Phó Du Nhiên thấy Lệ Dạ Kỳ thất thần, liền nhào vào lòng ôm chặt lấy anh, nói:"Nhị ca, Ngôn Lạc Hi trong người chảy dòng máu dơ bẩn của bọn tội phạm, mẹ cô ta độc ác như vậy, cô ta sao có thể là người tốt?"
Lệ Dạ Kỳ hoàn hồn, anh bắt lấy cánh tay Phó Du Nhiên, mãnh liệt đẩy cô ta ra, nghiêm khắc cảnh cáo nói: "Phó Du Nhiên, đừng để tôi nghe thêm lần nào, từ miệng cô nửa chữ chửi bới cô ấy."
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh, "Nhị ca......"
Lệ Dạ Kỳ xoay người rời đi, bước chân hỗn độn lộ ra tâm thần đại loạn.
Ngôn Lạc Hi là con gái Phó Tuyền, tin tức đến đột ngột như vậy, ngay cả anh cũng không biết cách nào tiêu hoá nó, người đàn bà nham hiểm Phó Tuyền sao có thể là mẹ của Ngôn Lạc Hi?
Bước nhanh ra khỏi khách sạn, gió đêm đập vào mặt, lạnh đến thấu tim.
Anh muốn gặp nhanh chóng gặp cô ngay bây giờ nếu không sự bất an trong lòng không biết làm sao chống đỡ.
Lần đầu tiên trong đời, anh được trải nghiệm cái loại cảm giác hoảng loạn tới mức không nghĩ ra được bất cứ thứ gì khác.
Gió lạnh thổi phà trên gương mặt điển trai, giờ phút này biết tìm cô nơi nào? Hồn phách lưu lạc đến mất trí, lãng quên đi thế giới này vẫn còn cái gọi là điện thoại di động!
Đi bộ dọc đoạn đường dài đến khi hồi hồn tỉnh táo, quay đầu nhìn lại đã bỏ xa khách sạn Quốc Mậu sáng rực ánh đèn đằng đó.
Lệ Dạ Kỳ định thần một hồi, vội vàng quay đầu trở lại, vợ vẫn có ở đó đang đợi anh về.
Anh lấy điện thoại, vừa đi vừa gọi cho cô chỉ cần nghe giọng cô có lẽ sẽ tốt hơn, ít ra anh đỡ phải luống cuống như bây giờ, trái tim cũng sẽ không bị hận ý trào lên cắn nuốt.
Hi Nhi, nghe điện thoại!
Lệ Dạ Kỳ lòng cồn cào như gào thét tên cô trong điện thoại vẫn không ai nghe máy.
Khách sạn Quốc Mậu gần ngay trước mắt, đứng yên trước cửa giờ khắc này lại do dự, nhìn thấy cô, anh sẽ nói gì?
Ngay cả bản thân còn không hiểu rõ chính mình, anh có nhịn không được mà hận cô hay không?
Trong lúc do dự, điện thoại đầu dây bên kia, một giọng nữ xa lạ bắt máy:"Xin chào, đây là quầy phục vụ nhận đồ thất lạc của khách sạn Quốc Mậu, cho hỏi người gọi đến có phải chủ nhân chiếc điện thoại này không ạ?"
Tim Lệ Dạ Kỳ đập thình thịch, điện thoại vợ anh sao lại ở chỗ nhận đồ thất lạc của khách sạn?
Anh bước nhanh vào trong:"Tôi là chồng chủ máy, tôi sẽ lập tức tới đó"
Cúp điện thoại, dự cảm bất an trong lòng Lệ Dạ Kỳ càng thêm mãnh liệt, anh cơ hồ là chạy đến quầy đồ thất lạc xác minh thân phận.
Nhân viên liền nói:"Lệ tổng, đây là túi xách phục vụ nhặt được ngoài vườn hoa, anh xem qua một chút có mất mát gì bên trong không ạ?"
Trong lòng Lệ Dạ Kỳ chấn động, nếu như chỉ là điện thoại bị mất có thể nói cô sơ suất, nhưng ngay cả túi cầm tay cũng rơi mất có thể nói cô gặp nguy hiểm gì rồi?
Nghĩ đến đây, Lệ Dạ Kỳ nào còn bình tĩnh ngày thường, anh lạnh lùng nói: "Túi xách nhặt được ở đâu? Đưa tôi đến đó ngay lập tức, còn nữa, tôi cần kiểm tra camera khách sạn các người"
Nhân viên phục vụ bị khí thế của anh làm cho khϊếp sợ, vội vàng đưa Lệ Dạ Kỳ đến vườn hoa dưới lầu khách sạn, "Lúc ấy tôi đi ngang qua đây, thấy ở đây có một cái túi xách tay rơi xuống, liền nhặt lên, thấy túi xách tay rất quý giá, liền giao đến chỗ nhận đồ bị mất."
Lệ Dạ Kỳ quan sát xung quanh, nơi này cách phòng tiệc phía trước một đoạn, vị trí yên tĩnh, ánh đèn tương đối mờ, nếu là bắt cóc...
