Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 13

Yến Cải cũng không định đi gặp ba của mình, vốn cũng không để ý đến chuyện điện thoại.

Nhân viên kia cũng không cứng rắn ép cậu nhận điện thoại.

Chỉ là điện thoại lại nhanh chóng gọi đến, nhân viên kia có hơi mất kiên nhẫn lại thông báo với Yến Cải: “Ba cậu bắt cậu chuyển tiền qua, ông ta nói nếu cậu không đi qua, chờ khi ông ta về nhà thì sẽ đốt bộ quần áo kia của cậu.”

Con ngươi Yến Cải lập tức híp lại.

Quần áo? Là bộ quần áo chống nắng mình nhặt về sao?

Bộ quần áo kia còn chưa trả lại cho người cứu mình, sao có thể để tên vô lại kia làm bẩn.

Cậu thấp thoáng nở nụ cười mỉa mai, hờ hững đi về phía bệnh viện.

Ba cậu đã được chuyển từ bệnh viện lớn đến một phòng khám nhỏ, hiện tại bị nhiễm trùng đường hô hấp và dạ dày, làm xong một loạt chẩn bệnh có lẽ còn phải ở lại bệnh viện quan sát.

Trên người Yến Cải không có bao nhiêu tiền, từ ngày đó lấy tiền trong ví ba của cậu xong, vẫn còn chưa đến một nghìn, nay lại phải giao hết ra vì tiền chữa trị.

“Không đủ cũng đừng quan tâm ông ta sống hay chết.” Tiếng nói của Yến Cải khàn khàn: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Trong phòng khám cũng chỉ có hai bác sĩ ở lại, một người trên lầu xem ti vi, một người thì ngồi ở quầy đang lấy tiền.

Vị bác sĩ thu tiền nghe thấy câu nói của Yến Cải thì đưa tay ra lấy rồi nhìn bệnh án.

Ông ta gãi đầu, đột nhiên lấy kính gọng vàng trong tay đeo len, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn với Yến Cải.

“Là cậu động tay động chân?” Bác sĩ ngồi tại chỗ bắt đầu hỏi thăm, giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên, tựa như đang hỏi chuyện gì đó rất bình thường: “Natrihydroxit gặp nước, dù đã bốc hơi hết cũng có tính ăn mòn mãnh liệt, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể khiến người ta bị lột ra một tầng da, so với lấy mạng còn tra tấn người ta hơn.”

Yến Cải hờ hững đứng tại chỗ, không nói gì.

Bác sĩ hỏi thăm: “Cậu từ đâu lấy được Natrihydroxit?”

Con ngươi của Yến Cải đen nhánh, nhìn bác sĩ, bình tĩnh nói: “Tôi nghe không hiểu.”

“Cấp hai không có học hóa hả?” Bác sĩ trông vô cùng thân thiện: “Thứ này tên là kiềm lửa, tính Natri mạnh, gặp không khí ẩm sẽ bị hòa tan... Nhưng những thứ này đều không quan trọng, cậu lấy từ đâu được kiềm lửa này vậy? Có lẽ cậu không có tiền mua, chẳng lẽ tự mình chế sao?”

Yến Cải vẫn đứng đấy, vóc người của cậu cao gầy che khuất toàn bộ ánh sáng ngoài cửa, xung quanh người cậu phản xạ ra một vầng sáng nhàn nhạt, sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt.

Bác sĩ cười nói: “Cậu không cần căng thẳng, cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ không nói ra, nếu cậu không nói, nói không chừng tôi sẽ nói gì đó với người khác.”

Uy hϊếp của ông ta vẫn nhẹ nhàng tựa như lúc nói chuyện trước đó.

Yến Cải chỉ cảm thấy châm chọc.

Chẳng qua mình chỉ muốn một con đường sống mà thôi, tại sao luôn gặp phải những trở ngại này, với sự tra hỏi của tên bác sĩ này, cậu không thể trả lời, như vậy sẽ bị nắm thóp.

Cậu không nói một lời, yên lặng coi như đang giằng co.

Cuối cùng vị bác sĩ kia không còn cách nào, đành phải thả Yến Cải, đồng thời còn có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu như thiếu tiền... Hoặc là muốn thoát khỏi ba cậu khi vẫn là vị thành niên thì có thể tới tìm tôi, trên đời này có rất nhiều chuyện dựa vào tiền là có thể trở nên đơn giản hơn.”

Mặt Yến Cải trầm xuống, xoay người đi về nhà.

Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên chính là giấu áo khoác kia đi, giấu đến chỗ mà ba cậu không thể tìm thấy được.

Làm xong chuyện này, cậu mới bắt đầu suy nghĩ lời của vị bác sĩ kia.

... Thoát ly khỏi ba của cậu sao, thật sự là một lựa chọn tốt.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Yến Cải tiếp tục đi đến công viên làm công.

Cậu mặc bộ quần áo hoạt hình khôi hài nặng nề, đứng giữa sân rộng rãi nóng bức, phơi ròng rã cả buổi sáng, môi vì thiếu nước mà cũng trở nên khô nứt hết.

Giữa trưa, quả cầu cuối cùng cũng bán được hết.

Đột nhiên có một đứa bé chạy đến trước mặt cậu, hỏi Yến Cải mua một qủa bong bóng.

Yến Cải trầm giọng nói: “Không có.”

Đứa nhỏ ngẩn người, lập tức khóc lớn: “Mẹ ơi! Gấu đồ chơi biết nói chuyện!”

Yến Cải im lặng một lúc.

Bên cạnh lại chạy đến một bé trai, đá vào móng gấu một cái, kêu: “Yêu quái! Ăn thần chân của tôi đi”

Đứa nhỏ khóc lóc kia lại vỗ tay: “Anh trai làm thật tốt!”

Đứa bé kia càng đá mạnh hơn.

Áo khoác nặng nề nện vào trên thân, mặc dù Yến Cải không cảm thấy đau nhưng vẫn khó chịu, thời tiết ngày hè nóng nực, thêm bộ quần áo hoạt hình và bộ đồ bên trong khiến cậu cảm thấy thở không ra hơi, cậu đi đến một bên không muốn để ý đến mấy đứa nhỏ này nữa.

Hai đứa bé lại càng quá đáng hơn, vừa mắng vừa đá.

Yến Cải tự hỏi cần công việc hay không nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cậu suy nghĩ thật lâu, chờ khi tỉnh táo lại, hai đứa nhỏ kia cũng đã dừng lại.

Yến Cải chần chừ một lúc rồi quay người, không biết từ lúc nào phía sau đã đứng một cô gái nhỏ mặc váy màu lam, hai cánh tay kéo hai đứa nhỏ, đang cúi đầu giáo dục cái gì đó.

Sau khi nói một trận thì hai đứa nhỏ kia lại khóc sướt mướt chạy đi.

Tim Yến Cải nóng lên, cảm thấy gần đây gặp phải quá nhiều ý tốt ngoài ý muốn, dù bây giờ mình chỉ là một người mặc đồ hoạt hình không thấy được ánh sáng, vậy mà cũng có được sự giúp đỡ.

Cậu muốn nói lời cảm ơn nhưng lại sợ hãi giống vừa rồi, mình vừa mở miệng sẽ khiến người ta khóc.

Cậu yên lặng đứng bên cạnh.

Sau khi cô gái kia ngẩng đầu nhìn lên, Yến Cải nhận ra thì ra người giúp mình... Không phải ai khác mà là bạn ngồi cùng bàn.