Em Và Anh

Chương 3

10

Chẳng mấy chốc đã tới thứ bảy.

Tôi hẹn Hứa Gia Hoà nửa tiếng nữa gặp nhau ở cửa Bắc trường rồi bắt xe đến rạp chiếu phim.

Vừa mới trang điểm xong, Điềm Điềm hốt hoảng chạy từ bên ngoài vào, nắm chặt bả vai tôi rồi hét lớn: “Có người trên diễn đàn trường nói dạo này Lạc Uyển ngành vũ đạo rất thân thiết với Nam Triệt, vừa rồi người ta còn chụp được ảnh hai người họ sóng bước, nói chuyện vui vẻ cùng đến thư viện nữa đấy! Sơ Sơ ơi, cậu có tình địch rồi! Còn không ra tay, Nam Triệt sẽ bị người ta cuỗm mất đấy!”

Tôi sững sờ.

Tôi đã từng gặp Lạc Uyển, cô ấy là một người đẹp cao cao gầy gầy, rất có khí chất, không ngờ bây giờ cô ấy và Nam Triệt lại dính líu đến nhau.

Là cô ấy theo đuổi Nam Triệt, hay là Nam Triệt theo đuổi cô ấy?

11

“Điềm à, Nam Triệt thật sự không phải gu của tớ, không ngoa khi nói rằng thậm chí cậu ấy còn khác xa gu của tớ nữa.” Tôi cụp mắt thu dọn đồ trang điểm, trả lời.

“Hu hu hu, lẽ nào CP Khúc Khuỷu của tớ còn chưa kịp bắt đầu đã phải BE rồi sao…” Điềm Điềm buồn bã nói.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ấy đã xốc lại tinh thần: “Nếu Sơ Sơ thật sự không có ý với Nam Triệt, sau này tớ cũng không xúi cậu nữa.”

Nghe thấy cô ấy nói như thế, tôi cũng yên tâm được phần nào.

Lúc nào cũng có người nhắc đến tên của oan gian trước mặt tôi, còn trong tình trạng tôi luôn mơ thấy anh, tội sợ một ngày nào đó mình nnhất thời bị ma đưa lối quỷ dẫn đường tôi sẽ nảy sinh tình cảm với Nam Triệt thật mất.

Đang định trả lời thì giọng điện tử lại đột nhiên vang vọng trong đầu.

“Debuff: Đau thắt ngực, thời gian đếm ngược 10 phút.”

“Giải pháp: Hôn Nam Triệt trong vòng 10 giây.”

Lại là giải pháp này! Thời gian đếm ngược chỉ có 10 phút!

Thật sự không phải là đang chỉnh tôi đấy chứ?

Tôi hoảng loạn, nắm chặt cánh tay Điềm Điềm rồi hỏi: “Trên diễn đàn trường có nói Nam Triệt đang đâu trên thư viện không?”

Điềm Điềm bị tâm trạng lo lắng của tôi ảnh hưởng, nhanh chóng xem lại: “À để tớ xem xem… tìm thấy rồi! Ở khu A trên tầng ba thư viện!”

Cô ấy vừa mới dứt lời, tôi lao như bay ra ngoài, tốc độ chỉ kém thần Tô* chạy 100m thôi.

(*) VĐV điền kinh Tô Bính Thiêm.

Điềm Điềm trợn tròn mắt nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa rồi lẩm bẩm: “Chẳng phải cậu bảo không có ý gì với Nam Triệt sao…”

Chạy được ba bốn phút tôi đã không chạy nổi nữa, nhưng tôi còn chưa thấy bóng dáng thư viện đâu.

Làm ơn, nhất định phải kịp…

Thời gian chẳng thèm đoái hoài đến lời khẩn cầu của tôi, vẫn tàn nhẫn trôi qua từng giây từng phút.

12

Khi chỉ còn lại một phút, tôi ra sức chạy về phía thang máy ở tầng một thư viện.

Không ngờ thang máy lại vừa mới đi lên.

