Với mấy bài hát tiết tấu nhanh thì còn không dễ chú ý, nhưng giờ phút này, khi Vạn Bách tiếp nhận part vốn là của Khương Húc Tây, fan đều ý thức được một cách rõ ràng, trên sân khấu của NebulaX trong tương lai, sẽ không được gặp lại Khương Húc Tây nữa.
Nguyên nhân chính là vì đã nghe vô số lần, lại quen thuộc với bài hát, cảm xúc mới nặng trĩu.
Kết hợp ca từ, liên tưởng đến biến cố mà NebulaX phải trải qua, fan cảm nhận được rõ ràng ý muốn truyền đạt của các thành viên, fan biết là nên nhìn về phía trước, nhưng hốc mắt vẫn chua xót như cũ.
Từ khi concert bắt đầu, họ vẫn luôn nỗ lực xem nhẹ sự thật đã bày ra ở trước mắt, tránh cũng không thể tránh.
Cuối cùng khi tưởng đã kết thúc, màn hình lớn màu đen lại sáng lên lần nữa.
Các thành viên xoay người, an tĩnh nhìn về màn hình lớn, trên màn hình ấy xuất hiện bóng hình quen thuộc, là video quay lại quá trình luyện tập chưa được công bố trước đó.
Là video Khương Húc Tây ở phòng tập luyện lại vũ đạo của bài hát này một lần nữa.
Nước mắt của fan cơ hồ là chảy xuống ngay lập tức.
Mỗi một cm trong căn phòng tập kia, fan đều rất quen thuộc, hai mặt gương trước và sau, đèn dây tóc sáng ngời trên đỉnh đầu, sàn nhà gỗ có vẻ cũ vì đã giẫm lên quá nhiều lần, còn có chiếc áo thun rộng thùng thình thường xuyên được mặc khi luyện tập kia nữa.
Bảng LED tiếp ứng cho Khương Húc Tây sáng lên ở mỗi một góc, ánh sáng như ngọn lửa trong lòng mỗi người ở hiện trường, tạo thành một biển ánh sáng quét qua bốn phía.
Cảm xúc cùng áp lực của các fan rốt cuộc cũng có thể giải tỏa, khóc không thành tiếng.
Bởi vì bọn họ đều biết rất rõ, đây là lời tạm biệt cuối cùng của NebulaX đối với Khương Húc Tây.
Từ hôm nay trở đi, NebulaX sẽ buông bỏ hết thảy quá khứ, một lần nữa xuất phát, bước tiếp con đường đến tương lai. Tất cả những gì thuộc về dĩ vãng sẽ được phong ấn trong hồi ức, sẽ vĩnh viễn nhớ rõ, nhưng sẽ không quay đầu lại.
Các fan đang giơ cao bảng LED tiếp ứng cho Khương Húc Tây nỗ lực ngửa mặt lên, cố gắng hít một hơi thật sâu, muốn ngăn dòng nước mắt nghẹn khuất này lại, nhưng dường như không có tác dụng.
[Khương Húc Tây vĩnh viễn là nhảy chính], từ giờ khắc này, đã là quá khứ rồi.
Nhân sinh chính là hành trình nối tiếp hành trình, không ngừng lặp lại, từ xa lạ đến quen thuộc, sẽ đến lúc phải hạ quyết tâm, vẫy tay cáo biệt.
Ở vị trí cao nhất trong hội trường, bảng LED màu bạc thuộc về Khương Húc Tây được fan ghi lại bằng điện thoại...
[Khương Húc Tây hãy dũng cảm đi về phía trước]
[Nếu có một ngày anh té ngã rồi hoài nghi chính mình, mong anh vĩnh viễn nhớ rõ...]
[Anh từng trở thành ánh sáng trong sinh mệnh em vô số lần]
Trên sân khấu, các thành viên khom lưng thật sâu với mọi người dưới khán đài.
Đoạn video này được đăng lên Weibo cùng Bilibili, fan ở khu bình luận cảm động đến khóc.
Tuyển thủ vô danh V: [Muốn mạng của tôi mà, vốn muốn làm một fangirl đu idol lãnh khốc vô tình, lại phát hiện không biết sự thật lòng đã dấy lên từ lúc nào, không thu trở lại được nữa... Vì cái gì lại để tôi lướt thấy video này, lừa gạt nước mắt của tôi huhuhuhuhu.]
