Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 13

Trụ sở chính của Lương thị được đặt tại Hồng Kông, Đêm giáng sinh thường cho nghỉ phép.

Nhưng mà sáng sớm ngày hai mươi tư, hình như Lương thị tiến hành mua bán thành công một số lượng lớn, toàn bộ nhân viên trong công ty đều vô cùng hưng phấn, sáng sớm đã đến công ty hỏi thăm tin tức, người đến người đi, dáng vẻ vui mừng, tạo nên cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Tôi đi tới phòng kinh doanh đưa bản thảo, nghe mọi người nói, cuối cùng Lương tiên sinh cũng từ Hồng Kong trở về, lần này có thể vượt qua kiểm tra, vậy địa vị ở Đại Lục Trung Quốc sau này liền được củng cố vững chắc.

Tôi cũng lờ mờ hiểu được Lương thị cũng giống như bất kỳ những gia tộc giàu có khác, trong nội bộ gia tộc tranh đấu quyền lợi rất kịch liệt, cũng nghe nói ở trong nhà vị Lương tiên sinh này đứng chỉ đứng hàng thứ ba, cũng không phải là người kế nghiệp duy nhất.

Tôi không quan tâm đến chuyện của vị Lương tiên sinh kia, giao tài liệu xong liền chuẩn bị rời đi, lại bị Kitty kéo lại, nói: “Hôm nay Lương tiên sinh muốn đích thân tặng quà cho mọi người, chờ lát nữa rồi hãy đi cũng không muộn….”

Ngược lại đối với món quà tặng này tôi có vài phần hứng thú, hỏi cô ấy: “Quà tặng gì vậy?”

Kitty ngạc nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, dễ ràng nhận thấy tôi không có nắm đúng vấn đề, bĩu môi, nói lại một lần nữa: “Là Lương tiên sinh tự mình tặng quà đó…” Khóe môi nở một nụ cười lạnh hàm chứa một chút châm biếm.

Dựa theo ánh mắt của cô ấy, tôi thầm hiểu.

Phòng kinh doanh vốn là nơi tập trung những mỹ nữ trong công ty. Hôm nay lại càng bất thường, các mỹ nữ chẳng những không ai bảo ai mà sáng sớm đã tới rồi lại ở lại tăng ca, còn cố ý trang điểm chải chuốt thật đẹp, có thể nhìn ra, những mái tóc mai thơm mát, những bộ quần áo xinh đẹp, chỉ số làm đẹp phải là lũy thừa, hoàn toàn không thua kém một buổi vũ hội thu nhỏ

Trong đáy mắt Kitty tràn đầy sự khinh thường, bĩu môi, đè thấp giọng nói: “Một đám người đang mơ giấc mộng Xuân Thu, cũng nên lấy gương tự soi lại mình chứ”

Tôi cẩn thận suy nghĩ, trước mắt đều là đám mỹ nữ, nếu biết nắm bắt cơ hội, cũng không phải là không thể bay lên cây làm Phượng Hoàng, loại suy nghĩ này cũng có thể hiểu được, thế nhưng có vẻ Kitty không chịu đựng được nữa mà mở miệng nói những lời oán thán với một sinh viên làm việc bán thời gian như tôi đây, có thể thấy sự sợ hãi trong lòng cô ta, tất nhiên ngoài miệng tôi thuận theo cô ta, nói: “Tôi cảm thấy vẻ đẹp tự nhiên trời sinh là đẹp nhất, có dồn hết tâm trí trang điểm chải chuốt cũng không đươc. Tôi thích những người có phong cách đặc biệt tự nhiên!” Dùng ánh mắt chăm chú đánh giá Kitty

Quả nhiên, Kitty đang dò số chỗ ngồi, vừa nghe xong liền vô cùng vui vẻ, tươi cười nói với tôi: “Ừm, tôi thích đồ của hãng Chanel, cũng là do cảm thấy thiết kế của họ đặc biệt tự nhiên…”

