Chương 11: Đậu phộng nhiều vị
"Tẩu tử, đậu phộng này bán hay không nha?" Lạc Văn Nghiên thấy Tưởng tẩu tử không nói gì liền hỏi lại một lần nữa.
Tưởng tẩu tử phục hồi tinh thần, thốt lên: "Bán, bán. ”
Sau đó mới phản ứng lại, hỏi: “Muội mua những thứ này làm gì? Đừng mua những thứ vô dụng này chỉ để giúp bọn ta."
"Tẩu yên tâm, nó thực sự có ích mà, tẩu quên rằng ta nấu ăn rất ngon sao? Ta muốn làm một thứ mà tất cả mọi người chưa bao giờ ăn để bán.” Lạc Văn Nghiên cười nói.
Tưởng tẩu tử thấy Lạc Văn Nghiên không giống như đang nói đùa, liền gật gật đầu nói: “Nếu hữu dụng thì muội cứ lấy đi. ”
"Vậy không được, nhiều đậu phộng như vậy bán cũng được không ít tiền, nếu tẩu thương muội thì giảm giá là được rồi." Lạc Văn Nghiên nói.
Tưởng tẩu tử sảng khoái nói: "Được, không thành vấn đề. ”
Lạc Văn Nghiên cùng Tưởng tẩu tử đem đậu phộng ra cân, dựa theo giá bán ngoài chợ, giảm giá một ít, Tưởng tẩu tử giúp Lạc Văn Nghiên đem đậu phộng về nhà. Lạc Văn Nghiên đem tiền mấy ngày nay kiếm được trả tiền đậu phộng, lại đem bánh cuốn hành buổi sáng không bán được cho Tưởng tẩu tử cầm hai mươi cái mang về.
Cô lại đem số bánh còn lại chia cho hàng xóm đã giúp đỡ lúc cô hủy hôn, mỗi nhà đều đưa qua một ít, rất nhanh liền chia xong.
Về đến nhà, nhìn hai túi đậu phộng lớn kia, trong đầu Lạc Văn Nghiên hồi tưởng lại cách làm, món cô muốn làm chính là đậu phộng nhiều vị, đây là một loại đồ ăn vặt cô rất thích ăn ở thời hiện đại. Ở chợ không thấy có bán, vừa hay nhìn thấy đậu phộng ở nhà Tưởng tẩu từ nên liền nảy ra ý tưởng.
Đậu phộng nhiều vị không dễ làm vì thứ quan trọng nhất là gia vị. Người bình thường không có công thức thì không làm được, do đó không thể làm bắt chước theo.
Lạc Văn Nghiên kiểm tra gia vị trong nhà một chút, một số gia vị cần thiết để làm lại không có, cô lập tức ra chợ, đem toàn bộ gia vị cần thiết mua về.
Bát giác, hồi hương, quế, hoa tiêu, hồ tiêu, ớt khô. May mắn trong nhà có cối đá nhỏ, sau một hồi cũng nghiền thành bột.
Phiền toái nhất là việc bóc vỏ đậu phộng, hai túi lớn đều là đậu phộng sống có vỏ, muốn bóc toàn bộ cũng phải mất một phen công phu.
Bất quá là lần đầu tiên làm nên không cần bóc nhiều như vậy, trước tiên thử phản ứng của thị trường một chút, nếu như bán tốt rồi nói sau.
"Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì nha?" Nguyên An vừa mới tỉnh ngủ, dụi mắt đi ra.
Lạc Văn Nghiên vừa bóc đậu phộng, vừa nói: "Nguyên An tỉnh rồi a, tỷ tỷ đang bóc đậu phộng, đệ tự mình đi rửa mặt trước có được không. ”
Nguyên An tuy còn nhỏ nhưng đã có thể tự lo cho bản thân.
"Được." Nguyên An thấy sáng nay tỷ tỷ ở nhà, tâm tình rất tốt, cất chân ngắn đi rửa mặt.
Nguyên An rửa mặt xong, cầm một chiếc bánh cuốn hành, ngồi xuống bên cạnh Lạc Văn Nghiên, một bên ăn, một bên lải nhải lải nhải cùng nàng.
Lạc Văn Nghiên buồn cười nhìn tiểu oa oa bên cạnh, tính cách dong dài của đứa nhỏ này không biết giống ai. Bất quá có Nguyên An làm bạn, Lạc Văn Nghiên ngược lại cảm thấy việc bóc vỏ đậu phộng cũng không quá nhàm chán.