Lẩu cay tôm hùm đất còn muốn hai cái bánh bao nhân trứng sữa V: [Nhìn thấy bảng LED của fan làm tôi khóc đến chóng váng, huhuhuhuhu, biển ánh sáng đồ sộ như vậy lại xuất hiện ngay lúc này... Đừng dùng đao nữa, tôi không thể tiếp nhận được [khóc lớn]]
“Kế tiếp, chúng tôi sẽ dùng một diện mạo hoàn toàn mới, một lần nữa xuất phát, vì mọi người mà mang đến sân khấu càng tốt hơn.”
Lâm Hạng Bắc ngồi dưới khán đài tối tăm, an tĩnh nghiêm túc nghe hết bài hát cuối cùng: “Lại lần nữa đi về phía em”.
Bất luận mục đích ban đầu của Sư Nam khi muốn Lâm Hạng Bắc tới hiện trường xem là gì thì cũng đã thành công rồi.
Concert tròn một năm kết thúc, các thành viên của NebulaX không có nhiều thời gian đắm chìm trong cảm xúc bi thương, mà là rất nhanh đã phải nghênh đón lịch trình đầy nặng nề.
***
Sáng sớm hôm sau, sáu người sẽ phải cùng nhau đi chụp ảnh nhóm mới.
Khương Húc Tây đã rời nhóm, sau này sẽ không dùng danh nghĩa của NebulaX tham dự bất kỳ hoạt động gì nữa, kỷ niệm một năm là lời cáo biệt cuối cùng, về sau phải nhìn về phía trước. Vì vậy nên cần phải chụp ảnh nhóm của hiện tại để đổi ảnh blog thành cái mới.
Đồng thời cũng phải chụp những bức ảnh công bố lần đầu tiên cho thành viên mới Lâm Hạng Bắc, tuyên bố chính thức gia nhập.
Xét thấy fan cuồng của NX rất nhiều, đi ra ngoài chụp sẽ dễ bị lộ ra trước khi công bố, nên quyết định bố trí cảnh quay trong công ty rồi chụp đơn giản.
Đối với Lâm Hạng Bắc lần đầu tiếp xúc với việc quay chụp mà nói, điều này cũng làm giảm độ khó và khẩn trương khi chụp.
Sáng sớm cùng ngày, trợ lý Lý Nguyên từ 6 giờ sáng đã xách mấy túi sữa đậu nành đến đón mọi người, không nghĩ tới vừa vào cửa đã nhìn thấy trên sô pha có người, Lâm Hạng Bắc đã rửa mặt xong, đang ngồi trong phòng khách.
“Sớm như vậy à!” Lý Nguyên kinh ngạc xác nhận lại thời gian, đã hẹn là 8 giờ rưỡi trang điểm, tầm 10 giờ sẽ chính thức bắt đầu quay chụp, anh tới sớm hơn vì để phòng ngừa kẹt xe, cũng muốn sớm gọi các thành viên rời giường ăn sáng.
Lâm Hạng Bắc gật gật đầu, lại lắc đầu, nhìn Lý Nguyên xách theo sữa đậu nành thì đống cuốn sách trong tay lại, đứng lên: “Có cái gì cần hỗ trợ không?”
“A...” Lý Nguyên vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng nhìn xung quanh một vòng, vẫn thử xác nhận một câu, “Những người khác vẫn chưa dậy sao?”
Lâm Hạng Bắc “Ừm” một tiếng.
Ngày hôm qua trở về từ địa điểm biểu diễn cũng đã quá nửa đêm, tắm rửa xong đi ngủ là gần hai giờ.
“Vậy có lẽ là thật sự cần phiền em một chút rồi, haha.” Lý Nguyên đặt sáu ly sữa đậu nành lên bàn ăn, ngượng ngùng gãi đầu giải thích, “Có lẽ em còn chưa quá hiểu bọn họ, có mấy buổi sáng, gọi bọn họ dậy thực sự rất khó khăn...”
Lâm Hạng Bắc hiểu ra: “Gõ cửa nói một tiếng là được sao?”
“Không không, Cấp Húc Tích có lẽ không cần quá nhọc lòng, nhưng mấy người khác đều có chút khó giải quyết.” Lý Nguyên sờ sờ cái mũi, dường như có chút muốn cười, lại có chút muốn thở dài, “Từ khi họ debut, anh vẫn luôn cùng họ chạy lịch trình, bận đến mức có rất nhiều lúc, cả ngày chỉ ngủ được ba, bốn giờ đồng hồ, làm liên tục cả năm thực sự rất mệt, cho nên anh cũng có thể hiểu bọn họ muốn ngủ nhiều hơn.”
“Chỉ là căn cứ vào kinh nghiệm của anh, mấy phương thức gọi dậy thông thường có hơn phân nửa là không dùng được.”
Lý Nguyên nhìn thời gian, xác định là vẫn đủ thì mới nhanh chóng phổ cập cho Lâm Hạng Bắc một phen.
“Khó gọi dậy nhất là Biên Nam Nhất, em út khi tỉnh là một tiểu thiên sứ lạc quan rộng rãi, nhưng khi nửa tỉnh nửa mơ thì thực sự là ác ma chuyển thế.” Lý Nguyên cảm thấy vô cùng may mắn khi Lâm Hạng Bắc thoạt nhìn có vẻ không cần đến mình nhọc lòng, niệm một câu a di đà Phật, dùng tâm biết ơn mà truyền thụ kinh nghiệm, “Cho nên muốn gọi Biên Nam Nhất dậy thì không thể đứng trong phòng, bằng không sẽ lọt vào tầm công kích của cái gối đầu.”
Lâm Hạng Bắc: “...”
Lý Nguyên tiếc nuối lắc đầu: “Khi ở ký túc xá còn có thể dùng dàn loa để công kích, nhưng ngày sau khi phải chạy lịch trình thì đa phần đều ở khách sạn, không thể dùng, sẽ quấy nhiễu người khác.”
Lâm Hạng Bắc nhớ đến mấy ngày trước, Biên Nam Nhất dùng âm nhạc để gọi mấy người Quyền Triết, Vạn Bách rời giường, thì ra là phương pháp học được từ chỗ trợ lý Lý Nguyên.
Trong đáy mắt cậu hiện lên một chút tò mò: “Chu Dữ Bạch thì sao?”
Lâm Hạng Bắc cảm thấy Chu Dữ Bạch dường như cũng không phải kiểu người khiến người ta hao tâm tổn sức. Không phải hắn ngủ nông sao? Người bên cạnh xoay người cũng có thể tình mà?
Lý Nguyên dường như đang hồi tưởng về cái gì, tổ chức ngôn ngữ một hồi lâu, cuối cùng chân thành nói: “Đội trưởng thì hơi khác. Không bằng em đi thử một chút là biết.”
Lâm Hạng Bắc: “Nếu Chu Dữ Bạch không tỉnh, đi vào phòng thì có phải không tốt lắm không?”
Lý Nguyên xua xua tay: “Nghe nói gần đây đội trưởng bắt đầu dùng nút bịt tai, cách một cánh cửa thì sao gọi tỉnh được. Không sao đâu.”
Anh bổ sung: “Đội trưởng không chỉ có thói quen ở sạch, còn rất kháng cự tiếp xúc tứ chi, cho nên tốt nhất là đừng động vào cậu ấy, có một phương pháp rất tốt, cứ túm cái gối đầu là được.”
Vì thế Lâm Hạng Bắc buông sách trong tay xuống, đút tay vào túi rồi đi lên tầng hai.
Chu Dữ Bạch ở ngay cách vách cậu, buổi sáng Lâm Hạng Bắc đã đi qua cửa phòng vài lần, cũng chưa nghe được âm thanh gì.
Cậu dừng lại trước cửa phòng Chu Dữ Bạch, giơ tay, không nhẹ không nặng mà gõ hai cái.
Kiên nhẫn chờ đợi hai phút, người trong phòng vẫn không hề có phản ứng.
Cậu dừng một chút, dựa theo lời Lý Nguyên nói, đứng ngoài cửa lễ phép nhắc nhở một tiếng: “Em mở cửa đấy.”
Lâm Hạng Bắc đẩy cửa đi vào, lọt vào trong tầm mắt cậu là một không gian giống như cậu tưởng tượng, sạch sẽ tới nỗi nhân loại bình thường đi vào sẽ không biết đặt chân ở đâu.
Một chút tro bụi cũng không có, vừa vào cửa, có một cái kệ sáu tầng ở bên tay phải, tầm hơn một ngàn cái đĩa CD được bày biện rất chỉnh tề.
Đĩa nhựa vinyl trên bàn sách dường như là cái được nghe gần đây nhất. Chu Dữ Bạch ở trong phòng hẳn là thường tìm linh cảm viết nhạc, khuông nhạc đã được viết một nửa bằng bút chì, có thể nhìn thấy trong thùng rác có rất nhiều tờ giấy bị cuộn tròn, hẳn là viết xong không hài lòng nên bị ném đi.
Ánh mắt lướt qua cách bày biện tinh xảo, Lâm Hạng Bắc cùng bức ảnh treo trên tường nhìn nhau hai giây, cậu yên lặng rời tầm mắt đi chỗ khác.
Rốt cuộc là có bao nhiêu tự luyến mới có thể treo một bức ảnh cao hơn hai mét trong phòng làm đồ trang trí chứ.
Bức ảnh có màu đen trắng, bên trong tây trang đen chính là áo sơmi kinh điển. Không biết có phải vì hiệu quả chụp ảnh hay không, mà Chu Dữ Bạch trong hình tùy ý dựa nửa người vào lan can, cúi đầu ngậm một điếu thuốc lá, bật lửa trong tay được ấn xuống, ngọn lửa nhỏ bật lên nhìn như pháo hoa nở rộ vậy.
Cậu quay đầu đi, lãnh đạm nhìn bức ảnh, lại nhìn người bên trong khung hình.
Sau lưng là tường vi đang nở rộ.
Lâm Hạng Bắc không lên tiếng, liếc qua bức ảnh, giẫm lên hai cái bậc thang, đi đến khu vực nghỉ ngơi được trải thảm mềm mại.
Cậu cúi đầu, Chu Dữ Bạch lại không hề nghe được có người tiến đến.
Giờ phút này, Chu Dữ Bạch đeo bịt mắt và nút bịt tai, ngủ rất an ổn.
Cái ly pha lê trên tủ đầu giường hiển nhiên là dùng để uống sữa bò, thông báo app vừa vặn làm màn hình điện thoại sáng lên, Lâm Hạng Bắc kinh ngạc phát hiện Chu Dữ Bạch vậy mà thực sự đổi hình nền thành... Một đống tóc.
Lâm Hạng Bắc hơi mím môi, trong ánh mắt nhìn Chu Dữ Bạch có nhiều thêm chút kính nể.
Một dũng sĩ chân chính, có gan đối mặt với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cấp độ nặng của chính mình.
Phải biết rằng một mớ tóc kia, đối với người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế bình thường mà nói, nhìn chằm chằm hồi lâu cũng sẽ có chút khó chịu.
Hai tay Chu Dữ Bạch đặt ở trước người, nằm thẳng, nhìn qua có vẻ vô cùng phù hợp với hình tượng người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thậm chí còn có sự trầm tĩnh của người truyền giáo.
Hoàn toàn khác với khi ở trên sân khấu.
Lâm Hạng Bắc nhàn nhạt nói: “Chu Dữ Bạch.”
Người mang nút bịt tai không hề có phản ứng.
Lâm Hạng Bắc tạm dừng trong chốc lát, ngồi xổm xuống bên mép giường, vươn tay muốn chạm vào hắn, nhưng khi nhớ lại lời Lý Nguyên nói, cậu lại chần chờ mà dừng ở giữa không trung, không đặt tay xuống.
Cậu suy nghĩ, di chuyển phương hướng, dùng một ít sức, kéo lấy cái gối của Chu Dữ Bạch.
Kinh nghiệm không đủ, lực đạo hơi lớn.
Chu Dữ Bạch nằm ngủ lệch sang một bên.
Sau cái kéo này, Chu Dữ bạch tất nhiên di chuyển ra mép giường, không hề có dấu hiệu mà dừng lại trên cánh tay Lâm Hạng Bắc.
Lâm Hạng Bắc cứng đờ, theo bản năng lui về sau...
Vì thế đội trưởng Chu Dữ Bạch trong lúc ngủ mơ, đột nhiên không kịp đề phòng mà từ trên giường rơi xuống đất.
May mắn là cái giường này vô cùng sát đất, độ cao chưa đến 40cm, thảm cũng có độ bảo hộ nhất định.
Sáng sớm tinh mơ bỗng nhiên cảm nhận được tư vị rơi tự do, Chu Dữ Bạch chậm rãi giơ tay, kéo mạnh cái bịt mắt xuống.
Hắn không có biểu tình mà mở mắt ra, vừa vặn đối diện với Lâm Hạng Bắc đang xấu hổ cúi đầu nhìn mình.
Lâm Hạng Bắc: “...”
Nên giải thích với Chu Dữ Bạch về tình huống hiện tại như thế nào đây?
Chu Dữ Bạch xoay người ngồi dậy, quanh thân tản ra không khí lạnh lẽo có thể đóng băng chết người khác, chậm rãi hoạt động bả vai, nghiêng đầu gỡ nút bịt tai ra.
Hắn lạnh lùng nhíu mi, nhìn Lâm Hạng Bắc nói: “Có thể giải thích với anh một chút xem em ở chỗ này làm gì không?”