Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 233

Ánh mắt Ngôn Lạc Hi lướt qua các nghệ sĩ trên hành lang, cô mở kịch bản ra, nhanh chóng bắt được mấy chữ mấu chốt, hai mắt sáng ngời, nghiêng đầu thì thầm vài câu với Cố Thiển.

Cố Thiển gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Ngôn Lạc Hi tựa vào vách tường, lật đến đoạn nữ chính Sơ Hạ lần đầu tiên gặp Giang Lâm, nhẩm theo lời thoại.

Cũng may cô đã đọc kỹ kịch bản và khá thích lời thoại này nên tạm thời không cảm thấy áp lực phải thay đổi cảnh quay.

Gầm gừ một tiếng, một nữ nghệ sĩ khác bị đánh bay ra ngoài, nhưng Ngôn Lạc Hi lại không hề bối rối, cô vẫn đang ghi nhớ lời thoại của mình cố gắng tìm hiểu tâm lý nhân vật.

Nữ nghệ sĩ phía trước gần như đã rời đi, Cố Thiển vội vàng xách một túi nhựa quay lại, thở hổn hển đưa đồ cho cô: "Chị Lạc Hi, mọi thứ chị muốn đều đã chuẩn bị xong."

Ngôn Lạc Hi gật đầu nhận lấy túi ni lông rồi vào toilet, khoét một ít trán rồi dùng kéo soi gương. "Chị Lạc Hi, tại sao lại cắt tóc?"

Cố Thiển kinh ngạc nhìn cô, Ngôn Lạc Hi vẫn không để tóc mái, khuôn mặt của cô thực ra thích hợp với tóc mái hơn, nhưng để trông chín chắn, từ khi ra mắt tới nay, đều là mái tóc xoăn dài nửa lười biếng.

Ngôn Lạc Hi nhanh chóng đem tóc mái trên trán đánh tan, tóc mái ngang làm cho cô thoạt nhìn càng quê mùa, chờ cô đeo kính gọng đen, giống như Sơ Hạ sống sờ sờ từ trong kịch bản đi ra.

"Quả thực là rất giống. "

Cố Thiển trước kia từng đọc qua kịch bản, giờ phút này Ngôn Lạc Hi, chính là Sơ Hạ chân chính.

Ngôn Lạc Hi lấy bông tẩy trang bỏ son môi, chỉ thoa son dưỡng cả người giản dị tự nhiên, nhưng dung nhan khoan khoái có một loại khí chất đặc biệt không ai sánh bằng, đây chính là Sơ Hạ khiến Giang Lâm lần đầu tiên gặp mặt, đã yêu.

Chờ Ngôn Lạc Hi trở lại hành lang, nhân viên công tác vừa vặn gọi đến số của mình, cô khiêm tốn hướng nhân viên mỉm cười, lúc đi vào, bên trong tân sinh viên trường học nghệ sĩ Ban Đại Thảo vừa mới kết thúc biểu diễn.

Đạo diễn Trịnh nhíu mày, cũng không rống giận như trước, "Trở về chờ thông báo, người kế tiếp"

Ngôn Lạc Hi cùng Ban Đại Thảo sát vai mà qua, cô hướng cô ấy cười cười, Ban Đại Thảo không nhận ra cô, cao ngạo ngửa đầu, trực tiếp đi ra ngoài.

Đạo diễn Trịnh cúi đầu, hết sức không kiên nhẫn mở miệng, "Bắt đầu biểu diễn đi."

"Chào đạo diễn Trịnh, phó đạo diễn Lý, chào các vị lão sư, tôi là Ngôn Lạc Hi, tôi muốn biểu diễn chính là lần đầu gặp Giang Lâm vào đầu hạ"

Giọng nói thanh linh động lòng người thấm vào ruột gan, làm cho mấy vị giám khảo đã làm việc tới trưa cảm thấy mới mẻ.

Bọn họ ngước mắt, nhìn lên thấy bộ dạng cô, không khỏi thất vọng, đây chính là Ngôn Lạc Hi, người gần đây nổi tiếng trên weibo, trông không giống cô chút nào, đặc biệt đôi mắt có viền đen dày đặc phía trên sống mũi, như muốn bóp nát chiếc mũi tinh tế.

"Cô là Ngôn Lạc Hi?” Đạo diễn Trình hỏi.

"Đúng vậy đạo diễn Trịnh, tôi là Ngôn Lạc Hi, tôi xin phép bắt đầu biểu diễn"

Ngôn Lạc Hi ăn mặc bình thường, tóc mái ngang làm dịu đi khuôn mặt tinh xảo của cô, tựa như một sinh viên đại học mới vào trường.

Cô chậm rãi đi vài bước, nhập vai.

Lo lắng học phí, muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ, giữa lông mày cô khắc vài nếp nhăn, nhịn không được thở dài.

Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu kinh hoàng thất thố nhìn về phía trước, sau đó cả người bị một cỗ lực va chạm trên mặt đất, ngã quá mạnh, bàn tay cô cọ rách da trên sàn nhà.

Mấy vị giáo viên xem kịch nhìn thấy vết thương trên tay cô, trong lòng thắt lại, lập tức hiểu được, đây là Giang Lâm tuổi trẻ khinh cuồng tùy ý, ở trên sân thể dục trường học không kiêng nể gì đạp xe đạp đυ.ng vào Sơ Hạ.

Mấy vị lão sư ngây người, bên tai truyền đến thanh âm Sơ Hạ nhát gan:"Tôi...tôi không cần anh đỡ, tôi có thể tự mình đứng lên"

Sau đó cô chống mặt đất đứng lên, hơi ngẩng đầu nhìn phía trên, bỗng nhiên giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ có một chút dáng vẻ yêu kiều của con gái mới lớn, lại ngượng ngùng mắc cỡ vội vàng cúi đầu xuống.

Hai tay xoắn lại, làm cho người đứng xem đều có thể cảm nhận được nội tâm rối rắm của cô, "Em là tân sinh viên khoa tiếng Trung năm nhất, hẹn gặp lại Giang...Giang học trưởng."

Nói xong, cô xoay người muốn rời đi, giống như bị túm lại, bước chân đứng khựng quay đầu nhìn lên trên, chỉ nhìn thoáng qua, liền bất an dời tầm mắt:"Em..em còn tiết học..tạm biệt"

Nói xong, cô khẽ hất bàn tay vô hình, khom lưng nhặt cặp sách lên ôm vào lòng ngực, cúi đầu bước nhanh rời đi.

Chờ cô diễn xong, mấy vị lão sư kia còn chưa hết ý, giống như Giang Lâm manh động, buồn bã mất mát nhìn người đẹp dần dần biến mất trước mắt, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.

"Đạo diễn Trịnh, phó đạo diễn Lý, các vị lão sư, tôi biểu diễn xong rồi. "Ngôn Lạc Hi cúi đầu chào

Đạo diễn Trịnh ho nhẹ một tiếng, nhìn Ngôn Lạc Hi vẻ mặt cười nhạo, "Tóc mái xấu, kính cũng rất xấu"

Ngôn Lạc Hi mỉm cười:"Tôi mới vừa cắt, vì cảm thấy phù hợp tính cách nhân vật Sơ Hạ, có chút tự ti nhát gan nhưng vì tình yêu trở nên vô cùng dũng cảm"

Trịnh Học Thành "Ừ" một tiếng, vạch vài cái lên giấy, nói: "Trở về chờ thông báo, người kế tiếp"

Ngôn Lạc Hi cúi người lần nữa, sau đó rời khỏi phòng thử vai, Cố Thiển vội vàng nghênh đón, nhìn mái tóc xấu xí trên trán cô, nhịn không được nôn mửa, "Kiểu tóc xấu không chịu nổi"

"Có thể làm cho đạo diễn Trịnh và mấy vị giám khảo ấn tượng sâu sắc, cũng đáng"

Ngôn Lạc Hi kỳ thật không nắm chắc lắm có thể lấy được vai diễn này, bất quá cô đã cố gắng, sẽ không có gì phải tiếc nuối.

Đi ra khỏi văn phòng, Ngôn Lạc Hi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ tựa vào vách tường hút thuốc, cô chạy chậm tới, ngẩng mặt lên nhìn anh, "Công việc hôm nay của em đã kết thúc, anh muốn đưa em đi đâu?"

Lệ Dạ Kỳ thiếu chút nữa không nhận ra cô, anh nhíu mày, "Sao lại cắt tóc, rất xấu"

Ngôn Lạc Hi bĩu môi, cô túm lấy bím tóc, soi vào bức tường trơn bóng như gương:"Xấu lắm sao?"

"Là em, xấu cũng đáng yêu"

Lệ Dạ Kỳ nói xong, dập thuốc, ném vô thùng rác gần đó, quàng tay qua vai cô cùng đi bộ ra bãi đậu xe.

Ngôn Lạc Hi bị anh kéo đi, cô quay đầu vẫy vẫy tay với Cố Thiển, "Thiển Thiển, nhớ bữa tiệc đóng máy tối mai, ăn mặc đẹp một chút"

Cố Thiển nhìn hai người lên chiếc Bentley màu đen bỏ đi trước mặt, cô buồn bã mí mắt rũ rượi, thật sự hâm mộ chị Lạc Hi, có thể ở bên người mình thích.

Mà cô......

Vừa nghĩ tới Thẩm Trường Thanh gần đây gặp phải đủ loại áp lực, đều bởi vì mình, tâm tình thập phần trầm trọng.

Cố Thiển quyết định, tối mai sau khi tiệc đóng máy kết thúc sẽ mang Thẩm Trường Thanh về Mặc gia, nếu đại ca vẫn khư khư cố chấp, như vậy sẽ cùng Thẩm Trường Thanh ra nước ngoài.

Trong chiếc Bentley màu đen, Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ, cười híp mắt hỏi: "Anh muốn dẫn em đi đâu chơi?"

"Thuê phòng"

Người nào đó đơn giản thô bạo trả lời một câu.

Ngôn Lạc Hi: "......"

Lệ đại thần nói thuê phòng, thật sự chính là thuê phòng, khách sạn tình nhân rất có sáng tạo, chủ yếu đều là màu hồng nhạt, nhìn thấy khiến lòng người muốn trẻ hóa.

Trên giường đặt hai cái gối ôm hình trái tim tựa vào nhau, cô hô một tiếng, nhào tới ôm chúng vào lòng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn cởϊ áσ khoác.

"Sao anh tìm được nơi này?"

Một người đàn ông thẳng thắn như anh ta lại thích màu hồng nữ tính như vậy, chẳng trách Điền Linh Vận thường nói, đàn ông càng thẳng thắn thì tâm hồn càng biếи ŧɦái, quả nhiên.

“Tìm trên mạng.”

Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt cong cong của cô, anh nhẹ giọng nói:" Thích nơi này không?"

Ngôn Lạc Hi gật đầu, "Ừ, chúng ta phải ở đây cả ngày sao?"

"Ừ, cả ngày" Lệ Dạ Kỳ ôm cô nằm trên giường, Ngôn Lạc Hi giãy dụa muốn đứng lên, lại bị anh kéo trở về.

"Ngoan, nhắm mắt lại ngủ, tỉnh ngủ chúng ta lại trở về."

Ngôn Lạc Hi: "......"

Đúng là đơn giản mà bá đạo.

Mang cô tới khách sạn, không làm gì cả chỉ ôm cô ngủ, thật sự càng ngày càng không hiểu anh đang nghĩ cái gì.

Chỉ là được ở cạnh anh, khiến cô vô cùng an tâm. Vốn cả đêm không ngủ, buổi sáng còn đi thử vai, lúc này nhắm mắt lại, mới phát hiện mình mệt chết đi được.

Cô gối lên cánh tay anh, dựa vào lòng ngực anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt giống như mang theo ma lực ổn định lòng người, chỉ chốc lát sau, cô ngủ thật say.

Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, lẳng lặng nhìn cô, nghe hơi thở trầm ổn của cô, thật lâu sau thở dài một tiếng.