Ngôn Lạc Hi bị tiếng chị dâu này gọi đến cả người nổi da gà, lại nhìn Tiết Thục Dĩnh, đã là trạng thái hóa đá, đại khái vừa rồi nói sau lưng cô ta, vẻ mặt rất mất tự nhiên.
"Ừm... sao con lại ở trong xe?" Vừa rồi rõ ràng bà nhìn không thấy ai trong đó, trời ạ đúng là khiến người ta sởn gai óc.
Phó Du Nhiên làm như không để ý đến sắc mặt mất tự nhiên của Tiết Thục Dĩnh, cô ta
thân thiết kéo tay bà, cười khanh khách nói:"Vừa rồi điện thoại con rớt sau ghế, bác cả gái và chị dâu đang nói chuyện gì vui vẻ vậy?"
Tiết Thục Dĩnh xấu hổ xoa mi tâm:"À, chỉ nói chuyện phiếm"
"Ách, thì ra động tác chiêu bài của Lệ đại thần là di truyền mẹ a!" Ngôn Lạc Hi nhìn
Tiết Thục Dĩnh xoa mi tâm, cười cười xua đi bớt đi xấu hổ trong lòng, dù sao ở sau lưng nói xấu người ta, dù là người mình ghét cũng cảm thấy có chút ngượng ngại.
Tiết Thục Dĩnh ngẩng đầu nhìn cô, "Động tác chiêu bài gì?"
"Cái này". Ngôn Lạc Hi thuận thế xoa xoa mi tâm, mỗi lần Lệ đại thần hết cách với cô đều làm động tác như vậy.
Tiết Thục Dĩnh bị chọc cười, đứa trẻ thông minh cố tình đánh trống lãng để bà đỡ xấu hổ cũng làm bầu không khí khó xử vừa rồi tiêu tan đi bớt. Biết chuyện như vậy ai mà không thích?
"Vậy Lạc Lạc con nhất định làm Tiểu Thất đau đầu không ít?" Bà vừa nói vừa ấn giữa lông mày của Ngôn Lạc Hi:"Mỗi khi bị Tiểu Thất chọc tức mẹ thường làm như này cũng để xoa dịu đi nếp nhăn trên trán"
"Thật lợi hại, động tác này còn có công hiệu như vậy?" Ngôn Lạc Hi trừng to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bà.
"Ân, không tin về sau lúc Tiểu Thất chọc con giận, con thử xem"
Lúc Tiết Thục Dĩnh thu tay về, đã thuận thế dời cánh tay, để cho Phó Du Nhiên bổ nhào vào khoảng không.
Ngôn Lạc Hi cười lắc đầu:"Lệ đại thần sẽ không chọc giận con đâu, chỉ có con làm anh ấy tức giận đến giậm chân"
"A, tình cảm quá, làm mẹ cũng muốn trở lại lúc còn trẻ"
Tiết Thục Dĩnh tự nhiên nắm tay con dâu, nhìn thế nào cũng thấy vợ Tiểu Thất vui vẻ hơn một chút.
Hai người vừa nói vừa hướng cổng lớn Lệ gia, đem Phó Du Nhiên như người vô hình bỏ lại phía sau, khó có thể hoà nhập cùng bầu không khí vui vẻ hòa thuận đó. Nhìn bóng lưng hai người dần dần xa, cô ta cứng đờ một chỗ tay buông xuống cuộn chặt thành nắm đấm.
Ngôn Lạc Hi cô cho rằng được Tiết Thục Dĩnh ủng hộ thì có được chỗ đứng ở Lệ gia sao? Đừng có ảo tưởng!
"Đúng rồi mẹ, sao mẹ lại gọi Lệ đại thần là Tiểu Thất?"
Cách xưng hô đáng yêu này không phù hợp với ngoại hình cứng rắn và lạnh lùng của Lệ Dạ Kỳ. Nhưng mỗi lần nghe Tiết Thục Dĩnh gọi Tiểu Thất lại cảm nhận tình thương của mẹ dành cho con sâu sắc.
Quả thực là một người mẹ tốt!
Ngay cả người có nhiều khuyết điểm như cô từ lần gặp đầu tiên bà vẫn luôn bảo vệ như vậy, làm giảm bớt áp lực và bất an trong lòng cô, thậm chí chưa bao giờ để ý đến thân phận diễn viên và điều kiện gia đình của cô.
Cô thích cách bà ấy tiếp nhận mình vô điều kiện, cũng bởi vì cô là người phụ nữ Lệ đại thần lựa chọn.
Ồ, cái tên Xiaoqi phát triển từ Xiaoqi. Bởi vì cách phát âm nên anh ấy rất phản kháng. Anh ấy nói rằng mỗi lần tôi gọi anh ấy là Xiaoqi, giống như gọi anh ấy là kẻ ăn xin. Sau này, khi anh ấy hét lên, anh ấy giống như một kẻ ăn xin. Trở thành Tiểu Thất.
"A, cái tên đó bắt nguồn từ Tiểu Kỳ, bởi vì cách phát âm nên nó rất phản đối nói nghe như gọi một kẻ ăn xin, sau một hồi la làng thì trở thành Tiểu Thất". Tiết Thục Dĩnh giải thích.
"Thật sao, Lệ đại thần thật lợi hại, ngay cả Tiểu Kỳ cũng liên tưởng được đến một tiểu ăn xin nhỏ?"