“Không còn kịp nữa rồi.”

Tôi thở hổn hển chạy như đ iên trên cầu thang đi lên tầng, bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người qua đường.

Hai chân tê rần, gần như không còn sức, cuối cùng tôi cũng tìm được khu A.

Nam Triệt đâu rồi?

Tôi lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Nam Triệt trong phòng tự học đông kín người.

Lần đầu tiên tôi khao khát nhìn thấy gương mặt bình thường mình hay né tránh đến thế.

“Thời gian đếm ngược, 10, 9…”

Thời gian đếm ngược thôi thúc khiến đồng tử của tôi đột nhiên co lại, sải bước nhanh chóng tìm anh giữa đám đông.

“8, 7…”

Hai bóng người bên cửa sổ ở ngã rẽ nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi.

Nữ sinh xinh đẹp như hoa ngồi cạnh cửa sổ sáp lại gần chàng thanh niên ngồi bên cạnh, mỉm cười xán lạn chỉ tay vào đề bài trên quyển sách đang mở.

Tuy tôi chỉ nhìn thấy gáy của người đó nhưng vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay đó là Nam Triệt.

“3, 2, 1…”

Lúc chỉ cách Nam Triệt vài bước chân, thời gian đếm ngược kết thúc, cơn đau ập tới đúng như dự đoán.

“Á…”

Tôi đau đớn thốt lên, nước mắt sinh lý không chịu nghe lời tràn ra khỏi hốc mắt.

Như cảm nhận được, Nam Triệt quay đầu lại, thấy tôi đang khóc như mưa, vẻ mặt vốn đang lười biếng bỗng chốc trở nên cứng đờ.

Anh há miệng, hình như muốn nói gì đó nhưng tôi không còn quan tâm được nhiều nữa, tiến lên, ôm lấy cổ anh rồi hôn xuống.

Cảm xúc mềm mại ấm áp từ đôi môi truyền tới, trong lúc ý thức mơ hồ tôi gần như nghe thấy tiếng thở dốc của Nam Triệt.

Con đau “thấu trời" từ từ biến mất, còn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên tôi cảm nhận được có thứ gì đó mềm mềm đang tiến vào trong khoang miệng.

Sau khi nhận ra đó là thứ gì, tôi hoảng hốt trợn tròn mắt.

Nam Triệt lại… lại dùng lưỡi?

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi anh đã thu lại.

Đợi sau khi tôi và Nam Triệt tách ra, đôi mắt đen như mực của anh nhìn lướt qua đôi môi tôi.

Anh quay đầu lại, khàn giọng nói với Lạc Uyển: “Tôi có việc gấp, đi trước đây.”

Sau đó, trước mặt Lạc Uyển Nam Triệt kéo tay tôi rời đi, cũng không ngoảnh đầu lại mà dẫn tôi còn đang trong trạng thái sốc toàn tập ra khỏi phòng tự học.



Đợi đến khi hoàn hồn, tôi mới nhận ra mình đã bị Nam Triệt đưa đến hồ nước có rất ít người lui tới.

Anh nắm tay tôi ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ, đôi mắt dài hơi híp lại.

“Giải thích.”

“Hả, giải thích gì cơ.” Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nhìn anh.

Chỉ muốn giả ngu để qua được cửa ải này.

Nam Triệt mím chặt đôi môi mỏng, nhếch lên như cười như không nói: “Lần trước cậu nói không khỏe nên mới nhận nhầm người, còn lần này thì sao?”

“Đừng có bảo tôi là cậu lại nhận nhầm người nữa nhé, chẳng lẽ tôi và Hứa Gia Hoà là anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm sao?”

Tôi nắm chặt góc áo, cúi đầu không nói gì.

Lần này tôi nên giải thích thế nào đây, nói anh là thuốc giải bệnh đau ngực của tôi sao?

“Hôn cũng đã hôn, không giải thích cũng không chịu trách nhiệm, Khúc Chi Sơ, cậu coi tôi là gì?” Nam Triệt lạnh lùng nói.

