Khi mùa xuân đến, trường học đứng ra tổ chức hoạt động tình nguyện, tôi cũng đăng ký tham gia. Trương Thần nói hắn phải đến nơi khác công tác, chúng tôi ăn cơm xong thì mới rời đi.
Các hoạt động tình nguyện nằm ở Thượng Hải, nơi Trương Thần đi công tác là Xuyên Thành. Mặc dù khoảng cách giữa hai nơi ít nhất cũng khoảng hai ngàn cây số nhưng tôi lại tình cờ gặp được Trương Thần ở đầu đường.
Lúc đó là một khung cảnh vô cùng giống cảnh trong hí kịch. Thượng Hải có một con đường cổ kính, nhưng mấy năm gần đây lại được cải tạo thành một thành phố thương mại. Nghe nói cửa hàng bán bánh mì trên con đường này khá là nổi tiếng, tôi bèn đặc biệt đến mua một ít bánh mì để chuẩn bị cho bữa sáng tuần sau. Không ngờ khi tôi vừa bước ra khỏi cửa thì trời lại đổ cơn mưa.
Trận mưa này cũng không lớn lắm, tôi cũng định mặc đồ dày nên đã đội mũ lên rồi mặc quần áo. Sau đó, tôi cúi đầu đi về phía trước.
Đi dọc theo con đường này một đoạn là gặp một ngã ba đường. Con đường ngoài cùng bên trái là con đường dẫn đến trạm tàu điện ngầm gần đây nhất.
Con đường này tôi đã đi nhiều đến mức thuộc lòng. Khi đang đi đường thì tôi đột nhiên dừng chân lại —— tôi nghe thấy một giọng nói không nên xuất hiện ở đây lúc này.
Hắn nói: “Bé cưng, tôi thích em nhất đấy.”
Tôi cho là Trương Thần đã vượt ngàn dặm xa xôi để tới tặng cho tôi niềm vui bất ngờ, thế nên khi tôi ngẩng đầu lên thì lại nhận ra hắn đang đưa lưng về phía tôi, những lời vừa rồi là hắn nói cho người đứng trước mặt hắn nghe.
Đó là một cậu trai vô cùng xinh đẹp. Khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, tóc ngắn lấm tấm vài giọt mưa, hắn ta nói: “Anh nói dối em.”
“Vì tôi yêu em nên tôi mới lừa em.” Trương Thần cười, nói câu này xong thì mở cái ô đang cầm trong tay ra, che lên cho hắn và cậu trai ở đối diện: “Đừng làm loạn nữa, chúng ta quay về thôi.”
Nhưng cậu trai kia lại nhìn lướt qua Trương Thần rồi nhìn về phía tôi, trong giọng nói của hắn ta mang theo sự khó hiểu và kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Người anh em, anh đứng bên đó là định nghe thêm bao lâu nữa thế?”
Không biết từ lúc nào mà mưa rơi xuống càng lúc càng lớn khiến cho tôi không thể bình tĩnh ung dung lau nước dính trên mặt. Tôi ngăn cái miệng đang run lên cầm cập của mình lại, ngón tay cũng bị bóp đến mức đau đớn, nhưng tôi lại cười nói: “Bạn trai cậu là bạn học của tôi. Tôi đang định chào hỏi khi tôi gặp phải cậu ấy ở đây nhưng không ngờ là tôi lại được nghe lén vài chuyện.”
Cậu trai kia nghi ngờ liếc mắt nhìn Trương Thần một cái rồi lại nhìn tôi một cái, hắn ta nói: “Cậu không mang ô.”
“Lúc tôi ra ngoài thì trời vẫn còn nắng đẹp nên tôi không mang ô theo.”
Vào giờ phút này Trương Thần đột nhiên quay người sang, trên mặt hắn không hề có chút lúng túng nào, vô cùng tự nhiên.
