"Buổi tối trước đây vài ngày, thế tử điện hạ bị thương, nô tỳ là người Miêu tộc, lại hiểu được các giải độc, nên liền cùng với đại nhân thống nhất chữa trị thân thể điện hạ, về sau khi điện hạ vô sự nên mới vội vàng lui ra, ai ngờ vừa mới mở cửa ra liền gặp được người, ta cho rằng người là mật thám của hoàng thượng phái tới, nên phấn khởi báo cho người biết nô tỳ là vũ cơ của điện hạ"
Vân Vụ không nhịn được nói, "Nói điểm chính"
"Nô tỳ sợ chủ mẫu hiểu lầm, nô tỳ chưa bao giờ hầu hạ qua điện hạ. Hơn nữa thân thể điện hạ tinh quý như vậy, há có thể để cho mệnh bỉ ổi của nô tỳ có thể làm bẩn" Nhân Niệm lại nói.
"Đứng lên!" Vân Vụ lạnh lùng nói, nàng thống hận nhất chính là những người quý tộc cao cao tại thượng không biết cái gì, vì sao nhất định phải phân chia người thành loại này loại kia, chỉ có mạng của họ quý giá còn mạng những khác đều là đê tiện hết sao?
"Nạp Lan Lạc, trong mắt ngươi, mạng của nàng chính là một thứ bỉ ổi, mạng của ngươi lại vô cùng quý báu, ai cũng không thể làm bẩn sao?" Vân Vụ ngước mắt nhìn thẳng hắn.
"Ngươi nghĩ gia như vậy?" Nạp Lan Lạc cầm tay nàng thật chặt, ánh mắt lãnh khốc nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi nữ nhân không có chút lương tâm này, gia cũng không phải là cảm thấy mệnh của bọn họ bỉ ổi, chỉ là gia cho rằng, thân thể của gia cùng tâm của gia cũng chỉ cho phép một mình ngươi làm bẩn mà thôi"
"Ngươi thật không rõ tâm tư của gia sao? Vậy ngươi nói cho gia biết, gia phải làm như thế mới có thể buộc được lòng của ngươi?" Trong mắt Nạp Lan Lạc bao hàm ý thất thần đưa mắt nhìn nàng, "Gia phải làm như thế nào, mới thể buộc được ngươi bên cạnh gia?"
Trong nháy mắt tâm Vân Vụ run lên một cái, nàng đây là bị cái gì? Vì sao khi nhìn thấy ánh mắt hắn như vậy lại vô cùng đau đớn...
Nàng đột nhiên bị Nạp Lan Lạc ôm chặt trong ngực, tầm mắt cũng biến mất, chỉ cảm thấy cả thân thể như bị bay lên trời, qua hồi lâu, lỗ tai cảm nhận được luồng gió đánh tới, hình như hắn mang nàng xuất cung. Chỉ nghe âm thanh ôn nhuận của hắn hỏi, "Lạnh không?"
"Chúng ta đi nơi nào?"
"Một lúc nữa ngươi liền biết rồi" Hắn không cần phải nhiều lời, mang theo nàng nhảy tới nhảy lui trong rừng.
Qua một hồi lâu, bước chân hắn ổn định, kéo nàng ra từ trong lòng, Vân Vụ hồ đồ lờ mờ nhìn qua khu rừng, "Chúng ta đang ở đâu?"
"Dẫn ngươi gặp hai người!" Nạp Lan Lạc nhu hòa cầm tay lôi kéo nàng đi lên phía trước, Vân Vụ không có bất kỳ giãy giụa nào, chẳng biết tại sao, nhưng dường như nàng rất tín nhiệm hắn...
Hắn mang theo nàng đi vào trong một cái phòng nhỏ, Mộc Băng nghe tiếng xoay người lại cung kính nói, "Chúa thượng"
Vân Vụ từ phương hướng của Mộc Băng nhìn sang chỉ thấy trên giường có hai người đang nằm, đúng là người nàng biết, Vương Bảo Lâm cùng Mộ Kiếm Vinh, "Bọn họ..."
