Kinh Thành Tiểu Trù Nương

Chương 9: Thịt dê hầm củ cải

Chương 9: Thịt dê hầm củ cải

Lạc Văn Nghiên cùng đoàn người Tô thẩm trở về ngõ Tam Lý.

Kết quả hôm nay Lạc Văn Nghiên rất hài lòng, tin rằng Tề thị biết cũng sẽ an tâm.

Sau khi cảm tạ hàng xóm, Lạc Văn Nghiên bước vào nhà mình.

"Thôi tỷ tỷ, đa tạ tỷ đã chiếu cố nương và đệ đệ ta." Lạc Văn Nghiên vào cửa liền nhìn thấy thôi gia tỷ tỷ Thôi Tú Nhi cách vách đang dạy Nguyên An nhận chữ. Lạc tú tài bình thường dạy Lạc Văn Nghiên đọc sách cũng sẽ để nàng đi gọi Thôi tỷ tỷ học cùng.

"A Nghiên, muội khách khí với ta làm gì. Sự tình hôm nay giải quyết như nào rồi a?" Thôi Tú Nhi thấy Lạc Văn Nghiên trở về, vội vàng hỏi.

Lạc Văn Nghiên có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Thôi Tú Nhi, nàng cười đem sự tình thuật lại một lần, Thôi Tú Nhi lúc này mới vuốt ngực nói: "Ai ôi nha, cuối cùng cũng giải quyết viên mãn, lần này có thể an tâm. ”

"Đúng a, cuối cùng cũng giải quyết được. Chẳng qua kế tiếp Thôi tỷ tỷ người phải bận rộn nha! Hỉ phục đã làm xong chưa? "Lạc Văn Nghiên trêu ghẹo nói. Qua đầu xuân năm mới, Thôi Tú Nhi liền xuất giá, tuy rằng không phải gả xa, nhưng đại hôn cũng phải chuẩn bị kỹ càng.

Thôi Tú Nhi bị nàng trêu chọc, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, nói: "Ta cũng là thật tâm thực lòng vì ngươi lo lắng, ngươi lại còn trêu chọc ta, vậy ta đi đây. ”

Dứt lời, quay đầu liền muốn đi. Lạc Văn Nghiên vội vàng xin lỗi, Thôi Tú Nhi cũng biết nàng nói đùa vì cao hứng nên cũng không nói gì nữa, mang khuôn mặt đo đỏ về nhà.

Tề thị biết chuyện liền an tâm, tâm tình cũng tốt lên theo, dặn dò Lạc Văn Nghiên nhất định phải cảm tạ những người hàng xóm hôm nay đã giúp đỡ nàng.

Cảm tạ hàng xóm cũng là việc Lạc Văn Nghiên muốn làm. Chỉ là nhà cô bây giờ không dư dả, cũng không lấy ra được thứ gì tốt. Cô sờ sờ túi tiền, hôm nay kiếm được một trăm năm mươi đồng, trong lòng liền có chủ ý.

Đưa tiền cho hàng xóm khẳng định bọn họ sẽ không lấy, không bằng nấu một món ăn để biểu lộ tâm ý. Hiện tại đang là mùa thịt dê, các hộ gia đình ở ngõ Tam Lý đều là dân chúng bình thường, ngày thường cũng hiếm khi được một bữa thịt lớn.

Không bằng đem số tiền kiếm được hôm nay mua mấy cân thịt dê, nấu thêm cùng củ cải trắng, đưa cho mấy người hàng xóm. Ăn thịt dê có thể xua tan cái lạnh làm cho người ấm lên, còn có thể bổ khí ích huyết. Nhưng "thịt sinh đờm", thịt dê ăn nhiều dễ phát hoả, dùng củ cải trắng hầm cùng nhau không chỉ tiêu đờm, nhuận hỏa, mà còn có thể bớt dầu mỡ, bổ sung dinh dưỡng, thích hợp cho mùa đông.

Lạc Văn Nghiên đi chợ mua sáu cân thịt dê thượng hạng, lại mua thêm mấy củ cải trắng lớn. Củ cải trắng mùa đông đặc biệt nhiều nước, vừa lớn vừa thô, bóp xuống nước chảy ròng ròng.

Tiền hôm nay kiếm được lại tiêu hết trong nháy mắt, nhưng Lạc Văn Nghiên cũng không đau lòng. Tiền tiêu rồi mới có thể kiếm được nhiều hơn, trước mắt xem ra, bày bán đồ ăn vặt có thể kiếm được tiền, cuộc sống không cần lo lắng.

Thời đại này có nông hộ chuyên nuôi dê, dê đều lớn lên từng chút một, cho nên thịt dê có mùi vị rất ngon.