Biết anh đang giận, tôi cố gắng khống chế cơn hoảng loạn trong lòng rồi nói: “Tôi tuyệt đối không có ý đấy, lúc đó khi nghe thấy bạn cùng phòng nói cậu đang ở thư viện với Lạc Uyển, tôi cũng không kịp nghĩ nhiều bèn chạy thẳng tới…”

Dù gì nếu khi đó tôi do dự thêm một giây, rất có thể tôi đã bị đau cho đến c h ế t trên đường rồi.

Nam Triệt sững người, sau đó đột nhiên bật cười: “Cậu ghen đấy à?”

“Tôi…”

Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện giọng điện tử bất thường kia cho anh nghe, dù sao thì kiếm cớ mãi cũng không phải là kế sách lâu dài.

Tôi đang định lên tiếng giải thích thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Mở khoá màn hình ra xem, trên đó hiển thị…

“Anh Hứa? Hứa Gia Hoà?” Nam Triệt từ từ ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi quên mất mình vẫn còn cuộc hẹn ở cửa Bắc với Hứa Gia Hòa.

Điện thoại lập tức biến thành củ khoai nóng bỏng tay, tôi hoảng hốt.

Nam Triệt: “Nghe đi, mở loa ngoài.”

Dưới cái nhìn của anh, tôi run rẩy bấm nút nghe máy.

“Sơ Sơ, phim sắp chiếu rồi, em vẫn chưa đến cửa Bắc sao.” Giọng nói trong trẻo của Hứa Gia Hoà từ đầu dây bên kia vọng tới.

Nam Triệt bỗng trở nên lạnh lùng.

Anh lười biếng cất tiếng, còn kèm theo cả sự mỉa mai: “Khúc Chi Sơ, không ngờ trước khi hẹn người ta đi xem phim cậu còn dành chút thời gian đến hôn tôi nữa đấy. Bận rộn thật.”

13

Tôi còn chưa kịp giải thích, Nam Triệt đã quay người bỏ đi.

Tôi ngẩn người nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, hậu d i ch ứng của debuff khiến tim tôi nhoi nhói.

“Em Khúc, chẳng phải em bảo mình và Nam Triệt không phải người yêu sao?” Điện thoại vẫn chưa tắt, Hứa Gia Hoà đã nghe thấy tất cả.

Tôi im lặng, cũng không biết nên giải thích chuyện này với anh ấy thế nào.

“Xin lỗi anh, em không thể đi xem phim với anh được, anh tìm người khác đi.”

Không đợi anh ấy trả lời, tôi đã cúp máy cái rụp.

Đầu óc vô cùng hỗn loạn.

Hứa Gia Hoà lại nhắc đến quan hệ giữa tôi và Nam Triệt, tự dưng tôi lại nhận ra hình như anh Hứa có tình cảm với mình.

Nhưng qua chuyện vừa mới xảy ra, anh ấy sẽ chỉ thấy tôi là một trap girl, bắt cá hai tay.

Dù tôi chỉ coi anh ấy như bạn bè, không hề có ý gì khác.

14

Tôi lại trở về với cuộc sống lâu ngày không gặp Nam Triệt.

Nhưng cái tên của anh lại luôn xuất hiện bên cạnh tôi, dù sao thì anh cũng luôn xuất hiện ở các bài đăng viral trên diễn đàn trường.

“Chuyện nụ hôn ở thư viện" quả nhiên hot, ngày hôm đó đã có không ít người nhìn thấy tôi nước mắt ngắn nước mắt dài chạy tới cưỡng hôn Nam Triệt.

Dưới bài đăng còn có cả ảnh tôi khóc sướt mướt cưỡng hôn Nam Triệt.

Có điều ánh mắt của nam chính lại khác hẳn lần trước, theo như cách nói của cư dân mạng thì là:

“Hu hu hu, ánh mắt này của Nam Triệt có chút gì đó phức tạp, tôi luôn cảm thấy anh ấy đang ờm… mọi người đều hiểu mà.”

