnh nói khiến cô không thể phản bác, dù cảm thấy những lời nói đó không có lý nhưng cô không biết phải làm thế nào.

Không có gì để đối chứng, cảm giác này giống như sa vào một trò chơi mà cô không quen, gặp vô số chi tiết vụn vặt mà cô chưa từng biết đến. Lúc này, như có người biến đầu cô thành một tấm bảng, mà ở đó tất cả mọi suy nghĩ đều hiện lên trên bảng. Và rồi tự nhiên có người nhảy ra nói vói cô: Nguyên tắc trò chơi là vậy! Cô bé, cô thua rồi.

Đột nhiên Tô Cẩm cảm thấy đau đầu, không phải do ảnh hưởng của tâm lý mà là đau thật, giống như trong đầu bị ai đó giằng kéo.

Hồ Đồng liếc nhìn sắc mặt của cô cảm thấy mình cũng nói nhiều rồi, thở dài một tiếng, “Tiểu Tô, cô cứ suy nghĩ kỹ đi. Khả năng của con người cũng có hạn, đặc biệt là người làm kỹ thuật. Tôi cảm thấy nên đem tất cả năng lực của mình dồn vào công việc, không nên để những việc không liên quan làm phân tán. Đương nhiên, đây đều là những suy nghĩ của bản thân tôi. Tiểu Tô, cô cứ suy nghĩ kỹ đi”.

Một câu, hai câu đều là “Cô cứ suy nghĩ kỹ đi”. Vấn đề là cô nên nghĩ cái gì, nên nghĩ như thế nào? Tô Cẩm cảm thấy đầu óc mụ mẫm, không thể nghĩ gì nữa.

Tô Cẩm ôm túi tài liệu buồn bã bước ra khỏi văn phòng.

Còn chưa đến giờ tan sở, thì ở tòa nhà phía sau bỗng có tiếng điện thoại. Khi ở trong văn phòng, tiếng các thiết bị hòa trộn với tiếng người nghe có vẻ hỗn tạp, nhưng khi ở ngoài sân thì lại nghe rất rõ. Tô Cẩm đứng ở vườn hoa trước tòa nhà văn phòng một lát, cầm túi tài liệu ngồi xuống dưới bóng cây.

Trời đã bắt đầu nóng rồi, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn cái bóng cây không có tác dụng gì, bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay. Đây có phải là việc mà Hàn Hiểu đã từng cảnh báo cô không? Nghĩ đến việc Hàn Hiểu hướng dẫn cho mình khi vừa mới đến văn phòng, Tô Cẩm bắt đầu phỏng đoán câu chuyện giữa hai người:

“Tô Tô, lâu rồi không gọi điện cho chị, không muốn làm mẹ đỡ đầu cho con chị nữa sao?”.

“Sư phụ, công việc không thuận lợi, không được làm nữa rồi”.

“Chị đã sớm nói em rất ngốc mà, không được làm nữa thì cũng không có gì là lạ. Nói xem là xảy ra chuyện gì?”.

“Em bị bán rồi, giá là giấy chứng nhận kỹ sư”.



Nếu Hàn Hiểu biết chuyện này, chị ấy sẽ không hỏi thẳng như vậy. Tô Cẩm dụi mắt, trong lòng chị ấy nhất định sẽ lo lắng cho mình: Em có dự định gì chưa?

Đúng rồi, tiếp theo mình định làm gì?

Tô Cẩm nghe thấy tiếng còi xe phía trước, mới ngạc nhiên nhận ra mình đã ngồi đây khá lâu, vội vàng đứng dậy phủi bụi trên quần, tiện tay cầm túi tài liệu chạy về phía trước.

Chiếc xe bus đầu tiên đã đi ra khỏi sân của Hải Công, chiếc thứ hai vẫn đang mở cửa để đợi người. Tô Cẩm toát mồ hôi chạy lại, khi nhìn thấy chiếc xe chật ních như một cái hộp, đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Nếu không được tiếp tục làm việc thì cũng không sao, đi tìm một công việc khác. Hàng ngày đi lại trên chiếc hộp chật ních đó, cả năm lúc làm ở chỗ này lúc làm ở chỗ khác, tiền kiếm được cũng không nhiều…

Nếu đúng là không thể tiếp tục được làm nữa thì có gì là không tốt?! Không lẽ lúc nào cũng mang bộ mặt con dâu tủi thân bị bắt nạt sao? Mình vẫn còn trẻ mà, có gì đáng sợ chứ.

Tô Cẩm nhảy lên xe, tinh thần rất thoải mái cười ngọt ngào với người lái xe đang vô cùng sốt ruột, trong lòng nghĩ: Đúng, cái việc nhỏ tý như thế này suy nghĩ nhiều làm gì? Đúng là càng sống càng có lắm điều thú vị…