Ngôn Lạc Hi nhíu mày, chẳng hề để ý nói: "Không biết, cũng không muốn biết"
Lê Trang Trang trào phúng nói: "Cô tất nhiên không muốn biết, bởi vì cô chỉ là bản sao Lệ Du Nhiên mà thôi. Nghe nói Lệ Du Nhiên năm đó thi tốt nghiệp trung học dậy muộn không tới trường thi, Thất ca bảo cảnh sát giao thông toàn thành mở đèn đỏ, phong tỏa toàn bộ đoạn đường, anh ấy cưỡi Harley đích thân đưa cô ấy đi thi".
Ngón tay cần bông phấn của Ngôn Lạc Hi hơi cứng ngắc.
Lê Trang Trang nhìn biểu hiện rất nhỏ trên mặt Ngôn Lạc Hi, cô ta biết lời vừa rồi cô nghe đã lọt tai, tiếp tục nói: "Có một lần đi chơi xuân, Lệ Du Nhiên rơi vào vách núi, không có quần áo thay, Thất ca ngàn dặm xa xôi đưa tới cho cô ta. Còn có mua hè năm đó, Lệ Du Nhiên muốn ăn kem, Thất ca mua cả con phố kem"
Ý cười bên môi Ngôn Lạc Hi dần ngưng kết, cô buông cánh tay xuống, lạnh lùng nói: "Cô nói xong chưa?"
"Chưa, Lệ Du Nhiên thi tốt nghiệp trung học kết thúc ngày đó, Thất ca tại trường học sân thể dục bày ra chín ngàn chín trăm chín mươi chín bó hoa hồng, chúc mừng cô ấy tốt nghiệp, còn trước mặt toàn trường thầy trò thổ lộ." Lê Trang Trang nói.
Nhìn sắc mặt Ngôn Lạc Hi hoàn toàn lạnh xuống, cô ta đắc ý nói: "Cho nên anh ấy sẽ làm ra chuyện điên cuồng mua bao, căn bản không tính là gì, bất quá cô trở thành vật thay thế Lệ Du Nhiên mà thôi"
Vật thay thế Lệ Du Nhiên?
Mấy chữ này như kim đâm vào lòng Ngôn Lạc Hi, trái tim cô co rút nhanh một chút, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt vỗ một cái lên bàn, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm Lê Trang Trang trong gương:"Vậy thì sao? Cưng chiều hơn nữa thì cô ấy cũng đã không còn trên đời"
"Ngôn Lạc Hi, trong lòng cô rõ nhất tranh cũng đừng tranh với người chết, căn bản tranh không lại, cô diễn nhiều phim như vậy, chẳng lẽ còn không rõ đạo lý này sao?"
Lê Trang Trang nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngôn Lạc Hi trong lòng dâng lên khoái ý vặn vẹo. Cô dựa vào cái gì đắc ý?
Bất quá là vật thay thế Lệ Du Nhiên, đạt được cũng chỉ giả vờ sủng ái.
Ngôn Lạc Hi đứng lên, xoay người lại nhìn chằm chằm Lê Trang Trang, gằn từng chữ nói: "Lê Trang Trang, cô có phải rất muốn nhìn bộ dáng chật vật của ta hay không? Thật xin lỗi, tôi sẽ không để cho cô nhìn thấy. Lệ Dạ Kỳ cưng chiều tôi bởi vì Lệ Du Nhiên cũng tốt, nhớ lại quá khứ cũng được, vậy cũng không tới phiên cô, đây mới là bi ai lớn nhất đời cô".
Tay Lê Trang Trang buông xuống bên người nắm chặt.
"Ngôn Lạc Hi, tôi chờ xem cô thương tích đầy mình trong mối quan hệ này". Lê Trang Trang nói xong, xoay người bỏ đi.
Giống như sức lực toàn thân đều bị rút đi, Ngôn Lạc Hi lập tức ngã ngồi trên ghế, hai tay cô nắm chặt áo trước ngực, nơi đó truyền đến cơn đau đớn khó thở.
Cô biết, trong cuộc hôn nhân này, ai yêu trước, người đó sẽ thất bại thảm hại.
Cô không thể quản được trái tim mình rơi vào trạng thái bị động, Lệ Dạ Kỳ, Lệ Du Nhiên đơn giản chỉ là anh em thôi sao? Coi như là em gái, vậy anh đối với cô ấy quan tâm cũng vượt quá mức người yêu bình thường.
Khó trách khắc cốt ghi tâm như thế.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ngôn Lạc Hi lập tức lau mắt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Kiêu vẻ mặt xấu hổ đứng ở phía sau, trên người mặc trang phục màu đen, thon dài cao ngất, giơ tay nhấc chân lộ vẻ khí phách vương giả.
Bạch Kiêu sờ sờ mũi, trêu ghẹo nói: "Xem ra phòng hóa trang phải thay thế địa vị bát quái trong toilet"
"Phốc xuy" một tiếng, Ngôn Lạc Hi kìm lòng không đậu nở nụ cười, ngữ khí cũng có chút oán giận, "Anh không có việc lại đi ngồi xổm trong phòng thay quần áo làm gì?"
