Quả thật mọi người trong nhà đang run lên bần bật. Tất cả mọi người đều tụ tập hết trong nhà chính, không ai dám tách nhau ra.
Hai mẹ con Lục phu nhân ngất xỉu đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cũng phải thôi. Ai mà thấy thì cũng sợ tới ngất luôn chứ đừng nói là chạy.
"A..anh..anh đuổi cô ta đi rồi sao?"
"Anh mày còn chưa thần thông đến thế đâu."
"Thế..thế chẳng lẽ..."
"Đang đợi ở ngoài, muốn nói chuyện với chúng ta."
"Gì chứ!! Ôi trời ông bà tổ tiên ơi!! Sao các ngài không phù hộ cho chúng con chứ. Huhuu."
"Bớt làm màu chút đi. Aizz! Giờ cô ta không đáng sợ như vừa nãy đâu."
"Không đáng sợ. Anh đùa à? Cô ta là quỷ đấy. Đừng để cô ta bóp chết anh. Em không muốn dọn xác người nhà đâu."
"Đợi Hiểu Nguyệt với mẹ tỉnh lại rồi nói."
Sau một hồi sơ cứu các kiểu, cuối cùng hai người cũng tỉnh lại, run rẩy không thốt lên lời.
"Giải tán đi, không có chuyện gì nữa."
Đám người giúp việc lục đυ.c giải tán, nhưng ai mà chẳng có tính tò mò, nghe nói cậu chủ sắp nói chuyện với quỷ, họ nấp sau cánh cửa dài tai nghe ngóng.
Nói sơ qua về cuộc đối thoại cho mọi người rõ, còn chưa kịp định hình, Lục Quang Phong sải bước ra phía ngoài.
Lát sau anh đi vào, theo sau là một cô gái chừng 20, dễ thương xinh xắn, nhìn là chỉ muốn nựng, nhưng làn da lại trắng bệch một cách kì lạ.
"Ồi ôi! Anh bảo dẫn quỷ vào đây nói chuyện mà sao lại thành tiểu loli thế? Anh nhặt ẻm ở đâu vậy? Híhí.."
Biết ngay là Lục Quang Vân sẽ giở lời trêu chọc, nhìn cái mặt nhởn nhơ đó chỉ muốn phang cho vài phát.
"Hihi. Là tôi đây mà. Không nhận ra tôi nữa sao. Có cần tôi..."
"Không cần."
Chả cần phải nói tiếp họ cũng hiểu. Nếu cố chấp nói không nhận ra sẽ phải nhìn bản mặt kinh dị đó lần nữa.
"Ồ! Đồng thanh nói luôn."
Lục Quang Phong dẫn cô vào ghế sô pha ngồi.
Đối diện với đám người co cụm một chỗ, cô bất đắc dĩ phải lên tiếng:
"Không cần phải sợ. Tôi không làm gì nữa đâu. Xin lỗi đã doạ mọi người."
Không khí vẫn chẳng xi nhê chút nào.
"Tại thấy mọi người kéo ra đông quá nên tôi mới phải đành làm vậy để đuổi mọi người đi thôi. Chứ thực ra tôi là một con quỷ dễ thương đó nha."
Giờ mọi người mới thả lỏng ra một chút, nhưng vẫn giữ dáng vẻ sợ hãi. Đám người nghe lén thì khỏi nói rồi, không tin vào mắt mình luôn.
"Giờ cô nói đi. Cô là ai? Cô đến từ đâu? Tại sao lại vào đây?"
"Tôi..thật sự thì..tôi cũng chẳng nhớ rõ mình là ai."
Lục Quang Vân tròn mắt. Một con quỷ còn không biết mình là ai sao? Muốn đùa người ta chắc. Nói như vậy ai biết giúp cô ta bằng cách nào.
"Sao cô lại nói như vậy?"
"Tôi chỉ là một con quỷ lang thang thôi. Tôi nhớ mang máng lúc sống tôi gọi là Tiểu Diệp."
"Chỉ vậy thôi à?"
"Ừm."
Nghe đến đây Hiểu Nguyệt cũng lên tiếng hỏi một câu:
"Vậy tại sao cô lại chọn gia đình tôi mà không phải nhà khác?"
Hỏi một phát đúng ngay trọng tâm, mọi người đều nóng lòng chờ đợi câu trả lời.
"Không phải là tôi cố tình muốn vào đây. Nói ra thì phức tạp lắm."
"Phức tạp cũng phải nói."
Đột nhiên Lục Quang Vân gào mồm lên, khiến cho Lục Quang Phong nãy giờ điềm tĩnh im lặng cũng phải quát cậu im miệng.
"Để tôi giải thích ngắn gọn cho mọi người hiểu nhé. Loại ma quỷ như chúng tôi thường phải tìm một chỗ để trú ngụ trước 12 giờ đêm. Vì giờ đó là giờ âm binh đi tuần, nếu còn lang thang ngoài đường thì sẽ bị bắt đi xử phạt."
"Vậy các người hay ở đâu?"
"Chúng tôi thường tìm những ngôi nhà hoang để ở. Nhà hoang hay công trường bỏ hoang cũng được, miễn là nơi đó có nhiều âm khí. Nhà nào cũng có tổ tiên bảo vệ nên không thể vào được."
Hiểu Nguyệt thắc mắc ngay:
"Nếu là những nơi có nhiều âm khí thì sao không chọn nghĩa địa ấy. Chỗ đó ban đêm vừa lạnh vừa đáng sợ."
Nghe đến đây Tiểu Diệp bật cười khanh khách. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người cô mới giải thích:
"Mộ của ai là nhà của riêng người ấy, không có chuyện cho ở nhờ như người sống đâu. Những con quỷ chết bờ chết bụi, không mồ mả thờ cúng gì, trốn ở đó cũng như không."
Trầm ngâm một lúc cô mới nói tiếp:
"Tôi chỉ mới chết được hai tuần thôi, trước đây ở trong một nhà kho cũ bị bỏ hoang, sau chủ nhà đó phá đi nên phải tìm chỗ mới."
"Tình cờ đi ngang qua đây tôi mới vào thử, ai ngờ lại vào được nên tôi ở luôn."
Lục Quang Vân vẫn chưa hiểu lắm mới liền chêm thêm một câu:
"Cô có nói là nhà nào cũng có ông bà tổ tiên phù hộ mà, sao cô vào đây được?"
"Ây yà, anh hỏi khó rồi, tôi cũng không biết:))"
"Hả!?"
"Tôi không biết thật mà. Vài ngày trước tôi có thử vào hẳn trong nhà, thấy không có gì ngăn cản cả."
Mọi người đều trầm ngâm sau câu nói của cô, điều này thật khó hiểu à nha.