"Hồi bẩm chủ mẫu, hai người bọn họ uống rượu độc, bất quá thuộc hạ đã ép độc tố bên trong cơ thể của bọn họ ra rồi, đã không còn gì đáng ngại, ngày mai tỉnh lại sẽ vô sự"
"Chuyện gia đáp ứng ngươi, chắc chắn làm được!" Nạp Lan Lạc nhẹ giọng nói bên tai nàng.
Bang bang, bang bang... Tim Vân Vụ không nghe theo sai sử mà bắt đầu đập thật mạnh, nàng nhìn thẳng ánh mắt Nạp Lan Lạc, thật lòng cười nói, "Nạp Lan Lạc, cám ơn ngươi!"
"Ngươi đã quên lời gia rồi sao?" Nạp Lan Lạc cười yếu ớt, sủng ái vuốt xuôi sống mũi nàng, "Cùng gia tới đây"
Nạp Lan Lạc mang theo nàng bay vọt đến trên đỉnh núi, tùy ý gió rét quất vào trên người bọn họ, hắn ôm nàng vào trong ngực, nhu tình tựa nước nói, "Vân Vụ, tương lai gia có được thiên hạ, vạn dặm giang sơn làm mai mối, hồng trang mười dặm làm sính lễ, chỉ cưới duy nhất một mình ngươi, được không?"
Vân Vụ... Đây là lần đầu tiên hắn kêu tên mình, trong ấn tượng của nàng, hắn chưa bao giờ kêu lên hai chữ "Vân Vụ", ngày hôm nay nàng nằm trong lòng hắn, môi hắn đỏ mọng khẽ mở lời hứa hẹn.
Vân Vụ ngước mắt nhìn qua ánh mắt hắn, "Nạp Lan Lạc, ngươi biết rõ chứ, ta là Vân Vụ, không phải là Thu Nguyệt Khê"
"Gia biết rõ, mặc kệ ngươi là Vân Vụ hay Thu Nguyệt Khê, gia đều định ngươi rồi, không phải vì một cái tên" Nạp Lan Lạc khẽ mỉm cười, "Bất luận ngươi quanh đi quẩn lại như thế nào, gia đều muốn buộc ngươi thật chặt bên người, người của ngươi, lòng của ngươi, toàn bộ đều phải treo trên người gia, ngươi cười, người tốt, đều chỉ có thể để một mình gia biết; ngươi muốn khóc, ngươi muốn nháo, cũng chỉ có thể để một mình gia xem, được không?"
"Nạp Lan Lạc, chưa ai từng nói ngươi bá đạo hả?" Vân Vụ lầm bầm nói.
"Đó là bởi vì ngươi chưa từng nghe qua lời nói của gia, nếu những người khác không tuân theo mệnh lệnh của gia, gia chỉ cười cho qua..."
"Rời sao đó?"
"Gϊếŧ trừ!" Hắn nhẹ giọng nói.
Giờ phút này Vân Vụ cảm giác mạng của mình bị một đại ma đầu nắm trong lòng bàn tay, nhưng ánh mắt đầy thâm tình của hắn làm cho tim nàng đập thình thịch... Trong đầu lại hiện ra một chút hình ảnh, thật giống như ở trong một cái nhà gỗ, nàng tựa hồ như đang nhìn thấy bản thân mình bị một nam tử ôm vào ngực, nhưng lại không thấy rõ mặt của nam tử đó.
Lại phảng phất nhìn thấy giữa ban ngày ban mặt mà chính nàng lại váng đầu hôn hắn, hắn thật giống như không cam lòng lại đem nàng áp chế dưới thân rồi hôn lại...
Nàng còn cùng hắn định ra hẹn ước cả đời, tóc của nàng cũng cắt xuống một dúm đưa cho hắn...