Hắn nói: “Thế cậu qua đây chen chúc chút đi, tôi sẽ đi lái xe tới đây. Cậu nghỉ ngơi ở đâu, tôi tiễn cậu một đoạn đường.”
“Không cần đâu.” Tôi lau nước dính trên mặt: “Tôi đi tàu điện ngầm là được rồi. Cái ô này quá nhỏ, nào về thì liên lạc sau nhé.”
“Cũng được.”
Tôi phất phất tay rồi chạy vào làn đường bên trái, nhưng tôi vẫn không nhịn được phải quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Tôi nhìn thấy dưới cơn mưa to tầm tã, một tay Trương Thần cầm ô, tay còn lại quàng lên vai của cậu trai kia, trông vừa thân mật vừa tình cảm.
Vào khoảnh khắc tôi quyết định quay người đi thì Trương Thần lại đột nhiên quay đầu nhìn qua. Hắn nhìn thấy tôi rồi lặng lẽ nói một câu gì đấy. Sau đó, hắn quay đầu lại với vẻ vô cùng tự nhiên và đi trên con đường của hắn.
Mưa quá lớn, khoảng cách quá xa, tôi không thể nghe thấy được hắn đang nói cái gì.
Ngơ ngơ ngác ngác ngồi tàu điện ngầm trở về khu ký túc xá tạm thời, tôi đổ bát canh gừng ra rồi ngồi run lẩy bẩy trong chiếc chăn bông.
Tôi nghĩ tôi không nên tức giận, cũng không nên cảm thấy khổ sở bởi từ đầu đến cuối, Trương Thần đều không hề nói gì cả.
Hắn chỉ nồng nhiệt hơn một chút, dính người hơn một chút, thân mật hơn một chút thôi; ấy vậy mà tôi lại xem là hắn đang theo đuổi tôi.
Tôi tự thuyết phục mình rằng tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, Trương Thần cũng không có phản bội tôi.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên một tiếng, tôi rút tay ra khỏi lớp chăn ấm áp rồi cầm điện thoại di động lên. Một giây sau, chiếc điện thoại di động đó bị ném thẳng vào góc tường.
Thằng cháu trai Trương Thần kia nói: “Có lẽ lúc nãy cậu không nhìn thấy rõ, ba chữ tôi nói với cậu là tôi thích cậu.”
Lẽ ra tôi phải nghĩ đến từ sớm, cái tên khốn nạn như Trương Thần thì sớm muộn gì cũng sẽ giở thói khốn nạn đến trên đầu tôi.
Thích là gì?
Có lẽ là khi ở cùng nhau thì sẽ cảm thấy vui vẻ, khi không ở cùng nhau thì sẽ thấy không vui.
Lúc còn rất nhỏ, tôi từng xem một bộ phim khá là u ám. Nam sủng của nữ hoàng cố gắng dụ dỗ cô công chúa được chiều chuộng, nhưng trong lòng cô công chúa được nuông chiều lại chỉ có mỗi vị phò mã đã qua đời. Giữa bọn họ đã xảy ra một đoạn đối thoại vô cùng thú vị.
Công chúa cho là nếu đã yêu thích một người thì phải trung thành với người đó, phải gắn bó làm bạn với nhau, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.
Nhưng nam sủng lại nói với công chúa rằng, yêu thích một người là phải khiến cho bản thân mình cảm thấy vui vẻ, nếu như không thấy vui thì không phải là thích.
Mặc dù tên nam sủng đó đã thuyết phục được công chúa nhưng lại rất khó thuyết phục được tôi. Có lẽ là vì tôi được ông nội tôi nuôi nấng từ khi tôi còn nhỏ, thế nên một số tư tưởng của tôi vẫn khá là bảo thủ; tôi không thể nào chấp nhận được mối quan hệ tình cảm hỗn loạn.
Tôi luôn cho rằng nếu như một người thật sự thích một người khác thì trong mắt của người đó sẽ không thể nhìn thấy người nào khác nữa.