Nói ra, thì đáng lý vị Lương tiên sinh này và tôi đã gặp mặt từ lâu lắm rồi, những cho đến hôm nay, vẫn không gặp được, cũng coi như là một việc kỳ lạ, thầm nghĩ, dù sao cũng ở dưới mái hiên nhà người ta, trước sau gì cũng có phần liên quan. Hắn bôn ba khắp nơi, thời gian thực sự ở lại trong nước cũng không nhiều lắm, chi bằng mượn cơ hội này, gặp mặt một lần. Quyết định xong, liền ở lại phòng kinh doanh, nghe mọi người nói chuyện linh tinh.

Đề tài tất nhiên vẫn là quay xung quanh vị Lương tiên sinh kia, nói qua nói lại vô cùng phong phú, từ chuyện hoàn cảnh học tập của hắn đến quần áo hắn mặc, đến tích cách của hắn… nhưng mà hình như mọi người cũng chưa từng tiếp xúc với hắn lần nào hết, tất cả tin tức đó đều là tin vỉa hè, không rõ chính xác hay không, đang trò chuyện với nhau cũng không quên nắm lấy cơ hội ngấm ngầm hại nhau, nói bóng nói gió cạnh khóe mỉa mai lẫn nhau. Cuối cùng, không dễ dàng gì tất cả mọi người đều hiểu ra một điều, tất là đều muôn miệng một lời, nói gần đây Lương tiên sinh đang theo đuổi một cô ca sĩ mới nổi, thiếu sự tinh tế, dung mạo lại không xinh đẹp, cuối cùng nói xong tất cả mọi người đều vui vẻ

Tôi mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản của sinh viên, ân cần giúp các vị mỹ nữ bưng trà rót nước, tất cả mọi người không ai xem tôi là kẻ địch, trái lại hết sức hài lòng.

Không ngờ, đợi cho đến giữa trưa, thư ký Sophia của văn phòng tổng giám đốc vội vội vàng vàng đi vào, hết sức cung kính nói: “Thật ngại quá, vỗn dĩ Lương tiên sinh định tự minh tặng mọi người quà, nhưng mà…”

Tôi trợn mắt kinh ngạc!

Những lời này nghe….. sao có vẻ quen tai vậy?

Ha ha, xem ra tôi và họ Lương kia thực sự là bát tự (ngày sinh tháng đẻ dùng để suy đoán vận mệnh) không hợp mà, ngay cả trà trộn vào trong giữa quần chúng nhân dân đông đảo như vậy, định lặng lẽ từ xa gặp hắn một lần, không ngờ cũng bị cho “leo cây”!

Vẻ mặt của các mỹ nữ lộ rõ vẻ thất vọng, chỉ có tôi là không thể ngăn được việc cười ra tiếng.

Không đợi Sophia nói dứt lời, tôi đứng dậy, xoay người bước đi, ra ngoài cửa, phát hiện những bông tuyết đang bay đầy trời.

Tôi đưa tay ra, đón lấy những bông tuyết trắng tinh trong suốt, trong chớp mắt, dường như có một bóng đen lướt qua.

Tôi định thần lại, phát hiện xung quanh đều là những người đàn ông mặc quần áo màu đen, không đến một tá người thì cũng phải đến mười người, nhưng mà, không biết tại sao, lại cảm thấy bóng người vừa rồi nhìn thấý có chút không bình thường.

Trong đầu tôi thậm chí còn chưa có đủ thời gian để xác định chính xác bóng đen này có ý nghĩa gì, bước chân đã bất giác đuổi theo.

Vòng qua góc tường, là một quán cà phê Mặc Đảo, mà đường phố trước mặt, người qua lại thưa thớt, vắng vẻ trống trải.

Tôi có chút do dự, đẩy cửa quán bước vào.

Người bán hàng chào đón, hỏi tôi muốn dùng gì, tôi nhất thời không biết nói gì, đành phải gọi một ly cà phê.

