Thích

Chương 37

Chương 37
Người bên của sổ không biết đã đứng bao lâu, bóng dáng giống như môt pho tượng trầm mặc. Tề Nhã lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, rốt cục cũng lên tiếng: "Lý Kiều?"

"Pho tượng" cuối cùng cũng cử động, xoay người nhìn về phía cô: "Em còn chưa ngủ?"

Tề Nhã cười khổ: "Sao có thể ngủ được, còn anh?"

"Giúp anh rót một ly rượu". Lý Kiều đi đên phòng khách, tựa vào bên sô pha.

"Muốn uống loại gì?"

"Tùy em". Hắn nhắm mắt lại, thanh âm có chút mệt mỏi.

"Bnandy", Tề Nhã đưa một ly cho hắn, Lý Kiều đưa tay tiếp nhận, nhưng lại không giữ vững, nửa ly rượu đều đổ vào âu phục.

Tề Nhã vội vàng rút khăn tính giúp hắn lau, vừa nhấc đầu lại thấy hắn vẫn ngồi đó không nhúc nhích, biểu tình có chút mờ mịt, vì thế nhịn không được hỏi: "Anh sao vậy?"

Lý Kiều dường như ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: "Không có việc gì, không cần phải xen vào"

"Nhưng ——-"

"Chúng ta kết hôn đi"

Thanh âm trầm thấp nghe không ra cảm xúc, trong ban đêm vang lên rất rõ ràng.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Tề Nhã vẫn không ngăn được mà nhìn về phía hắn.

"Chúng ta kết hôn, ngay lập tức". Hắn lặp lại, con ngươi đen bình tĩnh không gợn sóng, ngữ khí giống như đang nói đến những chuyện tầm phào.

"Anh hôm nay trở về, đã đi tìm Thích trước, đúng không?"

Lý Kiều thân thể cứng lại, không nói gì.

"Anh có nghĩ qua, nếu chúng ta kết hôn, cô ấy sẽ thế nào không?" Tề Nhã nhìn sườn mặt nặng nề của hắn, "Anh không phải không yêu, mà là không dám yêu —–"

"Phải, anh không dám", bàn tay đặt trên sô pha đột nhiên nắm chặt, ánh mắt Lý Kiều tối tăm nhìn cô, "thời điểm cô ấy như một đóa hoa tràn đầy sức sống, thì anh đã dần già cỗi đi, nếu ngay cả nửa đời người của cô ấy anh còn không chăm sóc được, thì còn nói gì đến chuyện yêu đương? Không có ai là không thể thay thế ~ lâu ngày rồi, cô ấy sẽ dần quên đi".

Cô sẽ quên rằng cô đã từng yêu hắn, thậm chí quên cả người như hắn.

Thích trong lòng hắn, trong suốt như pha lê, chỉ có thể đặt trong tủ kính ở xa mà nhìn hào quang của cô tỏa ra, không dám để vào trong tay, sợ nếu không cẩn thận, sẽ làm rơi vỡ. Nếu suốt ngày cứ lo lắng thấp thỏm, không bằng cách đứt ham muốn từ bây giờ.

——– muốn tôi, hay muốn mất mạng

Ở bản đảo Arab cát vàng vạn dặm, hắn nhớ tới bộ dáng quật cường của cô chĩa súng vào hắn, đột nhiên kí ức giống như làn gió nóng trong không khí thổi ập đến. Tất cả mọi thứ, mỗi cái nhăn mày, nụ cười lơ đãng của cô, cứ từ từ hiện lên trong đầu, quấn quýt lấy tâm hắn.

Thiếu chút nữa.

Thiếu chút nữa hắn sẽ buông tha kháng cự vất vả từ trước đến nay, thiếu chút nữa hắn đã muốn từ bỏ tất cả mà cùng cô tùy hứng một lần.

Cho đến khi ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào ôm ấp kia, hắn mới tỉnh ngộ lại. Hắn từ kính chiếu hậu đã nhìn thấy trong biểu tình nhợt nhạt của cô —— là hối hận, đau thương, sợ hãi.

Rất muốn nói cho cô biết, hắn không phải là không tin tưởng cô, mà là không tin tưởng chính mình. Cả đời này, cô không nên, cũng có lẽ sẽ không chỉ yêu một mình hắn, bởi vì chính bản thân hắn ——- cũng đã thay lòng đổi dạ. (ý là ảnh thay lòng đổi dạ với Lãnh Hoan rùi)

"Anh không cần lo lắng cho em——-" Tề Nhã do dự mà mở miệng.

"Anh không phải vì lo lắng cho em". Lý Kiều ngẩng đầu, đánh gãy lời nói của cô, "Từ khi bắt đầu đính hôn, em đã sớm đoán được kết quả như vậy".

"Tề Nhã", hắn mỉm cười, nét cười lại mang theo vị chua xót, "Chúng ta đều là những người trên lưng phải gánh thêm rất nhiều người khác ~ nếu như em từ chối, coi như anh chưa từng nói gì".

"Không" , qua một hồi lâu, thanh âm Tề Nhã vang lên, nhẹ nhàng mà bình thản, "Chúng ta kết hôn".

——————————————-

"Diệp tiểu thư, Lý tiên sinh đang làm việc——" cửa đột nhiên bị đẩy ra, thanh âm khẩn trương mà xấu hổ của vị thư ký truyền vào, lại nhanh chóng bị cắt đi ở ngoài cửa.

Lý Kiều ngẩng đầu liếc mắt người vừa tới, tầm mắt hạ xuống máy tính trên bàn: "Có việc?"

Thanh âm của hắn thản nhiên, khách khí mà xa cách.

"Ba" một tiếng, tấm thiệp cưới màu đỏ bị ném thật mạnh lên bàn làm việc, Thích quan sát hắn, thanh âm mang theo sự kiềm chế run rẩy: "Đây là cái gì?"

Lý Kiều ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên chút nào: "Tôi nghĩ phía trên mặt giấy đã viết rất rõ ràng"

"Nhìn tôi!" Thích hung hăng trừng mắt hắn, ngực bởi vì thái độ không để ý của hắn mà có rút đau đớn.

"Tôi có rất nhiều công việc phải làm". Hắn rốt cục nhìn về phía cô, khẩu khí cho có lệ, không muốn phải dong dài cùng cô.

"Tôi mặc kệ—–" ánh mắt lại một lần lảng tránh cô, Thích rốt cuộc không chế không được cảm xúc của bản thân, đưa tay quét hết máy tính cùng với tài liệu của hắn xuống đất.

Nghe có tiếng động lớn, thư ký lo lắng đẩy cửa ra, thấy trên mặt đất là hỗn độn giấy tờ cùng với chiếc laptop đã bị phá tan, giật mình trừng lớn mắt "Lý tiên sinh ——–"

"Không có gì", Lý Kiều nghiêm mặt, thanh âm rét lạnh như băng, "Anh đi ra ngoài, không cần xen vào, cũng không được cho bất luận kẻ nào bước vào".

"Cô rốt cuộc muốn thế nào?" ánh mắt hắn sắc bén nhìn Thích.

"Tôi muốn thế nào?" Thích nhịn không được cười nhạo, nhưng lạnh lùng trong mắt hắn, lại làm trái tim cô đông cứng lại.

Hắn đúng là thực sự muốn kết hôn.

Thích bi ai nhìn hắn —— là vì hắn bắt gặp một màn kia sao? Cho nên hắn đem những cảm tình của cô đổ sông, một chút hy vọng cũng không lưu lại cho cô?

Đủ rồi, cô chẳng bao giờ muốn tiếp tục bị tra tấn như vậy nữa, cô thầm muốn một kết thúc thống khoái —— vòng qua chiếc bàn, cô ngã thân về phía trước, lấy một tư thế tình thế ép buộc gắt gao ôm hắn, hôn lên môi hắn.

"Tôi không tin trong lòng ông không có tôi, tôi không tin ~~" cô gần như tuyệt vọng tuyên bố, ý dồ muốn thuyết phục hắn, cũng như thuyết phục chính mình.

Lý Kiều cũng không bảo cô ngừng lại, cũng chẳng đẩy cô ra, chỉ lạnh lùng nhìn cô, ngay sau đó hắn bỗng nhiên đứng dậy, gắt gao nắm lấy cổ tay cô lôi cô đi về hướng phòng trong, hung hăng đem cô ném lên giường.

Thanh âm khóa cửa vang lên, thân hình cao to của hắn đã đổ ụp xuống, nặng nề mà đặt trên thân thể của cô.

"Diệp Thích, cô vĩnh viễn không học được ngoan ngoãn sao? Thế nào cũng muốn tùy hứng như vậy phải không? " Thanh âm hắn mang theo lửa giận, trong đôi mắt phượng lóe ra nhưng tia sắc bén như đao.

"Là ông bức tôi——-" Thích cắn răng trừng mắt hắn, như một con thú bị thương.

"Là cô bức tôi, cô luôn luôn bức tôi", hắn nắm chặt cằm cô, gằn ra từng tiếng, "Tính nhẫn nại của tôi đã bị cô bào mòn hết, tôi phải dạy cho cô một bài học cô mới bằng lòng buông tha đúng không?"