Sáu cân thịt dê chứa đầy cả một chậu, đều là nạc mỡ đan xen. Vốn người bán thịt dê thấy cô là một tiểu cô nương, liền dụ dỗ nàng mua những loại thịt xấu hơn kia, nhưng Lạc Văn Nghiên há có thể bị lừa. Cô trực tiếp chỉ vào khối thịt dê đủ nạc đủ mỡ kia, nói chỉ muốn một khối này. Khiến cho con buôn bán thịt dê nhìn cô với cặp mắt khác.

Thịt nạc không phải là không tốt, chỉ là không thích hợp để làm thịt kho. Nếu có lẩu, mua thịt dê về thái lát mỏng thì không tệ. Trong đầu Lạc Văn Nghiên nghĩ, không khỏi nuốt nước miếng, khi nào có điều kiện nhất định phải làm một nồi lẩu ăn.

Lạc Văn Nghiên đem cả miếng thịt dê cẩn thận thái thành từng miếng không quá lớn cũng không quá nhỏ, thái sao cho từng miếng có đủ nạc đủ mỡ, như vậy hương vị thịt dê hầm ra mới ngon.

Xử lý xong thịt dê, cô bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Rửa sạch củ cải trắng to bằng bắp chân, thái lát đặt sang một bên, đợi lát nữa còn có thể xào một đĩa ăn. Giá trị dinh dưỡng của củ cải vô cùng cao, cho nên khi Lạc Văn Nghiên nhìn thấy quầy bán củ cải liền mua về ngay.

Củ cải cắt thành miếng, hành, gừng đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu đun sôi nước.

Cho thịt dê đã thái vào nồi nước lạnh, thêm vài lát gừng và củ cải để nấu nước canh.

Rất nhanh, nước hầm thịt đã sôi, chờ thêm một hồi nữa liền có thể vớt miếng thịt dê ra.

Chảo lớn rửa sạch lau khô sau đó cho một ít dầu, dầu không cần cho quá nhiều, chủ yếu là để phi thơm hành và gừng.

Cho các nguyên liệu còn lại vào dầu nóng, mùi thơm bạo phát tràn ngập phòng bếp. Lại đem thịt dê cho vào chảo, mùi thịt pha cùng hương liệu lập tức bay ra.

Mỗi lần nấu món thịt, Lạc Văn Nghiên đều cảm thấy rất hạnh phúc. Thật sự là quá thơm a, con người sao có thể thông minh đến vậy, đem các loại nguyên liệu thêm vào thịt, kích phát ra hương thơm cùng hương vị nồng nàn.

Đảo một lúc, Lạc Văn Nghiên thêm một ít rượu, thời đại này không có rượu nấu ăn chuyên dụng nhưng cũng có thể dùng rượu thường thay thế.

Thêm chút rượu, hương thơm càng thêm nồng, sau đó thêm nước tương, muối và đường.

Mắt thấy xào gần xong, Lạc Văn Nghiên đem nước đã chuẩn bị sẵn cho vào trong nồi.

Đậy nắp nồi, để lửa nhỏ, chờ khoảng một canh giờ, trước khi đổ ra liền thêm củ cải hầm đến khi mềm là được.

Trong thời gian chờ đợi này có thể xử lý củ cải, Lạc Văn Nghiên mang ra một cái ghế nhỏ, trước tiên đem củ cải xử lý. Quá già hoặc quá xấu đều ném đi, dù sao cũng có nhiều củ cải như vậy.

Chờ xử lý xong củ cải, đun sôi một nồi nước lớn rồi cho củ cải vào trong nửa tiếng đồng hồ.

Đợi đủ thời gian liền vớt củ cải ra vắt khô nước, cắt thành từng miếng, chuẩn bị xong bình và muối. Cứ một lớp củ cải liền rắc một lớp muối vào trong bình rồi cứ thế ấn chặt, vừa vặn đầy một bình.

Thịt dê trong nồi lớn đã toả ra mùi thơm mê người, Lạc Văn Nghiên cho củ cải vào nồi, đảo vài cái nhúng củ cải vào nước canh mà chậm rãi nấu.

Lạc Văn Nghiên gẩy gẩy củi, tiếp tục để lửa nhỏ. Cô ngồi cạnh bếp, nhìn sắc trời bên ngoài phòng dần dần tối, ban ngày mùa đông ngắn như vậy, cảm giác còn chưa làm chuyện gì mà trời đã tối rồi.

Lạc Văn Nghiên vươn hai tay ra sưởi ấm, cho đến bây giờ cô đều cảm thấy mình như đang nằm mơ. Trong khoảng thời gian xuyên qua, mỗi ngày cô đều suy nghĩ, nếu ngày đó cô không lên núi bái phỏng người kế thừa ẩm thực cổ Pháp kia thì cũng sẽ không từ trên núi lăn xuống, cũng sẽ không đến thời đại này.