Tôi lập tức đi vào bên trong, đi một mạch tới chỗ tối nhất trong phòng, dọc đường gần như nhìn không chớp mắt, thực ra khi ngồi xuống thì đã xác định được rằng chỗ này không có người tôi muốn tìm, sau đó, cho đến tận khi ngồi vào chỗ của mình, rốt cuộc tôi mới hiểu được, sở dĩ tôi đi theo đến nơi này, là cảm thấy cái bóng đen kia rất giống… Anh!

Thì ra trong tiềm thức, tôi vẫn nhớ tới “Anh”!

Cũng đúng! Dù sao tôi cũng còn thiếu hắn một chầu rượu giao tình mà!

Cà phê được bưng lên, hương vị tinh khiết và thơm, trong lòng có chút cay đắng. Tôi từ từ uống vài ngụn, suy nghĩ dần dần bình ổn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở đằng xa xa kia, có một đôi vợ trồng trẻ đang ôm một đứa bé gái vô cùng thân thiết, một nhà ba người họ đẩy cửa tiến vào. Ngồi xuống, người cha cầm trong tay một chiếc bánh ga tô được buộc lại bằng chiếc nơ kết hoa, người mẹ ôm đứa bé gái yêu thương che chở trước ngực. Đứa bé gái nhao nhao muốn mở bánh ga tô, người mẹ khẽ vuốt tóc cô bé, vô cùng tình cảm nói: “Công chúa nhỏ, ngoan, cố đợi thêm hai phút nữa…”

Tôi sững sờ!

Rất nhiều rất nhiều năm về trước, trong cuộc sống, dường như, cũng có người từng nói những lời giống như vậy với tôi!

Rất nhiều những hình ảnh quen thuộc trong ký ức đã tưởng như lãng quên, không ngờ lại đập vào mắt lúc không nghĩ tới nhất, tôi cảm thấy thị giác của bản thân đã bị kích động nghiêm trọng, hai cánh mũi, cay cay, không chịu được đứng bật dậy, chạy ra khỏi quán cà phê, tìm đến trạm điện thoại công cộng gần đó, nhanh chóng gọi điện thoại cho ba mẹ.

Điện thoại kết nối, chỉ có một mình ba nghe, nói là mẹ đang ở ngoài cửa hàng, vẫn như trước nói cho tôi biết, bọn họ buôn bán rất bận rộn, không thể trở về thăm tôi được.

Tôi nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, run nhè nhẹ không dừng lại được, không biết nên nói cái gì, một lúc lâu, mỉm cười, nói: “Ba à, con rất tốt, ba mẹ không cần phải lo lắng!” Để điện thoại xuống, dựa vào cửa kính, nhìn về phía siêu thị đối diện, chỉ thấy cây thông nô – en cực lớn, một chuỗi đèn màu tỏa ra ánh sáng rực rỡ lung linh.

Xế chiều, tôi khoác một thân đầy tuyết trở về Lương thị, đẩy cửa chính phòng làm việc phòng kinh doanh ra, cảm ơn trời đất, ở đây không có người!

Tôi cầm trong tay một cái túi lớn, bên trong là một túi bột mì, một hộp trứng gà, một hộp sữa lớn, một túi đường trắng…. Cùng với, dầu vừng, nến, kẹo, ruy băng…..

Sau khi vào cửa, bảo vệ ở tầng dưới đang giao ban, nhìn thấy tôi, liền vặn hỏi một hồi. Tôi nói có một tài liệu quan trọng ở trong máy tính của công ty, anh ta sống chết không cho tôi vào. Tôi bất đắc dĩ, đành phải nhờ tới sự giúp đỡ của Kim Quang.

Kim Quang gọi điện tới, lúc đó bảo vệ mới tâm không cam tình không nguyện mở cửa công ty ra, nhưng trước khi để tôi vào cửa, vẫn hết sức tận tụy với công việc một mực yêu cầu tôi mở cái túi to kia ra, cẩn thận kiểm tra trong ngoài một lượt xong mới cho tôi vào

Tôi ở trong phòng kinh doanh cất đồ thật kỹ, cẩn thận khóa trái cửa chính, mở điều hòa, cởϊ áσ khoác, xoay người xem xét kỹ lưỡng gian phòng kế bên một lần, mặt mày hớn hở.