Bạch Kiêu nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, trong lòng vô cùng khó chịu rồi lại làm ra vẻ không có gì nói:"Đang thay một nửa, chưa kịp đi ra"
Ngôn Lạc Hi thật sự bất đắc dĩ, "Lần sau anh có thể bịt tai lại không?"
Bạch Kiêu ngồi xuống ghế bên cạnh, mặt mày tươi cười nói: "Lần sau anh sẽ ho nhắc nhở các em, trong phòng thay quần áo còn có người"
Ngôn Lạc Hi cười cười, khom lưng nhặt phấn nhào trên mặt đất lên, phấn nhào đã bẩn, cô nhìn bụi bặm phía trên, đưa tay vỗ nhẹ, trong lòng buồn bã một trận.
Nếu như cô có thể giống như phủi bụi, đem Lệ Dạ Kỳ từ trong lòng đập đi, thật tốt biết bao?
Bạch Kiêu lẳng lặng nhìn, thấy cô vì một người đàn ông khác tổn thương như vậy, anh thật sự muốn ôm cô vào lòng, và nói cho cô biết, chỉ cần cô nguyện ý xoay người lại, luôn có người tốt hơn xứng đáng để cô yêu.
"Hôm nay diễn Thất vương gia và Tô Thanh viên phòng, Lạc Hi, em không thành vấn đề chứ?"
Ngôn Lạc Hi cố gắng giữ vững tinh thần, không muốn người khác nhìn ra cô không yên lòng, cô gật đầu, "Ừ, OK."
Trong lúc nói chuyện, thợ trang điểm cùng diễn viên một lần nữa trở lại phòng, nhìn thấy vẻ mặt hai người bọn họ có chút là lạ, nhưng cái gì cũng không dám nói, nhao nhao tiếp tục làm việc của mình.
Tô Thanh cùng Thất vương gia viên phòng, không phải là ý nguyện của Tô Thanh, mà là Thất vương gia bắt gặp Tô Thanh cùng Hạ Hầu Khanh hẹn hò, hắn ghen tị, đem Tô Thanh biến thành Thất vương phi chân chính. Cảnh này rất khó diễn, hai diễn viên chính khó tránh đυ.ng chạm tay chân.
Ngôn Lạc Hi cố gắng tập trung vào trạng thái, nhưng khi Bạch Kiêu đặt cô trên giường, trước mắt cô lại hiện lên khuôn mặt Lệ Dạ Kỳ, nhất thời tim đập mạnh, rung động vài lần, đạo diễn Trần cũng có chút xốc nổi.
"Lạc Hi, sao vậy? Lúc này là phải giãy dụa, tại sao sững sờ ra đó?"
Ngôn Lạc Hi ngồi dậy, có chút thất thần xin lỗi, "Xin lỗi, đạo diễn Trần, hôm nay có chút không vào trạng thái, tôi xem lại lời thoại lần nữa"
Trần Ca gần đây đối với Ngôn Lạc Hi thái độ khá tốt, cau mày nói: "Đình công vài ngày tìm không ra cảm xúc cũng rất bình thường, cô coi lại đi, chúng tôi qua cảnh tiếp theo trước"
Bạch Kiêu nhìn cô đứng dậy rời đi, có chút lo lắng.
Anh theo anh ra ngoài, nhìn thấy cô đang ngồi dưới chiếc ô che nắng, anh bước tới, ngồi bên cạnh:"Lạc Hi, nếu em không vào được cảnh, hãy coi anh là anh ấy.”
Ngôn Lạc Hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, tia chán nản cô không thể hiểu được nhanh chóng lướt qua trong mắt cô, cô lắc đầu.
"Em sẽ cố gắng tìm hiểu tâm lý nhân vật một lần nữa.”
Bạch Kiêu rũ mắt, che giấu sự ảm đạm, ngay cả giả vờ cũng không làm được sao? Có phải chúng ta thực sự gặp nhau quá muộn?
Bên cạnh máy theo dõi xa xa, Thẩm Trường Thanh đứng bên cạnh Cố Thiển, xem đoạn phim vừa quay, anh nói: "Ngôn Lạc Hi hình như không tiến vào được trạng thái, ánh mắt của cô ấy vẫn luôn trống rỗng"
Cố Thiển xem lại, cô hơi nhíu mày, "Chị Lạc Hi quay phim rất nhanh, đây là lần đầu tiên em thấy chị ấy như vậy"
Thẩm Trường Thanh mặc trường bào màu xanh đen, mặt như quan ngọc, dáng người như cây ngọc, thật giống như là từ trong kịch bản đi ra ngũ vương gia, ôn nhuận như ngọc.
Cố Thiển quay đầu nhìn Ngôn Lạc Hi cách đó không xa, có chút tự trách: "Mấy ngày nay ngừng làm, chị Lạc Hi bảo em ở nhà nghỉ ngơi, em không biết"
Thẩm Trường Thanh thấy cô tự trách, thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ nhéo mu bàn tay cô, thấy cô rụt tay lại như bị điện giật, trong lòng anh buồn bã mất mát, "Thiển Thiển, đừng tự trách, cô ấy sẽ điều chỉnh tốt.