Tiểu Tâm Can Của Bùi Thiếu Gia

Chương 1

1,

Ba mẹ gọi điện bảo tôi về nhà một chuyến.

Lần cuối tôi về là khoảng nửa năm trước.

Lý do là gì ư?

Là do thiên kim giả Khương Hề khóc lóc cầu xin tôi, nói muốn tôi nhường vai nữ chính cho cô ta.

Cười chếc tôi mất.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cô ta không có kĩ năng diễn xuất, chỉ biết trừng mắt thôi sao?

Tất nhiên là tôi không đồng ý.

Ba tôi chỉ tay thẳng vào mặt tôi, mắng, “Đồ bất hiếu.”

Tôi mỉm cười nói với ông, “Đứa con gái có hiếu đang ở ngay bên cạnh ông, sau này ông cứ trông cậy vào cô ta đi.”

Vừa nãy ông gọi điện cho tôi, nói rằng ông bị chóng mặt, đau nhức khắp người.

“Ba, ba không khỏe thì gọi điện cho bác sĩ đi, tôi có phải sinh viên y khoa đâu?”

Ba tôi nói, “Khương Nhược, nếu cô không về nhà thăm tôi, tôi sẽ nói với phóng viên là cô không phụng dưỡng ba mẹ, đừng tưởng tôi không biết bộ phim mới của cô sắp phát sóng.”

Chiêu này… ừm… rất Khương Hề.

Quả nhiên.

Khi tôi về nhà, mặt ba tôi vẫn hồng hào, không có một chút dáng vẻ ốm yếu nào.

Ngược lại, người “em gái” của tôi lại gầy hơn trước kia một chút.

Mặc dù gầy đi nhưng ánh mắt cô ta vẫn rất rạng rỡ, thậm chí còn rất phấn chấn.

“Chị gái về rồi.”

Mở miệng là gọi chị, giọng điệu còn nhiệt tình giống như chúng tôi thân thiết lắm vậy.

Chồn chúc tết gà.

Tôi né cô ta, nhíu mày nhìn về phía ba tôi.

Ông không có tài cán gì mấy, nhưng lại có tài lanh.

Mẹ tôi thấy thế, đứng ra làm hòa, “Con về rồi, hôm nay Hề Hề có chuyện vui muốn thông báo.”

Tôi, “...”

“Sao không mở họp báo hay đăng weibo ấy.”

Hôm nay Khương Hề cũng không tức giận khi bị tôi chọc ngoáy, thậm chí còn nở nụ cười tươi hơn.

Cô ta nhìn tôi, sờ lên bụng, khẽ nói, “Chị, em có th a i rồi.”

“Ồ, chúc mừng nha, khi nào thì tổ chức đám cưới?”

Khương Hề sửng sốt, hỏi lại, “Chị, chẳng lẽ chị không tò mò đứa con trong bụng em là của ai sao?”

Tôi chế giễu, “Chắc chắn là đàn ông rồi, chẳng lẽ lại là heo, chó, dê, bò?”

Khương Hề nghẹn họng, nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh, đắc ý nói, “Đứa con trong bụng em là con của cậu Bùi, thái tử gia Bắc Kinh.”

2,

Trái tim tôi khẽ run lên.

Nhìn gương mặt đắc ý của cô ta, tôi bật cười thành tiếng.

“Được, đến lúc tổ chức hôn lễ nhớ mời tôi đến uống chén r ượu mừng!”

Nói xong, tôi đứng dậy bước ra ngoài.

Khương Hề thấy vậy, vội đứng lên đuổi theo.

“Khương Nhược, chị thừa nhận đi, chị đang ghen tị với tôi đúng không? Chị có kĩ năng diễn xuất, có tài nguyên, chỗ đứng trong ngành giải trí thì sao chứ? Tôi sắp gả vào nhà giàu rồi.”

Tôi, “???”

“Cho nên, chị mau chóng lấy tiền tiết kiệm của chị ra làm của hồi môn cho tôi, đây là ý của ba mẹ, như vậy, Bùi Gia mới xem trọng Khương Gia chúng ta.”