Mặc dù số lần đến đây không nhiều lắm, nhưng tôi không có nhìn nhầm, gian phòng ngay sát bên cạnh chỗ làm việc, chính là một phòng bết tinh xảo, tất cả dụng cụ làm bếp đều đủ cả. Trên kệ bếp, được sắp xếp theo thứ tự đầu tiên là máy pha cà phê, tiếp đến là máy đun nước, tiếp nữa là lò vi sóng, lò vi ba, nồi cơm điện, lò nướng điện…

Trong ký túc xá đại học những đồ điện này cấm được dùng ghi rõ ràng bằng văn bản, nhưng đêm nay, tôi thực sự rất cần

Tôi ngân nga bài “Tuyết hoa cỏ”, bỏ từng thứ từng thứ trong túi to kia ra, đặt ở trên mặt bàn, vặn vòi nước, rửa thớt, dao kéo, bát đĩa… Tôi bỏ bột mì vào một cái chậu inox con con, thấp thêm ít nước, bắt đầu đánh bột, khuấy đảo đều đều nhiều lần; đem lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng tách ra, để riêng trong một cái bát, thêm vào dầu ăn, đường, sữa… nhớ lúc còn bé, mẹ vừa dậy tôi nhào bột, vừa cười kể chuyện xưa cho tôi nghe: “Có một cô vợ trẻ, không biết nhào bôt, nhào nhào, xoa xoa, cảm thấy thiếu nhiều nước, vì thế, thêm một gáo nước nữa; lần này thêm quá nhiều nước, nên lại thừa nước, vì thế, lại cho thêm bột; ai ngờ lại cho thêm nhiều bột quá, nước lại thiếu, lại liền thêm một gáo nước nữa…. “Tôi nghĩ nghĩ, tâm trạng thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên…

Đúng lúc đang mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, lại loáng thoáng nghe thấy được một âm thanh gay gắt được truyền đến từ phòng kế bên: “Tôi là người, không phải là cái máy! Tôi đã đem toàn bộ thế chấp rồi, các anh còn muốn thế nào…?”

Một tiếng “Rầm” vang lên, hình như phòng kế bên đập vỡ cái gì đó, tôi giật mình, tay luống cuống làm cái thớt và cái chậu inox nhỏ đều rơi xuống đất, cũng phát ra một tiếng vang chấn động. Dao thái cũng rơi “bộp” một cái xuống đất, sát bên cạnh chân tôi, tôi hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, yếu ớt di chuyển

Những tiếng bước chân rồn rập vang lên, tôi cảm giác rất rõ ràng, một người dùng tốc độ cực nhanh, đi từ phòng kế bên sang cửa phòng kinh doanh. Tiếng tức giận của một người đàn ông truyền từ cửa truyền vào “Ai?”

Tôi không hề nghĩ vào lúc này, trong công ty vẫn còn có người khác, đang luống cuống, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào

“Ra đây!” tiếng của người đàn ông đang nổi điên kia phát ra gần như gầm rú, kèm theo một tiếng xé gió, đạp một cước thật mạnh vào cửa

Cánh cửa phát ra vài tiếng vang “Cót két, cót két”, tôi có chút khẩn trương, trong nháy mắt theo bản năng, nhanh chóng phán đoán: Dựa vào quy định chặt chẽ cùng với trình độ lực lượng anh ninh chuyên nghiệp của Lương thị mà đoán; thì người đàn ông ngoài cửa kia không hẳn là người xấu, thậm chí, có thể khẳng định, phải là nhân viên của Lương thị; theo như nội dung cuộc điện thoại loáng thoáng nghe được khi nãy mà đoán, mặc dù người đàn ông này đang tức giận cực độ, căm phẫn đá cửa, nhưng lửa giận đó cũng không phải là vì tôi; sở Lương thị mở một phòng bếp nhỏ ngay chỗ làm việc, tất cả cũng là vì nhân viên, nhất là để tạo thuận tiện và sự ấm áp cho những nhân viên tăng ca, mặc dù tôi là nhân viên làm việc bán thời gian, nhưng sử dùng phòng bếp cũng không trái với quy định….

