Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 29: Tìm bố mẹ

Chu Ngữ Anh chìm vào giấc ngủ, đến khi cô cảm giác có người chạm vào cơ thể mình thì mở mắt ra. Hoá ra là bác sĩ đang ghim kim cho cô truyền dịch cho cô. May mà bác sĩ ghim kim xong Chu Ngữ Anh mới tỉnh dậy. Chắc là Đường Thành Huân tranh thủ lúc cô ngủ cho bác sĩ ghim kim bởi vì bình thường cô rất sợ mấy thứ như kim tiêm thế này.

Bác sĩ sau khi quan sát phản ứng một lúc, dặn dò kĩ lưỡng mới đi ra khỏi phòng.

Đường Thành Huân hỏi cô:

“Đau không?”

Mặc dù lúc ấy không có cảm giác gì, sau khi tỉnh dậy cũng chỉ có chút tê tê nhưng rút kinh nghiệm vì hôm qua bị Đường Thành Huân nghi ngờ, Chu Ngữ Anh đương nhiên rút ra được bài học, cô lại tỏ vẻ rất đáng thương:

“Ôi, đau lắm luôn nè. Bây giờ vẫn còn đau đây! Anh lại đây mà xem nè”. Chu Ngữ Anh vừa nói vừa cố ý giơ phần cánh tay bị ghim kim ra cho Đường Thành Huân xem.

Mà Đường Thành Huân cũng rất phối hợp với cô, cầm lấy bàn tay Chu Ngữ Anh, vừa thổi thổi vừa nói:

“Ôi, đều là do anh, sẽ mau chóng khoẻ lại thôi”.

Chu Ngữ Anh lại hỏi:

“Mà sao em lại truyền dịch? Lúc sáng em thấy đỡ hơn rồi mà”.

“Lúc bác sĩ vào thấy em lại sốt cao, môi khô mất nước nhiều nên truyền một ít bù nước”.

Sau gần hai tiếng truyền dịch, nhiệt độ cơ thể Chu Ngữ Anh giảm xuống. Sau khi được Đường Thành Huân dỗ dành, cô mới ăn một bát cháo nấu thịt gà đã băm nhỏ.

Lại nằm nghỉ thêm ba ngày, trận cảm mới coi như qua. Nhưng lúc ốm xong, cả người Chu Ngữ Anh cứ uể oải, mất hồn, không có tinh thần, một số triệu chứng như ho hay hắt xì vẫn còn.

Mà Đường Thành Huân vẫn luôn thể hiện mình là ông chồng hoàn mỹ, chăm lo từ sức khoẻ của Chu Ngữ Anh đến việc học hành của Đoàn Đoàn vào đâu ra đó rõ ràng ngăn nắp.

Lúc ngồi ở văn phòng, Chu Ngữ Anh cứ mơ mơ màng màng. Bây giờ cô đã chắc chắn một số chuyện, chẳng hạn như cô không phải cô nhi, từng thực sự có một gia đình hạnh phúc, Chương Tuyết Trình từng là bạn của cô…

Chu Ngữ Anh tự hỏi, nếu như đến một ngày nào đó, cô tìm lại được ký ức trước kia, vậy cô sẽ phải làm gì với Đường Thành Huân? Ly hôn rồi mang theo Đoàn Đoàn rời khỏi Cẩm Viên?

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Chu Ngữ Anh thấy hiện cái tên “Chồng yêu”.

Cô bắt máy. Giọng nói của Đường Thành Huân từ bên kia truyền qua:

“Em ăn cơm chưa?”

Chu Ngữ Anh trả lời:

“Em vừa ăn xong”.

“Đồ ăn có hợp khẩu vị không em?” Đường Thành Huân hỏi.

Minh Viên có nhà ăn nhưng Chu Ngữ Anh không thường ăn ở đó mà thường được Đường Thành Huân cho người xếp hàng đợi ở Thanh Vị Trai hay bất kỳ một nhà hàng nổi danh nào đó, hoặc là sẽ ăn đồ ăn đầu bếp trong nhà nấu. Hôm nay đồ ăn đều là những món dễ tiêu.

Chu Ngữ Anh nhớ hình như mình đã nói chuyện vu vơ với Đường Thành Huân về mấy chuyện sức khoẻ, công việc một lúc lâu.

Hắn cũng không quên dặn dò cô uống thuốc, chú ý sức khoẻ.

Chu Ngữ Anh suy nghĩ cả một buổi chiều, cuối cùng, cô nghĩ mình nên thử Đường Thành Huân một chút.

Vì buổi sáng cũng là đi xe cùng Đường Thành Huân đến công ty nên đến buổi chiều, Chu Ngữ Anh tính gọi tài xế tới đón.

Nhưng khi xuống lầu, Chu Ngữ Anh đã thấy Đường Thành Huân và Đoàn Đoàn tới đón.

Giọng nói trong vắt của Đoàn Đoàn vang lên từ ô cửa mới bị kéo xuống:

“Mẹ ơi, bố và con tới đón mẹ này! Mẹ thấy trong người có khoẻ không? Bố mua bánh bánh kếp sầu riêng cho mẹ nè”.

Đường Thành Huân kéo cửa giúp Chu Ngữ Anh, động tác tự nhiên mà lịch lãm.

Sau khi lên xe, Đường Thành Huân lại đặt tay lên trán Chu Ngữ Anh:

“Đã ổn chút nhưng hôm nay em có uống thuốc không?”

“Có chứ, sau bữa ăn, mỗi vỉ hai viên, đúng chưa?” Chu Ngữ Anh trả lời.

Sau một hồi suy nghĩ sắp xếp câu từ trong đầu, Chu Ngữ Anh nói với Đường Thành Huân:

“Anh à, em muốn tìm thử bố mẹ!”

Cô vừa thốt ra câu này, cả Đường Thành Huân và Đoàn Đoàn đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Đoàn Đoàn nhanh chóng sà vào lòng cô, đôi tay nhỏ vuốt ve như muốn an ủi cô.

“Tại sao lại muốn tìm bọn họ?” Đường Thành Huân hỏi.

“Em muốn biết tại sao bọn họ lại không cần em? Nhỡ đâu, bọn họ còn có lý do bất đắc dĩ nào đó!”

Đường Thành Huân cúi đầu, đôi tay che khuất khuôn mặt, im lặng một hồi không nói gì, không biết vì kính trọng bố mẹ Chu Ngữ Anh hay vì chột dạ, hắn trước đây cũng chưa từng có nửa câu chưa hay hoặc thể hiện bất mãn gì về bọn họ.

Khi nghe Chu Ngữ Anh nói muốn tìm bố mẹ, đáy lòng hắn không thể ngăn nổi cảm giác tội lỗi. Hắn đột nhiên nhớ tới hình ảnh người giáo viên dạy piano hiền lành đáng kính ấy hốt hoảng rơi từ trên cầu thang xuống, đập đầu vào sàn nhà, máu chảy không ngừng. Người phụ nữ ấy, chết không nhắm mắt, đến chết vẫn cầu xin hắn buông tha cho con gái bà…

Trải qua một lúc điều chỉnh cảm xúc, hắn cố gắng tỏ vẻ không có việc gì. Hắn nói:

“Được. Ngày mai anh sẽ cho người đi tìm thông tin về bọn họ”.

Không khí trong xe dường như vì những gì đã diễn ra mà trầm xuống, như chìm vào trong u tối.