Trước khi tôi và Trương Thần quấn quýt lấy nhau, tôi không nghĩ là mình sẽ trở thành bạn tình với một ai đó, cũng không cho phép người nói thích mình đi chơi đùa tình cảm ở khắp nơi. Tuy nhiên, tất cả nguyên tắc đều đã bị đập nát, tôi lùi lại hết lần này đến lần khác, gần như không có điểm mấu chốt nào.
Tôi trở thành một con rối trong tay hắn, lệ thuộc vào hắn một cách tê dại và máy móc. Dù tôi đã dùng một thứ ngôn ngữ ít ỏi để biểu đạt sự bất mãn nhưng lòng tôi hiểu rõ, hắn luôn có khả năng tìm được tôi và cũng có khả năng bắt được yếu điểm của tôi. Trước mặt hắn, trái tim tôi trở nên vô cùng mềm yếu, chỉ cần thấy hắn buồn khổ là tôi lại cảm thấy không đành lòng. Tôi và hắn chẳng qua cũng chỉ là một đoạn nghiệt duyên thôi.
Bây giờ cuối cùng thì tôi cũng hơi tỉnh táo lại, tôi đang cố gắng chặt đứt sự dây dưa ràng buộc này giữa hai chúng tôi. Mặc dù vậy, tôi lại sống với tâm thế ngày nào cũng là ngày cuối cùng nên tôi luôn không kìm được mà đối xử với hắn tốt hơn một chút.
Quy luật cuộc sống hàng ngày trở nên ổn định, tuy Trương Thần nói muốn đưa tôi đi làm nhưng trên thực tế thì tôi là người lái xe, còn hắn sẽ nằm ở hàng ghế sau để ngủ bù. Đợi khi nào tới công ty của tôi thì tôi sẽ xuống xe, gọi hắn tỉnh lại, giúp cho hắn lên tinh thần để lái xe đi làm.
Hắn làm việc này như không biết mệt, luôn nói là vì có tôi lái xe nên giấc ngủ bù của hắn cực kỳ yên ổn. Thấy trên mặt mũi hắn toàn là ý cười, tôi bèn không kìm được mà đưa tay bóp mũi hắn. Sau khi căn dặn hắn lái xe đi đường cẩn thận thì sẽ xách theo bao lớn bao nhỏ đi qua hai con đường nhỏ để đi làm.
Chúng tôi thường xuyên ở nhà làm cơm, Trương Thần luôn sẽ nhắn Wechat để quấy rầy tôi, hỏi tôi xem buổi tối hôm đó ăn gì. Khi tôi nói tùy hắn thì hắn sẽ báo bừa hai món ăn nào đó. Một lúc sau, hắn lại nhắn tới bảo rằng trợ lý đã mua xong đồ ăn và chúng đang được đặt trong cái thùng đựng sữa bò ở dưới lầu nhà tôi.
Lúc tôi tan tầm, thường thì Trương Thần vẫn còn đang bận. Tuy nhiên, khi cơm nước đã được nấu nướng gần xong thì cửa nhà sẽ được gõ vang. Tôi cởi tạp dề để đi mở cửa và quen thuộc đón nhận cái nhào tới của hắn. Hai tay tôi ôm chặt lấy eo hắn, hắn bèn tựa đầu lên bả vai tôi mà cười —— có lẽ đây chính là lý do cho việc rõ ràng hắn đã có chìa khóa nhưng lại không muốn mở cửa?
Sau khi chúng tôi ăn cơm tối xong, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ đi dạo một vòng cùng nhau. Còn bình thường thì hầu hết khoảng thời gian sau bữa ăn chúng tôi đều sẽ dành cho ghế sofa, đầu hắn gối lên trên đùi tôi và hắn sẽ bận bịu với mớ công việc dường như vô tận của mình. Tôi sẽ gọt một quả táo hoặc lột vỏ một quả quýt, làm xong thì đút cho hắn ăn. Sau đó, tôi phải nhanh chóng rút tay ra để tránh việc Trương Thần ngậm lấy ngón tay tôi, quyến rũ tôi làm trò cực kỳ phóng đãng với hắn.