Tôi không còn nhiêu thời gian để suy đoán nữa, bởi vì những cái đạp cửa ngày càng mạnh hơn. Nếu tiếp tục để người ở phía bên ngoài kia dồn hết sức đá vào cửa như vậy, thì chắc chắn không đến năm phút sau cánh cửa của phòng kinh doanh sẽ vỡ tan ra mất…

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý này, tôi quyết định rất nhanh, nhanh chóng chạy từ phòng bếp, ra cửa chính phòng kinh doanh, vặn mở khóa cửa, rồi đột nhiên kéo cửa ra, liền biết bản thân đã làm sai chuyện gì, theo bản năng lập tức lùi người về phía sau cánh cửa

Trong nháy mắt vừa rồi, người đàn ông ngoài cửa liên tục đá vào cửa với tần suất cao và lực rất lớn vào cửa, gần như đem toàn bộ sức lực dồn hết vào bàn chân. Tôi vừa mới mở cửa ra….

Một tiếng xé gió mạnh mẽ lướt qua, một bóng đen cao lớn mất thăng bằng lao thẳng vào, mất kiểm soát, hướng thẳng mặt đất cắm xuống, một tiếng “Phịch” vang lên, hai đầu gối anh ta chạm đất, cả người lắc lư, sau đó, cơ thể anh ta xiêu vẹo cứng đờ, nhào đầu về phía trước…

Tuy rằng tôi đã dự kiến trước được mức độ về cảnh tượng này, nhưng tôi cũng không nghĩ tới chuyện anh ta lại ngã đến mức như vậy…….rất thê thảm! lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy lại cúi người, liên tục nói: “Xin lỗi, rất xin lỗi, anh có bị thương chỗ nào không?”

Người đàn ông nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, không có…. chút động tĩnh nào

Đột nhiên trong lòng tôi, cảm thấy có chút sợ hãi, liền chạy đến lay lay hắn, nói: “Này, này, anh, anh có sao không….”

Vẫn như trước…. không có chút động tĩnh nào

Ông trời ơi, sẽ không phải như vậy chứ, người này vừa ngã một cái liền…. ra đi sao?

Tôi run run đưa tay ra, định đưa lên mũi người đàn ông kia, xem anh ta còn thở không, nhưng mà không biết đưa tay vào như thế nào, cũng không biết làm cách nào để người đàn ông này động đậy một chút.

Tôi thật sự bị làm cho sợ hãi, run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra, gọi 120, run run nói: “Xin chào, xin hỏi đây có phải là trung tâm cấp cứu không….”

Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy trước mặt có một bóng đen hiện ra, điện thoại của tôi liền bị người ta cướp lấy, hung hăng đập vỡ. Một tiếng thét chấn động ở bên tai: “Cô định làm gì?”

Theo bản năng tôi liền bịt tai lại, tránh né tiếng thét “Sấm sét” từ trên trời rơi xuống, đợi khi tiếng thét đã ngừng lại, mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, lập tức mắt trợn trong miệng há hốc.

Mặc dù ánh mắt người trước mặt này lộ ra vẻ hung ác, vẻ mặt dữ tợn, nhưng nhưng, nhưng…. Tôi vẫn có thể nhận ra được!

Một lúc lâu sau, trong đôi mắt bao phủ sự thù địch của anh ta đồng thời cũng không nén được sự ngạc nhiên, tôi thật vất vả mới trở lại bình thường, giương đầu, nhếch miệng, cười cười nhìn anh, chào hỏi anh: “Hì, lâu quá không gặp!”