Đời trước, cô cũng vì Lục Tiểu Bảo nhịn rồi lại nhịn. Cô làm nhiều như vậy, đến cuối cùng người ta cũng không có nửa điểm cảm kích! Không nói ra thì không biết. Đời này, từ lúc bắt đầu, Lục Trăn Trăn liền đem nói ra trước.
Thôn trưởng nghe Lục Trăn Trăn nói xong, cũng không đứng nhìn được nữa. “Aiz…… Vợ Tam Thủy, cô đi về thôn với tôi đi?”
“Nhưng mà, thôn trưởng, không thể để Trăn Trăn nahf tôi tiếp tục làm vậy!” Lưu quả phụ còn muốn vãn hồi.
Thôn trưởng lại trừngmắt, ngữ khí lại nặng nề hơn vài phần. “Tôi nói, đi về! Bà đừng khó xử đứa nhỏ Trăn Trăn nữa!”
Lưu quả phụ khó tin mà nhìn thôn trưởng. “Thôn trưởng, tôi không có ý đó! Ông biết mà, tôi cũng chỉ vì tốt cho Trăn Trăn!”
Thôn trưởng lại không để ý bà ta nữa, cũng không quay đầu lại mà đi. Lưu quả phụ không thể không đuổi theo hắn.
Thôn trưởng nhịn không được thở dài. “Đã già đầu rồi, sao còn không hiểu lý lẽ bằng một đứa trẻ!”
“Thôn trưởng, không phải…… Trăn Trăn con bé hiểu lầm tôi! Không chừng nghe Từ Khải Chính nói linh tinh gì đó?”
“Cô không cần phải nói nữa, từ nay về sau, bà đừng can thiệp vào chuyện của con bé! Cô yên tâm, con bé sẽ không đòi bà khoản tiền bồi thường của Lục Tam Thủy!”
Đến tận đây, Lưu quả phụ nói cái gì nữa cũng vô dụng, hình tượng của bà trong lòng thôn trưởng xem như chính thức sụp đổ!
Một bà mẹ kế nói dối đầy miệng, không làm chính sự, chỉ biết giả ngu, chiếm tiện nghi, còn muốn thanh danh tốt hư vinh; một bên là đứa nhỏ mồ côi hiểu chuyện, thâm minh đại nghĩa, có tiền đồ tâm tính tốt. Nên đứng về bên nào trong lòng thôn trưởng đã rõ ràng!
Mãi cho đến khi bọn họ đều đi xa, tên xấu tính mới gõ gõ đầu Lục Trăn Trăn. “Không phải là cha cô trọng nam khinh nữ, một hai phải có đứa con trai chứ? Kết quả vừa có con trai, cha cô liền đi? Cô nói xem cô có đen đủi khôngh? Mình sống không tốt, tương lai còn muốn nuôi em trai!”
“……” Lại bắt đầu, mồm tên này thật độc. Tên này thật sự không phải thầy bói sao?
Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào,hôm nay hắn cũng giúp Lục Trăn Trăn!
Lưu quả phụ làm người thích giảng lễ nghĩa, mọi việc đều muốn giữ thanh danh. Từ khi Lục Trăn Trăn trọng sinh, còn giữ lễ nghĩa hơn cả bà ta!
Cô muốn nhìn một chút, tương lai Lưu quả phụ định dùng cách gì để động vào tiền của cô! Làm thế nào lấy danh nghĩa người mẹ để áp chế cô, hút tiền mồ hôi nước mắt của cô!
Lục Trăn Trăn không tính toán tiếp tục nói chuyện, liền thu thập xe bánh rán chuẩn bị về nhà.
Tên xấu tính cắn bánh rán, chậm rì rì mà đi theo phía sau cô.
“Cô đang dùng bánh bao thịt đánh chó! Cô để ý em trai mình, nhưng hắn sau khi lớn lên sẽ để ý cô sao! Rốt cuộc con trai giống mẹ, người chị có một nửa huyết thống như cô thì đáng gì?SAo cô phải để ý người khác, còn muốn gánh vác cuộc sống người khác? Như vậy cuộc sống bị liên luỵ không nói, còn không nhất định có thể chiếm được chỗ tốt nào!”
Đời trước, không có người nói với Lục Trăn Trăn như vậy, cũng không có người đứng ở vị trí của cô nghĩ cho cô. Lục Trăn Trăn liền tự chìm vào cái lưới tình thân, một lần ngây ngốc là mười mấy năm, kết quả là, không ai thấy cô tốt. Cô bị khi dễ cũng là chuyện bình thường!
Lục Trăn Trăn quay đầu nhìn về phía gương mặt trẻ tuổi kia. Thanh niên xấu tính có mộ đôi mắt sáng, cặp mắt kia tựa hồ có thể dễ dàng nhìn thấu mọi thứ; chỉ là nhìn thấu rồi, dư lại đều là tuyệt vọng.
Lục Trăn Trăn nhịn không được suy nghĩ, đời trước khi cùng đường bí lối, không ai để ý tới cô. Nếu không phát sinh tai nạn xe cộ, cô có thể giống người thanh niên này không, táo bạo bén nhọn phẫn nộ? Có phải cô cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống này?
Thực may mắn cô được trọng sinh, tìm được người thân, thanh niên trẻ tuổi trước mắt này lại không có may mắn như vậy, hắn tự đi vào một góc chết.
Lục Trăn Trăn rũ đôi mắt xuống, nhịn không được nói:
“Khả năng anh sẽ cảm thấy tôi mềm yếu lại dối trá, hoặc cảm thấy tội thật ngu ngốc. Nhưng mà có một ngày, anh sẽ gặp được một người đáng để anh chờ mong, đáng để anh tin cậy dựa vào! Có lẽ, đến lúc đó, suy nghĩ của anh cũng sẽ thay đổi!”
Giống như Lục Trăn Trăn hiện tại.
Tên xấu tính nhìn đôi mắt bình tĩnh lại ôn nhu của Lục Trăn Trăn, xúc động hỏi.
“Nếu có người đối xử với cô rất tốt, hai người trở thành bạn tốt! Có một ngày, có người cho cô một khoản tiền, cho cô thứ mà cô luôn mong ước, cô có lựa chọn phản bội bạn của mình không?”
Tên xấu tính trợn tròn đôi mắt nhìn Lục Trăn Trăn, ý đồ nhìn ra gì đó từ trên mặt cô.
“Tiền tôi sẽ tự kiếm, muốn thứ gì tôi sẽ tự mình nỗ lực! Bạn tốt mới khó cầu, là thứ quý giá nhất!”
Đây là lời thật lòng của Lục Trăn Trăn, trên mặt cô không mang theo chút giả dối gì. Đời trước, nhà, xe, cửa hàng, tiền tiết kiệm cô đều có, chỉ thiếu một người bạn tốt thật lòng.