Chỉ là... Thứ trí nhớ này từ đâu đến, là của ai?
*****
"Như thế nào?" Nạp Lan Lạc lo lắng hỏi.
Âu Dương Hách Thanh không nhịn được nói, "Nạp Lan, có thể để ta bắt mạch được không?"
Nếu như Âu Dương Hách Thanh nhớ không lầm, đây là lần duy nhất Nạp Lan Lạc không có đối miệng cùng hắn, ngược lại làm cho hắn thật sự thấy có chút ly kỳ.
Chỉ thấy Hòa Phong Hòa Khí ngoan ngoãn vây quanh, lúc này nhất định phải hành động như đệ nhất tiểu tri kỷ của gia, "Gia, ngài đừng có gấp, từ lúc trở lại còn chưa hết nửa thời gian uống cạn chun trà, Âu Dương là người không phải thần, hắn cũng có thời điểm tài sơ học thiển a" Hòa Phong cười hơ hớ nói.
Đương nhiên, lời của hắn nghênh đón được ánh mắt trơ trụi đầy sát khí của Âu Dương Hách Thanh
"Âu Dương, ngươi đến cùng có làm được hay không? Hòa Phong nói rất đúng, ngươi bắt mạch cũng đã bắt lâu như vậy rồi đến rắm cũng không có thấy, ngươi thuần túy chính là đang chiếm tiện nghi của chủ mẫu a!"
Nạp Lan Lạc uy hϊếp, "Âu Dương, mau cút ra cho gia!"
"Nạp Lan, Hòa Phong Hòa Khí cố ý quạt gió thổi lửa vậy mà ngươi cũng tin à?" Âu Dương Hách Thanh nghẹn họng tức giận nói, nhắc tới cũng lạ, quả thật hắn bắt mạch cho Vân Vụ có thể phát giác thân thể nàng có độc, nhưng về phần độc gì, hắn xác thực không biết, đối với một thiên hạ thần y, gặp được vấn đề khó khăn như vậy, hắn muốn nghiên cứu thật tốt.
Tiếu Thiên cầm bầu rượu cà lơ phất phơ tiến vào, "Ta nói này đồ nhi ngoan a, Nhân Niệm mỹ nhân không phải người Miêu tộc sao, ít ra nàng so với Âu Dương có thể hiểu một chút chứ, vi sư ta xưa nay có tấm lòng lương thiện nên đã kêu nàng đến"
"Để nàng vào đi!" Nạp Lan Lạc gật đầu nói.
Nhân Niệm chân thành đi vào, khom người nói, "Nô tỳ tham kiến thế tử điện hạ"
"Âu Dương, ngươi tránh ra, để Nhân Niệm xem cho nàng" Nạp Lan Lạc không chút lưu tình đuổi Âu Dương Hách Thanh cút sang một bên, Âu Dương Hách Thanh đương nhiên không chịu, "Uy, ta nói, nếu như nàng cũng nhìn không ra thì phải làm sao?"
"Đại nhân xin yên tâm, từ nhỏ Nhân Niệm đã nghiên cứu cổ độc, tuy nói đối với người hạ độc thì không biết, nhưng nàng thực sự đã trúng độc gì, Nhân Niệm nhất định có thể biết" Nhân Niệm kiên định nói.
Âu Dương Hách Thanh rất hiển nhiên không kiên trì nữa, chỉ có thể đứng dậy đứng sang một bên.
Nhân Niệm lúc này mới đứng dậy tiến lên bắt mạch cho nàng, Âu Dương rất khinh thường, một cô gái Miêu tộc thôi mà, đến tột cùng có bao nhiêu khả năng, chính mình thừa kế tuyệt học của sư phụ, mà nàng... chẳng qua chỉ là một vũ cơ mà thôi.
"Như thế nào?" Nạp Lan Lạc hỏi lần nữa
"Tuyệt mệnh tán cùng tuyệt tình tán..." Nhân Niệm chấn động.
*****~~~~~*****