"Ông đang sợ sao?" con mắt trong suốt của cô nhìn hắn, mang theo một tia kiêu ngạo, "Ông rất muốn tôi——–"

Giây tiếp theo, thanh âm của chất liệu vải bị xé rách đã ngăn chặn lời nói của cô, cô hoảng sợ, không dám tin quan sát hắn, cũng không thể ngăn cản được phẫn nộ của hắn trong lúc này.

Nụ hôn lạnh như băng dừng trên cổ cô, trước ngực, một đường trượt xuống phía dưới, không mang theo một chút dịu dàng, gần như chỉ có trừng phạt cắn nuốt, ngay cả tay hắn cũng là băng, ngang nhiên xâm chiếm từng tấc da thịt của cô.

"Không—–" cô kinh hoảng nhìn hắn, nhưng động tác kế tiếp của hắn lại làm cho cô sợ hãi đến nỗi không thể phát ra tiếng.

Cô nhìn hắn mặt không chút thay đổi cởi bỏ âu phục, cởi bỏ thắt lưng, khi thân hình to lớn của hắn lại một lần nữa phủ xuống, cô rốt cục cũng rưng rưng ra tiếng: "Dừng tay"

"Xin ông dừng lại~" nước mắt như những hạt trân châu bị đứt dây, từng hạt từ khóe mắt chảy xuống, trên mặt Thích giờ đây tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Chiếc gương to bên cạnh, rõ ràng phản chiếu hai thân ảnh dây dưa của hai người. Cô chật vật mà gần như lộ ra toàn bộ, mà hắn thì vẫn còn mặc quần tây áo sơ mi.

Còn có sự cự tuyệt nào đả thương người hơn thế này? Hắn dùng phương thức tàn nhẫn nhất, bóp chết dũng khí kiên trì của cô.

Thích động tay, cảm giác hắn từ trên người cô rời khỏi, có một chiếc chắn bông nhẹ nhàng phủ lên người cô.

Ấm áp chậm rãi lan truyền, cô cắn răng bắt được cánh tay hắn, "Tôi hỏi ông một lần nữa", cô lấy hết tất cả dũng khí, lẳng lặng mở miệng, "Ông có yêu tôi không?"

Giống như trải qua cả một thế kỷ, hắn nhẹ nhàng, quyết tuyệt đẩy tay cô ra: "Đừng bao giờ hỏi tôi, cũng đừng bao giờ để cho tôi nhìn thấy cô như vậy nữa".

Taybị hắn đẩy ra, suy sụp trượt xuống, cũng như trái tim cô, từ nay về sau sẽ rơi xuống vực sâu, không thể cứu vãn.

Là ai đã từng nói qua, tình yêu đau triệt nội tâm mới là thật, chỉ có hạnh phúc là giả.

Tình yêu của cô, đã chết vào mùa thu này, kể cả những giọt nước mắt cũng như niềm vui khi ở bên hắn, cũng giống như lá rụng, rơi xuống, biến thành cát bụi.

Thời điểm cô rời đi, thậm chí cũng không liếc mắt hắn một cái.

Ánh mắt Lý Kiều thâm trầm nhìn theo bóng dáng của cô, nhìn cô mở cửa, chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài.

Chỉ là trong nháy mắt, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, cô lại một lần nữa xuất hiện ở trước cửa, lặng lẽ nhìn hắn.

Tim đập mạnh, giờ phút này tốc độ lại bắt đầu nhanh hơn, hắn nhìn cô, chỉ có thể nhìn cô, hô hấp cơ hồ đều bị ngưng trệ.

Sau đó, hắn thấy bên môi cô nhẹ nhàng nở ra một nụ cười, dần dần, đôi mắt hổ phách kia tràn ngập ánh sáng.

"Hẹn gặp lại". Cô nói, cười đến xán lạn như vậy, đẹp, đẹp đến nỗi tâm hắn cũng đau đớn.

Hẹn gặp lại.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân rời đi của cô, ở trong lòng chậm rãi nói với chính mình.

Khi gặp lại, cô sẽ không còn là Thích của trước kia, Thích của hắn.

"Lý tiên sinh, máy tính tôi đã thu dọn xong rồi, số liệu vẫn có thể trở lại như cũ".

Hắn gật đầu, mỏi mệt tựa vào trên ghế.

Máy tính nát, số liệu còn có thể khôi phục, vậy trái tim vỡ vụn của hắn, phải làm sao bây giờ?

"Ánh mắt ngài— sao lại đỏ như vậy?" Thư ký nhìn hắn, chần chờ hỏi.

"Không có việc gì", hắn lạnh nhạt lên tiếng, xoay ghế dựa nhìn về phía cửa sổ sát đất, "Nhìn màn hình máy tính quá lâu".