Cái này có khác gì ăn c ư ớ p trắng trợn không?

Tôi bị chọc tức đến mức bật cười, nhìn cô ta như một đứa thiểu năng.

“Khương Hề, tôi khuyên cô một câu, từ giờ đừng có nói những lời thiểu năng đó trước mặt tôi, nếu đầu óc cô không bình thường thì mau đi thay đầu đi!”

Ba tôi nghe vậy không ngồi yên được nữa, nhanh chóng bước đến bên cạnh Khương Hề.

“Khương Nhược, đừng có mạnh miệng như vậy, nếu cô không bỏ tiền ra cho Hề Hề làm của hồi môn, đợi đến khi Hề Hề gả vào Bùi Gia, con bé chỉ cần thì thầm bên tai cậu Bùi vài câu, cô lập tức sẽ không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa!”

Tôi không thể nghe nổi những lời mất não này nữa.

“Được, vậy bảo cậu Bùi của cô tặng cả giới giải trí cho Khương Gia đi, phong sát tôi đi.”

Nói xong, tôi quay mặt rời đi, không muốn ở cùng đám người th iểu n ăng này nữa.

Vừa ngồi lên xe, chuông điện thoại vang lên.

Tôi nhìn tên người gọi, không nghe máy.

Nhưng đối phương rất kiên nhẫn, gọi liên tục ba cuộc điện thoại.

“Nhược Nhược, tối nay muốn ăn gì?”

Tôi cười khẽ, “Ăn mừng tiệc đầy tháng của con trai anh.”

“Khụ khụ khụ!”

Ho khan một hồi, đầu dây bên kia kích động hỏi, “Em có th ai à?”

3,

Tôi, “???”

Sao mạch não của anh còn kì lạ hơn của Khương Hề vậy?

“Khương Hề nói, trong bụng cô ta có đứa con của anh.”

Đầu dây bên kia tức đến mức thở hồng hộc, cao giọng nói.

“Nói bậy, anh còn không biết cô ta là ai.”

Tôi thích thú cười một tiếng, “Phải không? Vậy tại sao người ta lại mang th ai con của anh?”

Bùi Nam Sâm vội vàng nói. “Nói bậy, chắc chắn là nói bậy! Khương Hề là ai, anh muốn đối chất với cô ta, còn muốn kiện cô ta tội tung tin đồn nhảm.”

“Nhược Nhược, anh thề với trời, đời này ngoại trừ em ra, anh chưa từng động lòng với bất kì người phụ nữ nào.”

Tôi, “...”

Sao anh lại không biết xấu hổ mà nói ra vậy chứ?

“Bùi Nam Sâm, anh nghiêm túc cho em.”

Anh ấy ấm ức nói, “Nhược Nhược, anh rất nghiêm túc.”

Được rồi, tạm tin.

“Bùi Nam Sâm, anh không nghe ra em và cô ta cùng họ sao?”

Anh ngừng lại một chút hỏi, “Chẳng lẽ đó là đứa em gái không có quan hệ huyết thống với em đó hả?”

Tôi lạnh nhạt “Ừm” một tiếng.

“Khương Hề nói với ba mẹ em, muốn em bỏ tiền tiết kiệm ra làm của hồi môn cho cô ta.”

Bùi Nam Sâm thốt lên, “Cô ta bị ngu à? Ba mẹ em vẫn chiều theo ý cô ta sao…”

Anh không có nói hết câu.

Đó, người ngoài như anh ấy cũng biết ai xa ai gần.

Nhưng ba mẹ tôi thì khác, họ lúc nào cũng coi Khương Hề như bảo bối.

Nhưng đối với tôi, cô ta chẳng là cái thá gì.

Dựa vào cái gì mà muốn chiếm đồ của tôi?

“Nhược Nhược, gả cho anh không cần của hồi môn, bởi vì tiền của anh đều là của em! Với cả, ai nói em gả cho anh? Rõ ràng là anh muốn ở rể.”

“Ha ha”

Bùi Nam Sâm đúng là biết cách làm tôi vui.