Phần bình luận bên dưới toàn là:

“Thớt lầu trên đang nói gì vậy, tôi không hiểu lắm 👉🏿👈🏿.”

“Tôi cũng không hiểu 👉🏿👈🏿.”



“Chỉ có một mình tôi muốn biết rốt cuộc Nam Triệt có đưa lưỡi của mình ra không à, nhìn kỹ phóng to bức ảnh lên thì tôi luôn cảm thấy…”

“Thớt lầu trên, không phải có mình bà đâu.”

Tôi đọc được mà đỏ mặt tía tai, bởi vì tôi biết…

Anh thật sự dùng lưỡi.

15

Những bài viết đó khiến tôi thỉnh thoảng lại nhớ đến cảm giác khi hôn Nam Triệt.

Mềm mềm, ấm áp.

Sau đó lại bất giác nhớ tới bóng lưng khi anh quay người rời đi, tôi luôn cảm thấy hiu quạnh.

Trong mắt tôi, tôi hôn oan gia là bất đắc dĩ nhưng Nam Triệt sẽ nghĩ thế nào?

Có phải anh nghĩ tôi vừa có hành động thân mật quá mức oan gia với anh vừa hẹn hò với đàn anh vẫn đang âm thầm theo đuổi mình.

Sau khi đặt mình vào vị trí của anh để suy nghĩ.

“Quá khốn nạn.” Tôi bất giác cảm thán một tiếng.

Nhưng tôi vẫn luôn không hiểu, oan gia từ nhỏ bị tôi cưỡng hôn hai lần, phản ứng của Nam Triệt có hơi kỳ lạ, không phải phản ứng chán ghét nên có, thậm chí anh còn dùng lưỡi.

Nhưng nói tới tức giận, hình như quả thật kết cục cuối cùng trong cả hai lần đều là tan rã trong không vui, anh ngoảnh mặt bỏ đi.

Tôi luôn cảm thấy hình như thứ khiến anh tức giận không phải cái tôi đang nghĩ? Gần như anh đều tức giận vì lời giải thích của tôi.

Sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định mạo hiểm, mặc cho bị Nam Triệt coi thành kẻ đần hoặc là tên l ừ a đảo, giải thích đầu đuôi câu chuyện với anh.

“Tuy có thể cậu không tin nhưng sự thật là tôi đang mắc phải một căn bệnh đau thắt ngực, chỉ có hôn cậu bệnh tình mới thuyên giảm.”

Sau khi gõ xong dòng chữ tôi lại thấy xấu hổ.

Lý do này quá hoang đường, là phát ngôn của kẻ l ưu m anh.

Ngẩng đầu lên nhìn gương, tôi thấy mắt mình trong gương lấp lánh, gương mặt ửng hồng.

“Trời ạ, bây giờ da mặt mình mỏng thế này rồi sao.” Tôi đưa tay lên sờ mặt rồi lẩm bẩm.

Tức thật, trước đây tôi ngắm trai đẹp, ngắm sáu múi còn chẳng buồn đỏ mặt.

Giờ thì vừa nhắc tới hôn là mặt đỏ tim đập thình thịch.

“Debuff còn ảnh hưởng đến cả hormon bài tiết của thận nữa sao?”

Tôi cảm thán dạo này mình quá bất thường, đồng thời gửi đi tin nhắn tôi đã soạn sẵn.

Khung thoại bên kia đột nhiên xuất hiện dấu chấm than đỏ tươi, làm đau đôi mắt tôi.

“Cậu ấy… xoá bạn mình rồi sao?” Tôi không dám tin.

Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho anh nhưng lại nghe thấy một giọng nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Tôi như hoá đá, bỗng hiểu ra, anh cũng chặn số của tôi rồi.

Cái lần chúng tôi cãi nhau to nhất, Nam Triệt cũng chưa từng chặn bất kỳ số liên lạc nào của tôi.

Lần này anh chặn tất cả như thể đã hạ quyết tâm muốn vạch rõ ranh giới với tôi vậy.