Thi thoảng chúng tôi sẽ làʍ t̠ìиɦ với nhau, còn đa số thời gian đều chỉ làm việc của riêng mình hoặc nhỏ giọng trò chuyện, yên tĩnh và tốt đẹp, giống y như không gian ở chung hoàn mỹ nhất trong tưởng tượng của tôi.
Đèn phòng ngủ được Trương Thần đổi thành chiếc đèn sao xoay tròn, phía trên có một ngôi sao lớn và xung quanh là rất nhiều ngôi sao nhỏ. Ngoại trừ tỏa ra ánh sáng thì chiếc đèn đó còn chiếu ra bóng của các ngôi sao, lấp la lấp lánh, tràn đầy cảm giác thiếu nữ. Có một ngày, khi tôi và Trương Thần đang nằm trên giường thì Trương Thần đột ngột nói: “Tôi muốn hái sao trời.”
Tôi vừa định cười hắn mơ mộng hão huyền thì lại nhìn thấy một đống sao trên đầu, thế là tôi bèn nói một câu như đang dỗ đứa nhỏ: “Cậu muốn ngôi sao nào?”
Trương Thần chỉ chỉ một chòm sao nhỏ, tôi cũng lười nhúc nhích, giơ một tay lên rồi để cho bóng của ngôi sao kia rơi vào lòng bàn tay. Sau đó, năm ngón tay của tôi khép lại, nhét nó vào lòng hắn: “Lấy được rồi, của cậu đây.”
“Trần Hòa Bình, cậu ấu trĩ thật đấy.” Mặc dù trong giọng nói của hắn mang theo cười nhạo nhưng tay của hắn lại đang đặt trên mu bàn tay tôi, nắm chặt: “Thôi thì tôi sẽ giả vờ như cậu vừa cho tôi một ngôi sao nhỏ.”
Thật là, không biết người ngây thơ là hắn hay là tôi nữa, cứ như một đứa nhỏ vậy. Tôi đưa tay ra dưới mu bàn tay của hắn, không khỏi nhìn về phía chòm sao mà hắn vừa mới chỉ vào. Hắn nhanh chóng nắm chặt lấy tay tôi một lần nữa, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
“Trần Hòa Bình?”
“Sao thế?”
“Cám ơn cậu vì đã hái sao trời cho tôi.”
“Chẳng qua là lừa cho cậu chơi thôi.”
“Thế thì cũng chỉ có mình cậu bằng lòng lừa cho tôi chơi.”
Tôi không thích cách mô tả “chỉ có” này lắm, nó giống như đang ám chỉ rằng Trương Thần đã làm thí nghiệm tương tự với những người khác, so sánh tôi với những người xa lạ mà tôi không quen biết. Tôi không cảm thấy được chiều mà sợ, chỉ cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt.
Trương Thần nhào qua đòi hôn, hai tay hắn áp vào người tôi, che đi một vùng sao trời.
“Tôi muốn hôn cậu.”
“Hôn đi.”
Hắn nhanh nhẹn cúi đầu hôn một cái vào môi tôi, vừa chạm đã rời ra, trên mặt của hắn có sự ngượng ngùng như một cậu thiếu niên. Nhưng điều đáng chết là tôi lại cảm thấy hơi mê muội bởi một nụ hôn quá mức thuần khiết này.
“Trần Hòa Bình?”
“Nói chuyện.”
“Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu.”
“Ồ.”
“Tôi muốn hôn khắp cơ thể cậu.”
Con mắt của hắn vừa trong sáng vừa đơn thuần nhưng lại không thể ngừng tươi cười và thèm khát. Hắn hôn lên vành tai của tôi, hôn lên cổ tôi đầy quen thuộc và tràn ngập tình ý.
