Kinh Thành Tiểu Trù Nương

Chương 11: Đậu phộng nhiều vị (2)

Đậu phộng đã bóc vỏ trước tiên phải rửa sạch, sau khi rửa xong phải ngâm một chút cho sạch bụi bẩn.

Tiếp theo phải trộn bột mì và gia vị đã nghiền với nhau, chia thành ba phần. Đổ đậu phộng còn ẩm vào một phần rồi phủ thêm bột mì, tạo thành lớp phủ đầu tiên cho đậu phộng.

Nếu muốn ngon hơn nữa thì phủ một lớp thôi là chưa đủ, Lạc Văn Nghiên đập mấy quả trứng gà vào bát rồi đánh đều, thêm trứng vào để tạo độ giòn.

Đổ đậu phộng đã bọc lớp thứ nhất vào trứng, lắc nhẹ để tránh bị rơi bột, sau đó đem đậu phộng đã bọc trứng vào phần bột thứ hai.

Mắt thấy đậu phộng trở nên mập mạp, lớp bọc cuối cùng sắp hoàn thành. Phun nước đều lên hai lớp đậu phộng, không được quá ướt hoặc quá khô, ở hiện đại còn có thể dùng một bình xịt phun, ở chỗ này thì hoàn toàn phải dựa vào tay.

Tay trái Lạc Văn Nghiên bưng bát nước, tay phải vẩy nước lên đậu phộng, tận lực vẩy đều tay.

Cuối cùng hoàn thành bước này, đổ đậu phộng đã vẩy nước vào phần bột bột thứ ba, quá trình bọc bột đậu phộng đã được hoàn thành.

Lạc Văn Nghiên nhìn một chậu lớn bán thành phẩm, lòng tràn ngập cảm giác thành tựu, lấy lại cảm giác chuyên chú làm đồ ăn ngon trước kia.

Bước cuối cùng chính là chiên, bước này cũng rất quan trọng vì phải kiểm soát nhiệt độ thật tốt.

Lạc Văn Nghiên đốt lửa, đổ dầu vào chảo, đợi dầu nóng, rắc một nắm bột khô lên đậu phộng bán thành phẩm, sau đó nhẹ nhàng cho đậu phộng vào chảo dầu, làm như vậy là để đậu phộng khô hơn, bột đã bọc ít bị rơi ra.

Đậu phộng trong dầu nóng, Lạc Văn Nghiên để nhỏ lửa, chiên từ từ để không bị cháy.

Bên cạnh bếp, cô đang cầm một chiếc rây lớn, nhẹ nhàng đảo những hạt nhỏ trong chảo dầu. Sau khi chiên trong dầu và nhiệt độ cao, hương thơm của gia vị trong bột mì đã được kích phát ra, tràn ngập khắp phòng bếp.

"Ừm, thơm quá, A Nghiên, con đang làm cái gì vậy?” Giọng nói của Tô thẩm vang lên ở cửa phòng bếp.

Người nhà mẹ đẻ Tô thẩm hôm nay tới, mang theo một ít đồ ăn trong nhà tự trồng, Tô thẩm cầm một ít đến đây cho Lạc Văn Nghiên, vừa lúc Tiểu Thành cũng muốn tìm Nguyên An chơi, liền cùng nhau tới đây.

Lạc Văn Nghiên không dám dừng tay, quay đầu gọi Tô thẩm: "Tô thẩm, con đang làm đồ ăn ngon, thẩm đến vừa vặn, đợi một lát là có thể ăn. Ngài ngồi một lát a. ”

"A Nghiên tỷ tỷ, thật thơm a, đây là cái gì vậy?" Tiểu Thành đã bị mùi thơm hấp dẫn đến bên cạnh bếp, nuốt nước miếng hỏi.

Tiểu Thành năm nay chưa tới sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, lớn hơn Nguyên An hai tuổi, bình thường thích nhất là chơi với Nguyên An. Hôm nay Lạc Văn Nghiên trở về sớm, Nguyên An không có đến nhà Tô thẩm, cho nên Tiểu Thành tự mình tới tìm Nguyên An chơi.

Không nghĩ tới còn chưa nhìn thấy Nguyên An liền đã bị mùi hương phòng bếp dẫn tới.

Lạc Văn Nghiên nhéo nhéo khuôn mặt tròn nhỏ của Tiểu Thành, cười nói: "Cái này gọi là đậu phộng nhiều vị, chờ làm xong tỷ liền cho Tiểu Thành ăn nha. ”

"Còn bao lâu nữa là làm xong nha?" Tiểu Thành đã quên tìm Nguyên An, ngồi xuống băng ghế nhỏ bên cạnh, tính toán ngồi ở gần để được ăn sớm nhất có thể.

"Sắp xong rồi." Lạc Văn Nghiên nhìn những viên tròn nhỏ dần dần chuyển sang màu vàng trong chảo dầu, nói.

"A Nghiên, đệ đệ nhà mẹ đẻ ta đưa tới rau nhà trồng, thẩm để ở cửa cho ngươi." Tô thẩm cũng đi vào nói.

"Đa tạ Tô thẩm." Lạc Văn Nghiên cảm ơn.

"Khách khí cái gì, A Nghiên a, ngươi thật sự là khéo tay, đậu phộng cũng có thể bị ngươi làm thành mỹ vị như vậy." Tô thẩm đứng bên cạnh bếp cảm thán nói.

Lạc Văn Nghiên khiêm tốn nói: "Con mới làm thử chút thôi, có ngon hay không còn chưa biết. ”

Tô thẩm lại khen ngợi một trận, bà cũng muốn nếm thử mùi vị thơm ngon này, liền giống như Tiểu Thành, ở bên cạnh bếp nhìn chằm chằm những hạt tròn nhỏ trong chảo.

Lạc Văn Nghiên không nói nữa, lúc này là thời điểm mấu chốt. Dựa vào kinh nghiệm, cảm giác đậu phộng đã đến độ giòn nhất, cô lập tức dùng thìa lớn vớt đậu phộng ra, múc vào trong chậu lớn đã sớm chuẩn bị sẵn bên cạnh. Một chậu đầy ắp đậu phộng tròn nhỏ vàng óng đã thành công thu hút hai người một lớn một nhỏ bên cạnh bởi mùi thơm nức mũi.

*Hình ảnh minh hoạ: