Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 209

Ngôn Lạc Hi bỗng dưng mở to hai mắt, khó tin nhìn anh.

Anh chỉ thuận miệng nói một câu, trái tim cô lại rung động đến run rẩy.

Thật lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình:"Anh đùa gì vậy?"

"Phu nhân, chúng ta nói chuyện yêu đương đi"

Lệ Dạ Kỳ đặt ly rượu xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà chuyên chú.

Phút chốc, ly rượu trên tay cô trượt xuống, trên mặt đất vang lên tiếng vụn vỡ, mảnh thuỷ tinh văng tung toé trúng lên mu bàn tay Ngôn Lạc.

Cô dường như mất đi cảm giác, mặt dại ra nhìn anh.

Anh ấy vừa nói cái gì?

Không, cô khẳng định xuất hiện ảo giác.

Lệ Dạ Kỳ nhìn thấy mu bàn tay cô bị thương, anh đứng dậy vòng qua bàn vuông, ngồi xổm xuống trước mặt cô, bàn tay hơi lạnh cầm cổ tay cô kéo đến trước mặt mình, nhìn vết máu đỏ sẫm phía trên, lông mày anh nhíu lại, "Có đau không?"

Đầu ngón tay Ngôn Lạc Hi khẽ run, muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt, "Vết thương nhỏ, không sao đâu, lấy khăn giấy lau chút là được"

Lệ Dạ Kỳ cúi đầu, đôi môi ấm áp phủ lên mu bàn tay cô mυ'ŧ đi vết máu, chờ hoàn toàn cầm máu mới buông tay xuống:"Anh đi lấy băng cá nhân"

Ngôn Lạc Hi ngây ra như phỗng nhìn bóng lưng anh rời đi, anh vì sao đột nhiên để ý đến cô như vậy?

Lệ Dạ Kỳ rất nhanh trở về, mở băng cá nhân dán lên mu bàn tay cô, sau đó phân phó nhân viên phục vụ dọn dẹp mảnh thủy tinh, anh nắm tay cô đứng ở bên cạnh chờ đợi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ tự do của cô.

Buổi chiều, nhìn thấy cô khóc trước mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy đây chính là số mệnh.

Cô vì người đàn ông khác ở trước mặt theo lý tranh luận, tranh không lại bật khóc. Nhìn thấy bả vai cô bất lực run rẩy, một khắc đó anh ghen đến phẫn nộ lại nhịn không được mà thỏa hiệp.

Dựa theo tính tình trước kia, anh chắc chắn đã đem Thẩm Trường Thanh chơi phế!.

Nhưng trước mặt cô, dường như tất cả nguyên

tắc đều không còn là nguyên tắc.

Chờ nhân viên phục vụ rời đi, anh nắm tay cô một lần nữa ngồi xuống, đôi mắt đen kịt không chớp mắt nhìn cô, "Bà xã, anh..."

"Lệ tổng, thật trùng hợp, anh cũng tới đây ăn cơm". Một giọng nữ trẻ tuổi dễ nghe cắt đứt lời Lệ Dạ Kỳ, anh nhíu mày ngẩng đầu, thấy Phó

Du Nhiên kéo tay Phó Tuyền đi tới, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Ngôn Lạc Hi hoàn hồn, nhìn thấy Phó Du Nhiên trong nháy mắt, cả người giống như bị một chậu nước đá bao đầu tưới xuống, tất cả mê mang đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cô cảnh giác nhìn chằm chằm cô ta.

Phó Du Nhiên nhìn cô như tình địch, cười khẽ.

"Ngôn tiểu thư cũng ở đây a, thật tiếc, chúng tôi đặt vị trí không thấy được cảnh đêm đẹp như vậy, nếu như hai người không ngại, chúng tôi ngồi xuống cùng nhau dùng cơm thì sao?"

Lệ Dạ Kỳ nheo mắt, vừa định từ chối, Ngôn Lạc Hi đã tự nhiên gật đầu, "Được."

Cô đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lệ Dạ Kỳ, nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt,

"Phó tổng, Phó tiểu thư, mời ngồi"

Phó Tuyền nhìn cô, có chút không rõ cô đang suy nghĩ gì, rõ ràng ngày đó ở cao ốc Lệ thị, thái độ của cô đối với bà còn tràn đầy thống hận, lúc này bình tĩnh thật sự không thích hợp.

Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi, "Phu nhân..."

Ngôn Lạc Hi cười tươi kéo cánh tay Lệ Dạ Kỳ

tiến đến trước mặt anh dịu dàng nói:"Em biết anh không thích người khác quấy rầy khi đang dùng cơm, nhưng Phó tiểu thư thoạt nhìn thật sự rất muốn nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ này."

Lệ Dạ Kỳ yên lặng nhìn cô, cúi đầu ghé vào tai cô, động tác thân mật, giọng nói nghiến răng nghiến lợi, "Rốt cuộc em đang chơi gì?"

"Ngược chó a" Đôi mắt hạnh của Ngôn Lạc Hi tràn đầy ý cười, nhìn quanh sinh huy dưới ánh đèn lưu ly.

Cô buông cánh tay anh ra, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Phó Du Nhiên ở đối diện.

"Lần trước trong tiệc hội cùng Phó tiểu thư nói chuyện thật vui, hôm nay gặp lại coi như là có duyên, làm chủ nhà, bữa cơm này theo lý thì tôi và anh nhà mời hai vị, không cần khách khí."

Phó Du Nhiên trong lòng tràn đầy ghen ghét, cô ta không quên lần trước ở tiệc hội bị Ngôn Lạc Hi nhục nhã, nhưng trên mặt vẫn như cũ treo vân đạm phong khinh ý cười, "Đã như vậy, tôi đây liền không khách khí, mời"

Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ mang thức

ăn lên, Ngôn Lạc Hi nhìn đầy bàn thức ăn đắt đến thái quá, cho dù là quẹt thẻ Lệ Dạ Kỳ, cũng cảm thấy đau thịt, bởi vì thứ đắt như vậy vào miệng chó, thật sự là lãng phí.

Phó Du Nhiên nhìn Ngôn Lạc Hi thay đổi sắc mặt, cô ta gọi lại nhân viên phục vụ:"Mở một chai Lafite 1982 loại đắt nhất ở khách sạn"

"Cô Phó thật đúng là không coi mình là người ngoài. "Ngôn Lạc Hi hối hận, vừa rồi không nên để ý đến cô.

Phó Du Nhiên mỉm cười nói:"Nghiêm túc mà nói tôi và Lệ tổng cũng không phải người ngoài, đúng không, Lệ tổng?"

Lệ Dạ Kỳ đốt điếu thuốc, cũng không để ý tới Phó Du Nhiên.

Rất nhanh, phục vụ viên đưa tới rượu đỏ rót đầy ly, Phó Du Nhiên vừa rồi tự làm mất mặt, lúc này ngược lại không dám trêu chọc Lệ Dạ Kỳ, cô ta nhấp ngụm rượu, cảm khái nói:"Lafite 82 hương vị vẫn luôn tốt nhất."

Ngôn Lạc Hi liếc mắt nhìn người đàn ông đang hút thuốc, cô đưa tay lấy điếu thuốc giữa ngón tay anh, dập tắt trong gạt tàn, bất đắc dĩ nói: "Nghiện thuốc lại tái phát sao? Thật sự không có biện pháp với anh"

Nói xong, cô tự nhiên hôn môi anh một cái, tú ân ái gì gì đó đại khái là siêu mạnh mẽ tình địch trước mặt, cô đã hạ bút thành văn, đuổi không đi ruồi bọ, ít nhất cũng phải làm ai đó khó chịu.

Lệ Dạ Kỳ thản nhiên liếc cô, nha đầu này lại coi anh là công cụ đả kí©ɧ ŧìиɧ địch.

Phó Du Nhiên thấy thế, thiếu chút nữa đem ly rượu bóp nát, người phụ nữ này cũng quá đê tiện, nhị ca vì sao không đẩy ra cô ta ra?

Phó Tuyền nhìn hai người không coi ai ra gì hôn môi, chân mày nhíu lại thật sâu. Giữa bà và Lệ Dạ Kỳ có mối thù không đội trời chung, cho dù hiện tại bình an vô sự, cũng không có nghĩa là Lệ Dạ Kỳ không tra ra được, bà nguyên do hại chết Lệ Du Nhiên năm đó.

Nhưng con gái Phó Tuyền này, bây giờ lại muốn cùng kẻ thù của bà ngủ chung sao?

Phó Tuyền nắm chặt đũa, không cẩn thận lỡ tay làm đổ ly rượu, rượu vang đỏ rơi đầy người , bà đứng lên, nhìn hai người đã tách ra, "Xin lỗi, tôi đi toilet"

Ngôn Lạc Hi nhìn theo bóng lưng bà rời đi, cô

cau mày, ánh mắt rơi vào Phó Du Nhiên đang ngồi đối diện, cô đứng dậy đối với Lệ Dạ Kỳ nói: "Em cũng đi toilet."

Lệ Dạ Kỳ híp híp mắt, để anh và Phó Du Nhiên một mình ở đây, cô ngược lại là tâm rất lớn!

Trong toilet, Ngôn Lạc Hi nhìn người phụ nữ đứng trước bồn rửa mặt, vẻ mặt lạnh lùng như băng, cô đi thẳng vào vấn đề: "Nếu lần trước nói chưa đủ, bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng hơn một chút, phiền bà sau này nhìn thấy tôi liền đi đường vòng, tôi không muốn nhìn thấy bà."

"Lạc Hi, chia tay Lệ Dạ Kỳ, nếu không con sẽ bị tổn thương". Phó Tuyền nhìn hận ý lạnh như băng trong mắt cô, đau lòng như cắt.

Ngôn Lạc Hi lạnh lùng nói: "Tôi có bị thương hay không cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến bà. Là bà đã vứt bỏ tôi, vì thế không có tư cách xen vào tình cảm của tôi"

Trong đại sảnh, ngón tay trái Lệ Dạ Kỳ kẹp một điếu thuốc không hút, khói thuốc lượn lờ. Tay phải anh cầm ly rượu vang đỏ thơm nồng.

Phó Du Nhiên nhấp một ngụm rượu, chăm chú nhìn Lệ Dạ Kỳ giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ:"Nhị ca, mùa đông năm ấy, lúc em mười tám tuổi anh còn nhớ đã đưa em tới nơi này ăn cơm?

Lệ Dạ Kỳ vẻ mặt đạm mạc, không biểu cảm liếc qua Phó Du Nhiên.

"Anh lúc ấy nói em còn nhỏ, không hiểu cái gì là yêu, hiện tại em đã trở về cũng hiểu được cái gì gọi là yêu, nhị ca, em yêu anh."