Cúp điện thoại rồi về nhà, tôi mệt mỏi đến mức ngón tay cũng chẳng muốn động đậy.

Ba ngày nay bận quay phim, tổng cộng còn chưa ngủ đến mười tiếng đồng hồ.

Vừa quay phim xong thì ba tôi đã gọi điện, bắt tôi về nhà chứng kiến cái cảnh buồn n ôn đó.

Bùi Nam Sâm bóp vai, đấm lưng cho tôi, dịu dàng hỏi, “Dễ chịu không? Thoải mái hơn chưa? Còn chỗ nào khó chịu không?”

Tôi gật gật đầu, nhắm mắt lại hưởng thụ.

“Rất thoải mái.”

Trông anh có vẻ không hài lòng với lời khen này, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc.

Tôi bất đắc dĩ nói, “Được rồi, em tin anh mà, anh đừng có không vui nữa.”

Bùi Nam Sâm lắc đầu, càng tủi thân hơn.

Anh cau mày, ghét bỏ lên tiếng, “Bị trà xanh nói những lời bẩn thỉu, anh cảm thấy mình không còn trong sạch.”

Tôi, “???”

Anh tròn mắt nhìn tôi, giống hệt chú chó lông vàng tôi nuôi khi còn nhỏ.

Tôi không kiềm lòng được, đưa tay lên vuốt tóc anh, an ủi, “Được rồi, anh bị chó cắn thì cũng không nên cắn lại nó chứ, đúng không?”

Bùi Nam Sâm nhíu mày, “Cũng đúng.”

Anh đến gần, hôn lên má tôi một cái.

“Nhược Nhược, anh sẽ trút giận cho em.”

“...”

4,

Tôi lớn lên ở cô nhi viện.

Trước đó tôi vẫn luôn nghĩ rằng ba mẹ của tôi sớm đã không còn trên đời nữa.

Nếu không, sao bọn họ lại không tìm đứa con ruột của mình chứ?

Ba năm trước, một ngày nọ…

Một đôi vợ chồng trung niên đi đến trước mặt tôi, kích động nắm tay tôi nói.

“Nhược Nhược, bọn ta là ba mẹ của con!”

Lúc ấy, những cảm giác thiếu thốn tình cảm suốt bao năm bỗng được lấp đầy trong chốc lát.

Họ đưa tôi về nhà, lúc này tôi mới biết trong nhà có một đứa con gái khác, nó đã thay thế vị trí của tôi.

Tôi chỉ sống trong ngôi nhà mà tôi mong đợi hơn hai mươi năm kia tròn một năm.

Dần dần tôi phát hiện ra, tôi không hòa nhập được với ngôi nhà này, thậm chí ngôi nhà này trở thành xiềng xích của tôi.

Cho dù tôi cố gắng làm họ hài lòng như thế nào, trong lòng họ vẫn chỉ có một mình Khương Hề.

Có lẽ sự xuất hiện của tôi khiến Khương Hề có cảm giác nguy cơ.

Cô ta luôn tìm cảm giác tồn tại trước mặt ba mẹ tôi, diễn tròn vai trà xanh.

Giả vờ yếu đuối, giả vờ nhận sai, giả vờ oan ức, diễn cực đỉnh.

Tôi không thể ở lại nữa, cũng là do cô ta.

May mắn là từ khi mười sáu tuổi, tôi được một người quản lý trong giới giải trí phát hiện tài năng, tôi quyết định dấn thân vào giới giải trí.

Không có chỗ dựa, không có bối cảnh, tôi phải cố gắng nhiều hơn mọi người, cũng chịu khổ nhiều hơn mọi người.

Cuối cùng mới có được ngày hôm nay.

Tôi biết rất rõ, Khương Hề ghen tị với tôi.

Cô ta biết rõ mình thua kém tôi về mọi mặt nên luôn lợi dụng việc ba mẹ tôi thiên vị để khiến tôi đau lòng.

Một hai lần đầu, cô ta rất thành công, nhưng sau vài lần, tôi đã miễn dịch với cảm giác này.