Rốt cục cũng bóc xong một chậu đậu phộng lớn, đầu ngón tay Lạc Văn Nghiên đã tê cứng. Nàng đem gia vị nghiền thành bột, thoáng cái đã đến giữa trưa.
Chuyện trong tay còn chưa làm xong, Lạc Văn Nghiên chỉ muốn buổi trưa ăn đơn giản một chút. Tối qua vừa vặn còn cơm thừa, cô quyết định làm món cơm chiên trứng.
Thời hiện đại, cô thường tự mình làm cơm chiên trứng. Mỗi lần đăng video và hình ảnh lên mạng xã hội đều thu hút rất nhiều người hâm mộ. Lạc Văn Nghiên đột nhiên có chút hoài niệm những ngày đó, những người yêu thích ẩm thực đều rất ôn hoà, mọi người lấy đồ ăn ngon làm phương tiện, khu vực bình luận trên nền tảng của cô chỉ có bàn luận về những món ăn ngon mà thôi.
Gà mái già trong viện cần cù chăm chỉ lại đẻ thêm vài quả trứng, vừa vặn dùng để chiên cơm. Hành lá cắt một nắm lập tức lại mọc ra một nắm, dùng mãi không hết.
Cơm chiên trứng kỳ thật rất đơn giản, mấu chốt là cơm phải hơi khô, không thể quá mềm. Đem ba quả trứng gà đánh vào trong bát, cho cơm nguội vào, trộn đều. Bước này phải trộn thật kĩ để mỗi hạt cơm đều được bọc trong trứng vàng.
Nguyên An đã mang theo một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa phòng bếp, hai bàn tay nhỏ bé nâng mặt mình, nhìn Lạc Văn Nghiên thuần thục làm đồ ăn.
Lạc Văn Nghiên liếc nhìn tiểu oa nhi đang ngồi ở cửa, thấy ánh mắt cậu nhìn chằm chằm thức ăn trên bếp, không khỏi cười trộm, mấy đứa nhỏ đều là mèo thèm ăn.
Làm nóng chảo dầu, đổ cơm vào chảo, cơm bọc trong trứng vừa vào chảo dầu nóng liền xì xèo, nhanh chóng tỏa ra mùi thơm.
Tay phải Lạc Văn Nghiên không dám dừng lại, không ngừng đảo để cơm được chín đều, như vậy mới có thể làm cho hạt cơm được tơi.
Lớp trứng bọc lấy cơm vốn màu trắng biến thành màu vàng óng, đây chính là nguồn gốc của cái tên cơm chiên trứng vàng.
Làm món cơm chiên trứng này không thể nóng vội, Lạc Văn Nghiên để nhỏ lửa lại, chậm rãi đảo, đợi đến khi không sai biệt lắm, rắc hành hoa đã chuẩn bị trước, lại đảo vài cái rồi lập tức cho ra khỏi chảo, một đĩa cơm chiên trứng thơm ngào ngạt vàng ươm liền đại công cáo thành.
Lạc Văn Nghiên nếm thử một miếng, ừm, mùi thơm của cơm và trứng quyện vào nhau một cách hoàn hảo, cơm vừa mềm vừa dẻo, màu sắc hương vị đều đều đủ cả.
Nguyên An như thường lệ ăn đến bụng nhỏ phình to. Khoảng thời gian này ăn đồ ăn Lạc Văn Nghiên nấu, mặt Nguyên An rõ ràng tròn lên, bầu bĩnh có vẻ càng thêm đáng yêu.
Tề thị cũng ăn hơn phân nửa chén, nàng trìu mến sờ sờ tóc Lạc Văn Nghiên, giơ ngón tay cái lên cho nàng, trong ánh mắt có ý cười vui mừng.
Lạc Văn Nghiên nếm thử hương vị quen thuộc, trong lòng cũng tràn đầy hoài niệm. Tuy rằng không phải thời đại quen thuộc nhưng khẩu vị lại không thay đổi.
Ăn cơm trưa xong, thu dọn bát đũa xong. Nàng đỡ Tề thị nằm xuống nghỉ ngơi, dỗ Nguyên An ngủ trưa, nàng cần làm chính sự. Lạc Văn Nghiên lên kế hoạch chiều nay cần phải làm xong, sáng sớm ngày mai liền có thể đem đi bán.