9h tối tại Lục gia.
Một người giúp việc chạy vào từ sau vườn với một tiếng hét thất thanh:
" Áa...a....a...có quỷ."
Mọi người tuy hoảng hốt nhưng cũng chẳng biết giải quyết chuyện này thế nào.
Bắt đầu từ một tuần trước, cứ đến tối khuya, giúp việc trong nhà lại nghe thấy tiếng cười đùa ngoài sân sau, thi thoảng còn xe thấy tiếng rêи ɾỉ hoặc tiếng khóc nỉ non khe khẽ.
Ai nấy đều tái xanh mặt mày vì khi kiểm tra thì chẳng thấy ai cả, họ cũng biết trong nhà không có ai gan hùm mà hù doạ mọi người kiểu này.
Tuy rằng không tin lắm vào những chuyện tâm linh ma quỷ nhưng đại thiếu gia - Lục Quang Phong vẫn phải cho người tìm mấy ông thầy về giải quyết.
Nhưng việc đâu vẫn hoàn đấy, mấy ông thầy được mời về chỉ nhìn qua một lượt rồi ra vẻ đạo mạo, hất cằm vuốt râu nói mấy con tiểu quỷ hèn nhát này chỉ biết doạ người, quăng ra mấy lá bùa là xong ngay, ai dè chưa thấy làm được gì mà đã bị doạ cho chạy không kịp xách quần.
Cứ như vậy cho đến giờ, tối nào cũng có người bị doạ.
Lục Quang Vân cầm tách trà nhấm nháp từng ngụm, biểu cảm vẫn bình thản trước tiếng gào thét lên đến quãng 8 của người giúp việc:
" Haizz, lại nữa à. Mấy chuyện này có gì đâu mà phải hốt hoảng thế. Trực ca đêm trong bệnh viện còn thấy mấy thứ đáng sợ hơn ấy."
" Bác sĩ nhà ta mạnh miệng gớm nhỉ. Chẳng phải em cũng bị doạ cho vỡ mật đến hai lần đó sao, còn hét to hơn cả bọn họ, đúng là mất mặt."
"Gì, ai nói em sợ, hả? Bảo nó bước ra đây. Ông đây chỉ giật mình thôi, là phản xạ tự nhiên đó."
"Hai người có thôi đi không? Không thấy mọi người đang sợ hãi sao còn cãi nhau nữa..."
Thấy trong tình huống này mà hai ông anh của mình còn có tâm trạng chí choé nhau, Hiểu Nguyệt lên tiếng ngắt lời, nhưng còn chưa dứt câu thì người giúp việc mới nãy còn hét toáng, giờ đã chạy vào nói với giọng run rẩy mếu máo:
"C..cậu..cậu..chủ..ng..ngoài..kia có..."
"Bình tĩnh mà nói"
"Ng..ngoài kia có...quỷ a. Hồi nãy tôi ra sau vườn vứt rác có thấy một cô gái váy trắng tóc dài ngồi dưới gốc cây cam. T..tôi định chạy ngay lập tức th..thì..thì.."
"Thì sao?"
"N..nó.. quay đầu lại nhìn tôi. Ôi mẹ ơi giờ tôi ngất luôn cũng được, huuhu. Mặt nó trắng bệch, mắt đen sâu hoắm ghê lắm, miệng còn cười nữa."
"Vớ vẩn. Cô miêu tả chi tiết thế là muốn doạ mọi người phải không?"
" Ôi, nhị thiếu, có cho tôi 10 lá gan tôi cũng không dám nói sai nửa lời đâu ạ. Thực sự rất đáng sợ."
Lục Quang Phong chẳng nói chẳng rằng, đột ngột đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Mọi người thấy vậy cũng theo chân anh. Vừa bước vào vườn đã có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không gian tối tăm khiến xung quanh càng thêm rợn người.
Trước khi xảy ra chuyện này khu vườn cũng không đến nỗi như vậy.
Anh đến gần cái cây mà người giúp việc đã thấy quỷ, đó là cái cây cam lớn gần cuối vườn, nghe nói đã được trồng ở đây từ thời ông bà rồi. Sau này ba anh còn cho làm thêm một hồ cá và một hòn non bộ.
Đi xung quanh một vòng để kiểm tra mà mãi vẫn chẳng thấy gì, anh quát to lên một tiếng khiến mấy người theo sau cũng phải giật mình:
"Ai đó?"
Không một ai đáp lại.
"Tôi hỏi ai đang ở đây? Mau trả lời đi."
Vẫn không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng lá vẫn theo gió xào xạc, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi.
"Tôi hỏi lần cuối cùng là ai đang ở đó hả?"
Chờ đợi một lát vẫn không thấy gì, khi mọi người chuẩn bị xoay người rời đi thì một giọng nói yếu ớt của phụ nữ vang lên:
"T..t.ô.i. HEHEHE!!!"
Sau câu nói là một tràng cười man rợ vang lên khiến ai nghe cũng sởn gai ốc.
Khỏi phải nói sau khi thấy một màn khϊếp vía như vậy, những người mới đầu đi theo xem đều ù té chạy hết cả. Chỉ còn 5 người nhà họ Lục và ông quản gia đứng đối diện với cái bóng trắng sau tảng đá hòn non bộ.
Đúng lúc này, cô ta đột nhiên di chuyển, dần dần, chầm chậm tiến về phía 5 người.