Nhưng Khương Hề rất may mắn, mấy năm nay đã thành công thao túng tâm lý ba mẹ tôi.

Ai không biết còn tưởng tôi mới là con nuôi.



Sáng sớm hôm sau, Bùi Nam Sâm đưa tôi đi làm.

Tôi bàn nói đạo diễn một lượt, chuẩn bị bắt đầu quay phim.

Trợ lý lo lắng nói với tôi, “Chị Nhược Nhược, chú Khương gọi cho chị rất nhiều cuộc gọi nhỡ, chị có muốn nhận không?”

Từ giờ đến lúc bắt đầu quay phim còn một khoảng thời gian, tôi gật đầu ý bảo cô ấy đưa điện thoại cho tôi.

Vừa nghe điện thoại, ba tôi đã mắng ầm lên.

“Khương Nhược, em gái của cô khóc nửa tiếng rồi, cô không về nhà xem con bé một chút được à?”

Tôi bỗng cảm thấy buồn cười, “Liên quan gì đến tôi? À, tôi quên mất, phụ nữ mang th ai cảm xúc rất bất thường, hai người không dỗ được cô ta à?”

Ba tôi lo lắng nói, “Khương Nhược, em gái cô khóc vì có người cố ý h ãm h ại nó. Hai ngày trước con bé vừa được vào đoàn phim, vậy mà nay đã bị đổi người, không chỉ có vậy, người đại diện của con bé còn tạm ngưng hết hoạt động của nó, ở nhà chờ thông báo, cô cảm thấy chuyện này có hợp lý không?”

Tôi nhớ tới hôm qua Bùi Nam Sâm nói sẽ giúp tôi trút giận.

Thủ đoạn này, đúng là rất Bùi Nam Sâm.

Tôi bình tĩnh trả lời, “Cũng bình thường mà, cô ta đang có th ai, nên tạm dừng công việc ở nhà nghỉ ngơi mới đúng, nếu đi làm mà xảy ra chuyện, ai sẽ chịu trách nhiệm.”

Ba tôi sửng sốt, không ngờ tôi sẽ nói vậy.

Ông ta chậm rãi nói, “Nhược Nhược, chuyện em gái cô mang th ai còn chưa công bố ra ngoài mà! Mặc dù ba không hiểu nhiều về giới giải trí, nhưng cũng từng nghe nói qua. Bây giờ mất đi công việc, tâm trạng của con bé không tốt lắm, cô thân là chị gái, mau giúp đỡ con bé đi, Hề Hề là em gái duy nhất của cô đấy!”

Trước kia, họ cầu xin tôi đưa Khương Hề vào giới giải trí cũng nói như vậy.

Nhưng kết quả thì sao?

“Xin lỗi, không giúp được.”

Ba tôi, “Sao lại không giúp được? Cô quen biết nhiều người như vậy, nói một câu cũng không được sao?”

Có phải ông ta quên hôm qua đối xử với tôi thế nào rồi không?

Tôi cười lạnh, “Tôi không có mặt mũi lớn vậy đâu, chẳng phải Khương Hề quen biết Bùi Nam Sâm sao? Đến nhờ anh ta giúp đi!”

5,

Lúc này ba tôi mới nhớ ra, vội vàng cúp điện thoại.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, ba tôi gọi điện là do Khương Hề xúi giục.

Tôi chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền.

Vừa yên tĩnh được hai ngày, mẹ tôi lại gọi tới.

Còn chưa nói gì, tôi đã phải nghe bà khóc năm phút.

Tôi cho nhỏ âm lượng, đặt di động lên bàn, trải thảm ra tập yoga.

Một lúc sau, bà mới lên tiếng.

“Nhược Nhược, con có đang nghe mẹ nói chuyện không?”

Tôi lạnh nhạt nói, “Nói lại đi.”

Mẹ tôi nức nở, “Nhược Nhược, em gái con tức đến mức phải đi viện rồi, con mau đến thăm con bé đi, nếu không, việc này truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng đến danh dự của hai đứa?”

“Không liên quan, lát nữa con sẽ bảo trợ lý mua hoa đến thăm cô ta.”

Dùng dư luận để u y h i ế p tôi? Chiêu này tôi khinh.

Mẹ tôi bị chặn họng, nửa ngày không nói được câu nào, tôi dần mất đi kiên nhẫn.

“Con đi làm việc đây, tạm biệt!”

Cúp điện thoại, tôi nằm dài trên ghế sofa, ngắm nhìn bầu trời, không khỏi mỉm cười.

Chưa tới nửa tiếng, Khương Hề gọi điện thoại tới.

Tôi hút một ngụm nước dừa, hưởng thụ gió biển Maldives, bấm nghe điện thoại.

Khương Hề tức hổn hển nói, “Khương Nhược, tối qua chị vừa nghỉ phép, làm gì có việc gì?”

Tôi cười nhẹ.

“Khương Hề, tôi dắt cô vào giới giải trí ba năm rồi, sao cô vẫn n g u như trước thế? Tôi không muốn đến b ệnh v iện nhìn cô diễn kịch, nói thế hiểu chưa?”

“Chị, chị, chị không sợ tôi nói với ba mẹ sao?”

“Ồ! Tôi sợ quá cơ, chuyện mách lẻo như vậy chỉ có trẻ con mới làm, Khương Hề, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Khương Hề tức giận nghiến răng.

“Khương Nhược, chị đừng tưởng là tôi không dám!”

“Ồ, vậy cô cứ việc đi mách lẻo đi!”

Năm giây sau, Khương Hề nổi đ iên lên.

“Khương Nhược, tôi đang mang th ai đứa con của Bùi Nam Sâm, cô dám đắc tội với tôi sao?”

Nếu tôi là cô ta, có đánh c h ế t tôi cũng không dám nói những lời như vậy.

Cũng đúng, người với người không giống nhau mà.

“Không tới thăm cô là đắc tội với cô à? Cô cho là cô quen biết Bùi Nam Sâm thì có thể nổi đ i ên bất cứ lúc nào à? Có cần tôi gọi b ệ nh v i ệ n t â m t h ầ n cho cô không?”

“Khương Nhược, chắc chắn cô sẽ hối hận!”

Nhìn Khương Hề tức giận cúp điện thoại, tôi vui vẻ đến mức bật cười thành tiếng.

Bởi vì bận quay phim, bốn năm tháng rồi tôi chưa có thời gian thư giãn.

Tranh thủ mấy ngày nghỉ phép, tôi dành ra cho mình một tuần để đi du lịch.

Kế hoạch là ở đây một tuần.

Nhưng Bùi Nam Sâm không đợi được nữa, anh ấy lúc nào cũng chỉ hận không thể gọi điện cho tôi 24/24.

Chẳng khác gì đang nuôi thú cưng online cả.

“Nhược Nhược, em vẫn chưa về sao, b ệnh của anh trở nên ng uy k ịch rồi.”

Bùi Nam Sâm đang nói đến b ệnh tương tư.

Nhìn qua màn hình điện thoại, tôi thấy mắt anh xuất hiện một quầng thâm.

Tôi nén cười, an ủi anh, “Haizz, sao em lại thấy anh mập lên nhỉ?”

Bùi Nam Sâm, “Rõ ràng là gầy đi, nhớ em đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, nếu em không tin anh trèo lên cân cho em xem nhé.”

Vừa nói xong, anh lập tức bảo trợ lý mang một cái cân đến.

“Được rồi được rồi, anh bảo trợ lý là không cần nữa đi. Em đặt vé máy bay rồi, sáu giờ tối nay sẽ bay về.”

Bùi Nam Sâm nghe vậy lập tức vui vẻ.

“Được, vậy anh sẽ đến máy bay đón em.”

Tôi xua tay, “Không cần, lỡ bị người ta chụp lại thì không hay.”

Bây giờ tôi là diễn viên lưu lượng hàng đầu của Trung Quốc, động một tí cũng sẽ lên hotsearch.