Lệ Dạ Kỳ không dám nghĩ nhiều, lạnh giọng ra lệnh: "Đưa tôi đến phòng giám sát"
Bởi vì thân phận của anh, nhân viên nào dám làm trái ý, chỉ biết tuân mệnh mang anh đến phòng giám sát.
Lúc này, Ngôn Lạc Hi bị mùi dưới muối nồng nặc làm cho bừng tỉnh.
Cô mở mắt, cẩn thận quan sát bốn phía, cô bị ném ở phía sau xe tải, thỉnh thoảng có ánh sáng chiếu vào, xe đang cấp tốc di chuyển về phía trước.
Cô hoạt động tay chân một chút, phát hiện đối phương vẫn chưa trói cô lại.
Cô lặng lẽ ngồi lên, cả người mềm nhũn không dùng được khí lực, xuyên qua lưng ghế, cô nhìn thấy hai người ngồi trước xe, một người trong đó nói: "Lát nữa chụp ảnh, tao muốn nếm thử tư vị người phụ nữ này, bình thường chỉ xem trên được trên TV, không biết có ngon hơn phụ nữ bình thường hay không"
"Phụ nữ dạng này cũng muốn nuốt? Mày không sợ bị lây bệnh?" Một tên bắt cóc khác khinh bỉ nói, ở trong mắt hắn giới giải trí là vòng luẩn quẩn dơ bẩn, không có nổi một người sạch sẽ.
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu"
Ngôn Lạc Hi lặng lẽ rụt đầu lại, từng đợt choáng váng lần nữa xông lên muốn gục ngã, cô liền đưa ngón tay vào miệng dùng sức cắn thật mạnh, mười ngón liền tim, đau đớn bén nhọn làm cho cô thanh tỉnh vài phần.
Tuyệt đối không thể ngất xỉu, không thể để hai tên bắt cóc đưa đến nơi không người, phải thật nhanh chóng nghĩ ra biện pháp tự cứu lấy mình.
Cố gắng chống đỡ ý chí, túi xách không có điện thoại cũng không bên mình làm sao phát ra tín hiệu cầu cứu?
Ngôn Lạc Hi tuyệt vọng tới cực điểm, xe đang đi về hướng quốc lộ hẻo lánh, có nhảy xuống cũng chạy không bao xa, cơ hội trốn thoát rất thấp.
Tay cô bắt đầu sờ loạn khắp nơi, bất ngờ không nghĩ tới lại để cô tìm ra một cây sắt.
Ông trời quả nhiên không tuyệt đường người!
Ngôn Lạc Hi thiếu chút mừng đến phát khóc, cô nắm chặt cây sắt, sau đó cúi người ngồi xổm trên xe, từng chút từng chút tới gần ghế lái phụ hàng đầu, sau đó đứng lên, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái vung gậy, hung hăng đập vào gáy tên bắt cóc.
Tên bắt cóc kêu thảm một tiếng, sau gáy máu chảy như trút, nhất thời đau đến hôn mê bất tỉnh.
Máu ấm bắn lên mặt Ngôn Lạc Hi, cô sợ tới mức thét chói tai một tiếng, cây sắt trong tay rớt xuống, cô vô thức lẩm nhẩm, "Tôi, tôi gϊếŧ người, tôi gϊếŧ người rồi"
Biến cố bất thình lình khiến tên bắt cóc ở ghế lái cũng sợ hãi, đanh phanh xe, quay đầu tức giận mắng:"Con khốn, dám làm anh em tao bị thương, tao sẽ làm thịt mày"
Mắt thấy tên bắt cóc đứng dậy muốn tới bắt cô, Ngôn Lạc Hi vội vàng mở cửa xe, lảo đảo lao xuống, chạy về phía ven đường lớn.
Cô cực kỳ sợ hãi, vừa chạy vừa quay đầu nhìn, tên bắt cóc kia một mực đuổi theo, cô mấy suýt ngã xuống đất vừa chạy vừa la lớn:"Cứu mạng, cứu mạng..."
Nhưng mà nửa đêm ở dã ngoại hoang vu, cả xe cũng không có một chiếc, huống chi là người.
Rất nhanh, tên bắt cóc đã đuổi đến, hắn hung hằng nắm lấy cổ tay Ngôn Lạc Hi, kéo tới giáng xuống một bạt tai kinh thiên động địa, cô nhất thời bị đánh ngất xuống mặt đường.
Trước khi đánh mất ý thức, cảm giác được chùm đèn xe chiếu thẳng vào mắt cô.
Lệ đại thần, cứu em!
Tên bắt cóc đang muốn khiêng Ngôn Lạc Hi trở về xe, một chiếc xe thể thao cấp tốc chạy tới, "Két" một tiếng dừng ở trước mặt hắn, ngăn cản đường đi của hắn, hắn hung thần ác sát nhìn chủ xe.
Thẳng đến khi thấy rõ dung nhan đối phương, hắn giống như gặp quỷ, không ngừng lui về phía sau.
Người đàn ông đẩy cửa bước xuống xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, nhàn nhạt hé môi:"Để người ở lại, cầm tiền cút khỏi Đế Đô, nếu để Lệ Dạ Kỳ bắt được, anh và em trai sẽ chết rất thảm"