Tôi không khống chế được du͙© vọиɠ đang ngày càng dâng trào trong mình, mặc dù tôi biết rõ nhưng tôi đã sa ngã từ lâu rồi. Hắn dùng răng cạy mở nút áo ngủ của tôi, đầu lưỡi ướt nhẹp liếʍ lên l*иg ngực tôi. Khi tay tôi luồn vào trong tóc hắn thì hắn đột ngột dừng lại rồi ngẩng đầu lên cười với tôi.
Tôi cũng nhìn hắn, khi bốn mắt nhìn nhau thì lại có thêm mấy phần tình cảm thân thiết quyến luyến.
Hắn cúi đầu xuống một lần nữa, đầu lưỡi liếʍ dọc xuống bụng dưới của tôi rồi vô cùng tự nhiên mà ngậm dươиɠ ѵậŧ bán cương của tôi. Hắn chưa bao giờ cảm thấy ham muốn là một chuyện đáng hổ thẹn, cũng không vì chuyện khẩu giao mà sản sinh ra một loại tâm lý khuất nhục và chống cự. Hắn hưởng thụ cảm giác vui thích mà cơn sướиɠ mang tới, cũng vì nó mà trầm mê.
Tôi nắm chặt tóc hắn, đâm chọc vào trong cổ họng của hắn nhưng đầu óc tôi lại càng ngày càng tỉnh táo. Tôi tỉnh táo mà nhận ra được rằng Trương Thần là dạng người như thế nào, cũng hiểu rõ rằng hắn gần như là một người không chê vào đâu được.
Dươиɠ ѵậŧ của tôi càng ngày càng to lên, cuối cùng thì hắn cũng bị ép phải lùi lại sau khi kết thúc phần khẩu giao. Hắn trèo lên người tôi, nắm lấy tay tôi rồi kéo nó chạm vào lỗ nhỏ phía sau của hắn: “Tôi muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của cậu.”
Làn da của hắn nổi lên một màu hồng cực nhạt, trông hắn cực kỳ ôn hòa vô hại, như một con rắn lạnh lẽo tham lam đang được bao bọc trong một lớp da người ấm áp.
Tôi biết cách so sánh này là không phù hợp và bất lịch sự, nhưng ngón tay tôi lại đâm vào trong lỗ nhỏ của hắn với vẻ vô cùng tự nhiên. Nó ướt nhẹp —— có lẽ là do vừa được bôi trơn khi hắn đi tắm lúc nãy.
Tôi rút ngón tay ra, đưa tay đỡ lấy eo hắn: “Như cậu mong muốn.”
Tóc của hắn rũ xuống bả vai, một tay nâng dươиɠ ѵậŧ của tôi lên rồi từ từ nuốt lấy nó một cách chậm rãi và tham lam.
Hắn ngồi trên người tôi phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn. Sau đó, hắn vô thức lắc lắc eo, vừa đùa nghịch dươиɠ ѵậŧ của tôi vừa làm cho nó đâm chọc lung tung vào chỗ mẫn cảm trong vách tường thịt.
Lần làʍ t̠ìиɦ này của chúng tôi diễn ra rất lâu. Lúc sau, eo của hắn không còn lực nữa, tôi bèn đỡ eo hắn rồi đưa đẩy liên tục bên trong hắn. Cuối cùng, khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ được bắn ra thì cũng là lúc cả hai chúng tôi mệt đến mức chịu không nổi. Lần này tôi lại bắn vào bên trong hắn. Kể từ khi Trương Thần chuyển đến, tất cả bαo ©αo sυ của tôi đều biến mất. Hắn nói hắn thích cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong thành ruột, nó khiến hắn cảm thấy vừa chân thật vừa yên lòng.
Tôi đã quan sát mấy lần, thấy hắn không làm ầm ĩ kêu bị đau bụng nên tôi cũng mặc kệ mà chiều theo hắn.