Đau quá...
Thẩm Việt Qua từ từ tỉnh dậy, thắt lưng tê dại làm cho cậu không ngồi dậy nổi, rèm cửa mở toang, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên giường, đôi mắt Thẩm Việt Qua còn chưa thích ứng được ánh sáng, cậu híp mắt, muốn giơ che lại, đập vào mắt cậu là cổ tay trắng nõn đầy dấu vết xanh tím do bị trói, cảm giác trướng bụng rõ ràng làm cho thanh niên trên giường nhớ tới màn gian da^ʍ tối hôm qua, sắc mặt cậu cứng đờ, thần sắc bối rối nhìn quanh bốn phía phát hiện cả gian phòng chỉ có một mình cậu.
Alpha trên người đầy vết hôn giống như đang cho mình thời gian bình tĩnh, cậu như đà điểu vùi vào trong chăn muốn trốn tránh hiện thực co người thành tư thế em bé trong bụng mẹ, chiếc chăn khe khẽ run rấy như thể người bên trong đang lặng im rơi lệ.
Hệ thống 1123 vừa đi ra từ phòng tối nhìn thấy một màn này, nó chỉ là một hệ thống hỗ trợ, khi ký chủ tiến hành một ít hoạt động riêng tư sẽ tự động khởi động chương trình nhốt mình vào phòng tối, trí nhớ của nó chỉ đến đoạn tối hôm qua Tần Kế Khai đè đầu ép ký chủ ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn, đến sáng nay khi ký chủ khôi phục ý thức nó mới được giải phóng, vừa ra ngoài liền nhìn thấy ký chủ nhu nhược đáng thương trốn trong chăn khóc.
Nó có chút không biết làm phải sao, mặc dù ký chủ trước kia vì nhiệm vụ thất bại bị giật điện mà gào khóc nhưng vị ký chủ mới này không chỉ bước đầu cứu vớt được nhân vật chính thoát khỏi cảnh bị vạn người đè, hơn nữa cậu còn bị đối xử như vậy cũng không khóc lóc la hét.
1123 cũng chỉ là một hệ thống nó không biết cảm xúc này là gì, chỉ có thể khô khan an ủi người ký chủ có năng lực nhưng đáng thương của mình.
“….Thẩm Việt Qua tiên sinh, hôm qua ngài đã thành công giúp vai chính thụ bước đầu thoát khỏi sa ngã, hơn nữa cũng không làm sụp đổ thiết lập nhân vật, qua kiểm tra biểu hiện của ngài rất ưu tú, đợi nhiệm vụ thế giới này hoàn thành tức là cuộc sống của Lục Chi Dao bình yên, giá trị kinh nghiệm của ngài sẽ được thưởng thêm 50%.”
Nghe được âm thanh không cảm xúc trong đầu, Thẩm Việt Qua đang cười trộm trong chăn khóe miệng cứng đờ, lập tức nghĩ đến hệ thống hẳn là không nhìn thấy bộ dáng của mình trong chăn, cả người cậu liền thả lỏng, đau cũng đau thật nhưng cũng rất sung sướиɠ, sướиɠ đến mức cậu ném hệ thống ra sau đầu, sáng nay lúc tỉnh sợ Tần Kế Khai còn ở bên cạnh mới giả bộ, lại sợ trong phòng có cemara mới lén lút trốn trong chăn, một bên xoa cái eo bủn rủn một bên hồi tưởng lại cảm giác sảng khoái hôm qua.
Thẩm Việt Quan lần đầu tiên dùng thân thể Alpha hưởng thụ tìиɧ ɖu͙© cho dù lúc đầu có đau đớn một chút nhưng kỹ thuật của Tần Kế Khải thật sự không tệ, mỗi nụ hôn đều có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm của cậu, vừa mạnh mẽ lại vừa dai dẳng nhưng không làm tổn thương nơi nào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tối hôm qua còn nằm trong khoang sinh sản của mình, nhưng cũng không sao, cậu sẽ từ từ dạy hắn làm sao để đau lòng cho mình, Thẩm Việt Qua suy nghĩ lung tung lộn xộn nhưng hệ thống tựa như cho rằng cậu uỷ khuất thoả hiệp.
Khoan đã, nhưng điểm kinh nghiệm khen thưởng là như thế nào?
Nhất định phải hỏi một chút, Thẩm Việt Qua giả bộ bị âm thanh của hệ thống làm giật mình, cậu chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm trắng nõn mang theo một chút xấu hổ, cậu rũ mí mắt giống như hoàn toàn chấp nhận hiện thực, yếu ớt mở miệng.
“Ta….thôi quên đi, đây có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không? Ta có thể rời đi chưa?”
Hệ thống 1123 nhìn thiếu niên đáng thương trên giường có chút không đành lòng nhưng nó vẫn tận tâm trả lời ký chủ.
“Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, kiểm tra đo lường ở thế giới này cho thấy vai chính thụ Lục Chi Dao vẫn sẽ sa ngã vào con đường cờ bạc, có nguy cơ bị người bán vào ổ mại da^ʍ, hơn nữa khoản nợ một ngàn ba trăm vạn vẫn chưa được trả, cho nên…..ký chủ còn phải thực hiện nhiệm vụ cho đến khi nhân vật chính không còn khả năng bị cưỡиɠ ɧϊếp tập thể nữa.”
A ~ đó chính là còn có thể ngủ thêm nhiều lần với Tần Kế Khai, nội tâm Thẩm Việt Qua mừng thầm nhưng vẻ mặt càng thêm cô đơn, diện mạo của cậu không nhu nhược, khiêm tốn ôn nhu mới là miêu tả chính xác nhưng lúc này cổ cậu phủ đầy vết hôn xanh tím, xương quai xanh dưới chăn còn ẩn chứa không ít dấu vết được yêu thương, lông mày nhíu chặt, ánh sáng trong mắt mỏng manh, bất giác làm cho cậu thêm vài phần ‘đáng thương nhu nhược’. Thẩm Việt Qua cố gắng hết sức che giấu khóe miệng cong lên của mình như nghiện diễn, dùng giọng điệu suy yếu đi dò xét hệ thống.
"Vậy ta phải cố gắng kiếm tiền trả nợ.... Nhân tiện có thể nói cho ta biết giá trị kinh nghiệm cá nhân là gì? “
Một hế thống nhỏ đơn thuần rõ ràng không thể phát hiện được nội tâm bẩn thiểu của người lớn, nó không khỏi có cảm giác mắc nợ ký chủ ‘thê thảm’ của mình, ký chủ hỏi gì nó liền nó đáp nấy.
“Giá trị kinh nghiệm cá nhân là phần thưởng mà ký chủ sẽ nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhận được bao nhiêu phụ thuộc vào tình huống hoàn thành của ký chủ như: thời gian hoàn thành, kết qủa cứu vớt, không phá vỡ thiết lập nhân vật. Cũng cho phép ký chủ đổi điểm lấy các đạo cụ cần thiết để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn.”
Thẩm Việt Qua kỳ thật cũng không quá rõ ràng về cách thức hoạt động của nó nhưng cũng hiểu được sơ lược đồ chơi này có thể dùng là tốt rồi, xem ra khi làm nhiệm vụ phải duy trì thiết lập nhân vật không thể có đời sống tìиɧ ɖu͙© hoàn mỹ rồi, cậu chỉ có thể bán thảm lấy thêm nhiều kinh nghiệm như vậy nhiệm vụ này cũng rất thú vị.
Thẩm Việt Qua nằm trên giường như một xác chết, nghĩ đến đời sống tìиɧ ɖu͙© sau này của mình, à không đúng, là nhiệm vụ sau này của mình, nghĩ đi nghĩ lại cậu sợ mình không nhịn được mà cười ra tiếng đành phải nhanh chóng rời giường đi đến phòng tắm.
Trước khi vào phòng còn đau khổ nói với hệ thống cậu muốn một mình tắm rửa sạch sẽ, uyển chuyển biểu lộ mong muốn hệ thống đừng đi theo, hệ thống đồng cảm cho rằng cậu đang gánh chịu nhục nhã chỉ muốn ở một mình, thống nhất tạm thời không quấy rầy ký chủ.
Thân thể của một Alpha quả thật rất tốt, Thẩm Việt Qua một bên cố moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong khoang sinh sản ra, một bên thưởng thức dấu vết được yêu thương trên cơ thể mình, mặc dù kɧoáı ©ảʍ như xuyên vào xương tuỷ đã ghi nhớ trong đầu, cảm giác nhứt mỏi trên thân thể đã giảm bớt không ít nhưng vẫn thật đau a….Thẩm Việt Qua cười khẽ chơi đùa tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, rửa sạch sẽ rồi vứt hình ảnh tối qua ra khỏi đầu, thanh niên hài lòng quay trở về vẻ mặt ôn nhu khiêm tốn kia.
Ra khỏi phòng tắm, Thẩm Việt Qua lập tức trở lại thiết lập của mình, hệ thống thấy thần sắc cậu u buồn, cho rằng cậu nhìn thấy dấu vết trên người mình nên thương tâm khổ sở, nó bèn suy nghĩ cho cậu.
"Thẩm Việt Qua tiên sinh, xin hỏi ngài cần tiêu điểm kinh nghiệm trị liệu không?”
Thẩm Việt Qua ngẩn người, cậu không bị thương a, đến khi nhìn thấy dấu vết trên cổ tay mình bị thắt lưng trói để lại, cậu mới biết được hệ thống đem những vết tích này coi như vết thương, ngón tay cậu vuốt ve những vết bầm tím kia.
"Nhưng hiện tại tôi còn chưa được tính là hoàn thành nhiệm vụ, tôi có kinh nghiệm sao?”
Hệ thống 1123 trung thực: "Hiện tại ngài không có giá trị kinh nghiệm nhưng tôi có thể ứng trước cho ngài.”
“Không cần." lời cự tuyệt kiên quyết làm cho hệ thống kinh ngạc, tựa như biết được hệ thống đang khó hiểu, Thẩm Việt Qua ôn nhu cười cười: "Ta lo lắng việc đó có thể ảnh hưởng xấu đến ngươi.”
Hệ thống rất cảm động, nó yên lặng chọn cho ký chủ thế giới tiếp theo dễ dàng hơn một chút, còn Thẩm Việt Qua thì đang nghĩ dấu vết trên người biến mất, cậu làm sao có thể tiếp tục chơi đùa. Một người một hệ thống cùng im lặng nhưng bầu không khí cực hài hoà.