"Đúng vậy"
Ngôn Lạc Hi nâng má, xong đời, hình tượng
Lệ đại thần trong lòng từ cao lớn lạnh lùng, hoàn toàn biến thành một cậu bé đáng yêu.
Hai người đi đến phòng khách, bên trong không ít người ngồi đó, toàn những người cô từng gặp đó hôm trước.
Người ngồi vị trí trung tâm kia chính là Lệ lão gia, vừa nhìn thấy cô, sắc mặt ông trầm xuống tràn đầy chán ghét.
Ngôn Lạc Hi chào từng người một, đi tới trước mặt Lệ lão gia đều bị lệ khí trên người ông dọa cho chạy trối chết, cô cúi đầu gọi một tiếng:"Ông nội"
Lệ lão gia lạnh lùng nhìn, nói:"Cô, đến thư phòng của ta một chuyến"
Ngôn Lạc Hi nhất thời khẩn trương, Tiết Thục Dĩnh vỗ vỗ mu bàn tay cô, hạ giọng nói: "Đừng sợ, coi như ông ấy là một con hổ giấy, không có việc gì"
"À. "Ngôn Lạc Hi đi theo đến thư phòng.
Thư phòng cổ kính tỏa ra mùi trầm hương thoang thoảng, các dãy giá sách chất đầy sách, chữ “Nhẫn” được treo trên bức tường phía sau bàn làm việc, nhìn tứ bảo của thư phòng, tất cả đều được đặt ngay ngắn. Lạc Hi biết phong cách của lão già này nhất định phải nghiêm khắc.
Lệ lão gia tử ngồi ở trên ghế sau bàn học, nhìn Ngôn Lạc Hi đứng ở trước mặt, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
"Mài mực được không?"
Giọng nói của ông uy lực như hổ gầm khiến người ta khϊếp sợ. Ngôn Lạc Hi sau khi sửng sốt, vội vàng gật đầu:"Con biết một chút.”
Cô từng đóng rất nhiều phim truyền hình cổ trang, dù là nữ chính thứ hai thì phần lớn đều có xuất thân cao quý, cô luôn nghiên cứu kỹ trước mỗi lần quay phim, lễ nghi và văn hóa của triều đại bao gồm chữ viết và mài mực.
"Cô tới mài mực."
"Vâng, được"
Ngôn Lạc Hi kéo tay áo lên bắt đầu mài mực, dưới con mắt cảnh giác của lão gia tử, động tác cô từ nhanh đến chậm, nhịp điệu nhẹ nhàng, bình tĩnh càng thêm trang nhã.
dùng bút rất điêu luyện và viết rất nhanh chữ " fen" trên bánh tráng. Khi Nhan Lạc Hi nhìn thấy từ "phấn" mạnh mẽ này, cô đã hiểu tại sao anh Lý lại mời cô đến thư phòng, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Nhưng để thể hiện thái độ của mình, cô ấy giả vờ thờ ơ và nói: "Ông nội, tôi cũng học thư pháp khi diễn xuất. Ông có thể cho tôi viết được không?"
Lệ lão gia không nói gì, trải giấy vật nặng đè lên sau đó nhấc bút lông chấm mực, ông
vận bút điêu luyện nhanh chóng viết một chữ
Ngôn Lạc Hi nhìn thấy chữ cứng cáp hữu lực này, trong lòng dĩ nhiên hiểu được Lệ lão gia gọi cô đến thư phòng làm gì, trái tim không khỏi lạnh đi một nửa.
Nhưng vì biểu lộ thái độ của mình, cô làm bộ như không có việc gì nói:"Ông nội, con đóng phim bao năm cũng biết ít thư pháp, con có thể viết một chữ không?"
Lệ lão gia nhướng mày:"Cô biết thư pháp?"
"Dạ, một chút ít thôi, con xin thất lễ"
Ngôn Lạc Hi cầm lấy bút lông Lệ lão gia đã dùng qua dính sẵn mực, cô bày ra tư thế, đặt bút lên giấy gạo.
Đầu bút vận chuyển, vài giây sau trên giấy có thêm một chữ dịu dàng và bình tĩnh.
Ngôn Lạc Hi buông bút xuống, đây là thái độ của cô, nếu như Lệ đại thần không tự nói rằng anh không yêu cô và muốn ly hôn, như vậy bất luận người nào cũng không thể để cô rời khỏi anh.
Bởi vì, người duy nhất có thể quyết định chỉ có Lệ đại thần.
Nhưng trước đó, cô sẽ nỗ lực để giành được sự công nhận của mọi người, cố gắng xoa dịu thành kiến
của ông nội đối với cô, chỉ cần không nản lòng hay nhục chí, cô tin một ngày nào đó gia đình anh sẽ thực sự chấp nhận cô.
Hơn nữa, cô còn có được sự ủng hộ của mẹ chồng
Lệ lão gia nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm chữ điềm tĩnh này.
Nét chữ rất đẹp, không hề dây dưa, nếu không có trình độ vài năm, cũng không viết ra chữ như vậy.
Đứa nhỏ này ngược lại làm người ta cảm thấy bất ngờ.
Chẳng qua, cô là con hát, từ xưa con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa Lệ gia cũng không tiếp nhận một cháu dâu như thế!
"Chữ viết đoan chính, viết không tệ, nhưng cô Ngôn, tôi nghĩ mình đã biểu đạt rõ thái độ rồi, chữ này của cô là có ý gì?"