Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu

Chương 3

Xuống dưới lầu, vừa vặn cô nghe thấy hai người giúp việc nghị luận: "Tính tình Giang tiểu thư thật sự cổ quái, tôi kêu nửa ngày cũng không lên tiếng, nghe hình như làm vỡ gì đó.”

"Không phải là đánh nát đồ của tiên sinh đấy chứ?”

"Vậy hẳn là sẽ không..."

"Tôi đi nấu thuốc cho cô ấy trước, ba ngày hai lần uống thuốc cũng thật sự kỳ quái, sao lại bị bệnh suốt?”

Khuôn mặt thiếu nữ trượt xuống hai dòng nước mắt, lẩm bẩm: "Không ai thích tôi, tôi không nên tồn tại trong ngôi nhà này, tôi là một gánh nặng.”

Cốt truyện tiếp theo được phát triển rất nhanh chóng.

Thiếu nữ nhảy sông, thiếu niên chết.

"Lúc trước sao không phải cô chết?”

"Ghê tởm."

Những lời chửi rủa trên mạng ùn ùn kéo đến.

Người phụ nữ tên Đổng ảnh hậu, xuất hiện trước mắt thiếu nữ, cô ấy mặc lễ phục dạ hội hoa lệ hơn trong ảnh, cao cao tại thượng nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: "Ừm, có chút giống tôi đấy.”

Cốt truyện một lần nữa nhanh chóng trôi qua.

Có người đứng trong văn phòng, thấp giọng báo cáo về cái chết của cô gái.

Chiếc ghế da quay lại.

Chỉ thấy phía trên có một người đàn ông mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn. Người đàn ông có bộ dạng tương đối tuấn mỹ, mặt mày như khuôn đúc, thâm thúy mà sắc bén, đuôi mắt anh nhướng lên, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt quá mức tinh xảo lại vì trộn lẫn một tia lệ khí, mà giàu tính hung hăng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Người đàn ông nghe thấy lại như chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng, nói: "Biết rồi.”

Tầm mắt vừa chuyển, Giang Tốc nhìn thấy hộp danh thϊếp đặt trên bàn làm việc của người đàn ông, trên danh thϊếp viết hai chữ " Trình Việt", phía dưới là một dãy số điện thoại. Rất đơn giản và gọn gàng.

Sau đó hình ảnh trong đầu Giang Tốc đột nhiên dừng lại.

"Cô không sao chứ?” Giọng nói sốt ruột của y tá vang lên bên tai.

"Kỳ quái, cô ấy không có vấn đề gì cả." Bác sĩ nghi ngờ nói.

Giang Tốc vội vàng ngẩng đầu đón ánh mắt bọn họ: "Tôi không sao.”

Người đàn ông hiện lên trong đầu cô, tên là Trình Việt, rất lợi hại, cũng rất đáng sợ.

Giác quan thứ sáu của Giang Tốc nhạy bén trích ra những tin tức quan trọng nhất trong đó.

Xe cứu thương nhanh chóng đến bệnh viện, mà Giang Tốc cũng chải chuốt kỹ càng, trong đầu nghĩ về thông tin về cuộc đời thiếu nữ.

Cô đã không thể trở về thế giới trước đó, cô chỉ có thể sử dụng cơ thể giống như cô này, tiếp tục sống. Nhưng không phải là sống cuộc sống một cô gái này trước đây.

Nghĩ đến không cần phải đối mặt với nhiệm vụ vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành hết, đáy lòng Giang Tốc còn vi diệu thả lỏng hơn chút.

Giang Tốc phối hợp với bác sĩ y tá kiểm tra toàn thân xong, lại dùng tiền giấy ướt sũng trong ví thanh toán viện phí, sau đó đến trung tâm thương mại bên cạnh mua quần áo mới, điện thoại di động mới, lúc này mới lạnh mặt vào bản đồ, tìm khách sạn.

Chờ cô hoàn tất thủ tục nhận phòng, đã là bảy giờ tối.

Giang Tốc kéo thân thể suy yếu mệt mỏi, chậm rãi đi về phía thang máy.

Một người đàn ông vội vã đi đến, một tay cầm điện thoại di động, tức giận đến mức hét lên: "Cô ta có bệnh không? Còn chưa ra mắt đã chạy đi yêu đương? Ký hợp đồng với công ty? Bây giờ số lượng đã được báo cáo. Tôi đi đâu thế chỗ vào?”

"Nếu cô ta dự thi giữa chừng bị lộ ra, vậy không chừng con cấp nhiệt dược! Hiện tại còn chưa dự thi đã để cho người ta chụp ảnh lộ ra, lại đưa cô ta đi dự thi, người khác sẽ trào phúng công ty chúng ta như thế nào chứ?”

"Để cô ta đi đi! Cút ra!”

"Ông đây đi ven đường tùy tiện nhặt một người..."

Người đàn ông tức giận cúp máy, sau đó cùng Giang Tốc vào thang máy.

Nói là đi ven đường tùy tiện nhặt người, đó cũng là lời tức giận.

Người đàn ông thầm nghĩ, lại chọn một người từ những người được huấn luyện trong công ty đi, còn phải xinh đẹp, đủ để làm bình hoa, không có vốn không có tiền, dễ khống chế, đến lúc đó nói kết thúc, thì sẽ kết thúc ngay được...

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Suy nghĩ của người đàn ông được kéo trở lại.

Giang Tốc đi ra khỏi thang máy trước.

Người đàn ông vừa lúc nhìn bóng lưng cô, lập tức sửng sốt.

"Ai, vị tiểu thư phía trước, chờ chút. Cô chờ chút..." Người đàn ông vội vàng đuổi theo.

Giang Tốc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.

Người đàn ông không biết vì sao, thế mà có hơi muốn run rẩy. Nhưng anh ta vẫn đè lại loại cảm giác kỳ quái này, vội vàng lại lấy điện thoại di động ra, mở ra một tin tức nhanh. Lập tức nhìn Giang Tốc, lại nhìn điện thoại di động, lại nhìn Giang Tốc...