Không biết cha mẹ mình ở hiện đại như thế nào, có khi nào nguyên thân cũng xuyên đến hiện đại hay không? Nếu là như vậy, hy vọng nàng cũng có thể tận hiếu với cha mẹ mình đi.

Hốc mắt Lạc Văn Nghiên không khỏi phiếm hồng. Cô dùng hai tay vỗ vỗ mặt, ép buộc mình không được nghĩ tới những chuyện này nữa. Cách tốt nhất để dời đi sự chú ý chính là làm chuyện khác, vì thế cô đứng dậy mở nắp nồi ra, tiếng ùng ục trong nồi truyền đến, củ cải đã mềm, thịt dê cũng chín.

Sắp xong rồi, Lạc Văn Nghiên vội vàng cho lửa to lên, ngọn lửa lớn dần làm cạn nước canh. Làm như vậy là để cho nước canh càng thêm sền sệt, hương vị càng thêm nồng đậm.

Khi tắt lửa phải đảo để tránh bị dính nồi, Lạc Văn Nghiên tập trung tinh thần, chú ý thời cơ tốt nhất để múc ra.

Nước canh không thể quá nhiều cũng không thể quá ít. Đến khi Lạc Văn Nghiên cảm thấy được rồi, cô rắc một nắm hành lá để tăng thêm mùi thơm, đảo thêm vài cái nữa liền lập tức dập lửa.

Lạc Văn Nghiên múc ra một bát to trước, giữ lại buổi tối ăn. Cô nhịn không được nếm thử một miếng củ cải, ân, củ cải non thấm đầy nước canh, cắn một ngụm nước chảy bốn phía, độ mặn vừa phải, lại thêm củ cải vốn có vị ngọt nên hương vị phi thường tốt.

Cô ăn xong một miếng củ cải, lại gắp một miếng thịt dê. Bề ngoài được bọc bởi màu nước tương đặc biệt mê người, cô cắn một miếng. Ân a, thịt vô cùng mềm, hơn nữa ở giữa một ít thịt mỡ khiến hương vị quá đỗi mê người.

Lạc Văn Nghiên chậm rãi ăn hết miếng thịt, trong miệng vẫn còn dư vị. Thịt dê này quả thật ngon hơn ở hiện đại nhiều.

Đối với trù nghệ của mình, Lạc Văn Nghiên rất hài lòng. Kế tiếp, cô đi đưa thịt dê cho hàng xóm, dự định đưa qua từng nhà một.

Quả nhiên, hàng xóm đối với thịt dê nàng đưa tới phi thường thích, cũng không chối từ liền nhận lấy. Thịt dê nóng hổi bưng đến trước mặt, mùi hương cùng bề ngoài đều làm cho bọn họ cự tuyệt không được, hơn nữa Lạc Văn Nghiên thành khẩn nói cảm tạ, mọi người liền sảng khoái nhận lấy.

Chẳng qua, mỗi hàng xóm nhận thịt dê của Lạc Văn Nghiên đều mang cho cô một ít thức ăn nhà mình. Có khoai lang vừa mới nướng xong, có rau xanh và khoai tây trồng trong tiểu viện, có bánh vừa mới nướng xong làm bữa tối, còn có người nhét cho cô mấy quả trứng gà.

Mấy thứ này tuy không đáng giá nhưng cũng đại biểu cho tâm ý của hàng xóm, Lạc Văn Nghiên cũng không khách khí liền nhận lấy. Tựa như Tô thẩm nói, nhân tình có qua mới có lại, nếu nàng không nhận thì sẽ làm tổn thương tình cảm hàng xóm láng giềng.

Đưa thịt dê xong, phòng bếp nhà Lạc Văn Nghiên cũng có rất nhiều thứ. May mắn mấy thứ này đều có thể cất giữ, có thể để ăn dần.

Vui vẻ nhất chính là Nguyên An, tiểu hài tử đều thích ăn thịt, đặc biệt là thịt nấu ngon như vậy. Thịt dê hầm mềm nhũn, nước canh tươi ngon trộn cùng cơm. Ăn cho đến khi bụng nhỏ của mình phồng lên, Nguyên An mới dừng lại.

Sau khi hôn sự của Lạc Văn Nghiên được giải quyết, tâm tình của Tề thị rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Nàng ăn đồ ăn một cách ngon lành, nhìn một đôi nữ nhi của mình vui vẻ cùng nhau ăn cơm, không khỏi lại có thêm khẩu vị ăn thêm một chén cơm nữa.

Lạc Văn Nghiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Tề thị cùng Nguyên An, trong lòng cũng có một phần cảm giác thỏa mãn. Thì ra mang đến hạnh phúc cho người khác thì chính mình cũng sẽ hạnh phúc.

*Hình ảnh minh hoạ: