Thành Viên Bổ Sung

Chương 5

Lâm Hạng Bắc vừa dứt khoát cự tuyệt đóng quyển sách lại, nói có sách mách có chứng, ngay lập tức bày tỏ thái độ của mình: “Tôi tôn trọng thói quen cá nhân của anh, sẽ không bước vào phạm vi cá nhân của anh, hy vọng anh cũng có thể tiếp nhận thói quen sinh hoạt của tôi.”

Ngoài dự đoán, Chu Dữ Bạch rất bình thản gật đầu, cũng không ép buộc. Hắn giương mắt: “Thói quen của cậu là gì?”

Lâm Hạng Bắc suy nghĩ, nói: “Ví dụ như sau khi vào nhà sẽ tiện tay ném áo khoác sang một bên, đó là cách tôi giải quyết bức bách, sẽ rất nhẹ nhàng.”

Biên Nam Nhất nghe vậy thì ngửa ra sau: Vị anh trai này là tri kỷ của mình.

Lại còn dám nói ra.

Chu Dữ Bạch hẳn là đã tưởng tượng thử hình ảnh kia, đáy mắt hiện lên một tia nôn nóng bất an, đầu ngón tay theo bản năng mà cuộn tròn một chút. Hắn tạm dừng vài giây, giữa mày hiện lên ý tứ thăm dò đầy nghiêm túc: “Cậu có để bụng nếu sau khi cậu ném xong, có người giúp cậu thu dọn không?”

Lâm Hạng Bắc nghe vậy thì liếc hắn một cái, không chút do dự mà trả lời: “Để bụng.”

Chu Dữ Bạch: “...”

Hắn yên lặng hít sâu một hơi, không hỏi thêm cái khác.

Biên Nam Nhất cầm cái muỗng nhựa ngồi một bên nhịn không được mà xen vào một câu: “Dữ Bạch ca, thì ra yêu cầu của anh còn có thể cự tuyệt à?”

Chu Dữ Bạch nhàn nhạt xốc mí mắt, còn đang đắm chìm trong tưởng tượng đối với căn phòng của Lâm Hạng Bắc, không chút để ý mà thuận miệng nói: “Vì cái gì không thể, anh cũng không phải Sa Hoàng.”

(Sa Hoàng: cách gọi Vua của Nga, ý chỉ người độc tài)

Vừa dứt lời, ba người còn lại đột nhiên ngẩng đầu, không thể tưởng tượng mà nhìn Chu Dữ Bạch.

Biên Nam Nhất lắp bắp nói: “Không phải, vậy vì sao khi em ném áo khoác linh tinh thì anh lại tức giận như vậy chứ?”

Chu Dữ Bạch vẫn đang làm đấu tranh tư tưởng, trên mặt hiện lên một tia giãy giụa, căn bản không nghe Biên Nam Nhất nói chuyện, uể oải nói: “Bởi vì em đồng ý rồi, đã đồng ý nên phải làm được.”

Tuân thủ lời hứa là nguyên tắc nhất quán của Chu Dữ Bạch.

Biên Nam Nhất cuối cùng cũng biết mình nhầm lẫn sau gần một năm: Mẹ nó.

Vạn Bách vẫn luôn thản nhiên xem kịch làm rơi cái muỗng trong tay xuống đất: “...”

Hồi tưởng về một năm đầy máu này, Quyền Triết mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà: Mẹ nó.

Cấp Húc Tích chôn mặt trong lòng bàn tay, không muốn nói chuyện.

Chu Dữ Bạch hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn mấy đồng đội: “Không phải mọi người đều tự nguyện đồng ý à?”

Biểu tình của Lâm Hạng Bắc không có biến hóa, yên lặng thêm một cái đánh giá về Chu Dữ Bạch.

Phản xạ tự nhiên rất chậm, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nặng.

Biên Nam Nhất đập đầu xuống bàn: “...”

Chu Dữ Bạch hại mình.

Cuối cùng vẫn là Lâm Hạng Bắc phá vỡ không khí tang thương, đầy suy tư nói: “Theo đuổi sự sạch sẽ quá mức hẳn là do nhân tố tâm lý tạo thành. Có thể nhớ lại một chút xem từ khi nào bắt đầu có loại trạng thái này, tìm thử nguyên nhân. Nếu không rõ ngọn nguồn tạo thành hiện trạng này thì có thể thử thay đổi từ những chi tiết nhỏ.”

“Ví dụ như tìm một tấm ảnh tràn đầy tóc, hoặc là mấy cái lốm đốm lộn xộn, đặt làm hình nền điện thoại. Có thời gian thì lấy ra xem một cái, rèn luyện tâm lý thừa nhận, ức chế cảm xúc nôn nóng.”

Chu Dữ Bạch ngẩn ra, nhíu mi lẳng lặng nhìn Lâm Hạng Bắc.

“Còn về ngủ nông thì cần hốt thuốc đúng bệnh, tốt nhất là giải quyết vấn đề từ căn bản thì mới có thể nghỉ ngơi tốt hơn. Có thể thử mát xa, yoga, trước khi ngủ uống sữa bò, hoặc là nghe âm nhạc nhẹ nhàng.”

“Còn đơn giản trực tiếp hơn nữa thì...” Lâm Hạng Bắc nghiêng đầu chạm vào tai trái, “Có thể dùng nút bịt tai.”

Vạn Bách hoàn hồn, cúi đầu cười khẽ. Đầu tiên là không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt Chu Dữ Bạch, không ngờ rằng còn đưa ra được kiến nghị thực tế, mỗi hành động lời nói của đồng đội mới tới đều rất ngoài dự đoán.

Đương nhiên, đây là chuyện tốt.

Trí nhớ của Lâm Hạng Bắc rất tốt, mỗi lời nói của Chu Dữ Bạch đều nhớ rành mạch. Sau khi đưa ra kiến nghị cho từng việc, cậu đứng dậy đi tới cửa, kéo vali hành lý lại, cười với Biên Nam Nhất: “Phòng của anh là cái nào?”

“Tầng hai có hai phòng trống.” Biên Nam Nhất lập tức nhảy dựng lên, mái tóc màu vàng cong lên, tươi cười xán lạn: “Em đưa anh đi!”

Trước khi lên tầng, Biên Nam Nhất quay đầu lại xác nhận lại với Chu Dữ Bạch: “Dữ Bạch ca, vậy về sau không cần tuân thủ những yêu cầu đó nữa nhỉ?”

Nhận được cái gật đầu của Chu Dữ Bạch, Biên Nam Nhất như trút được gánh nặng, vui vẻ đến mức khóe miệng sắp cong lên tận trời cao.

Từ hôm nay trở đi, Lâm Hạng Bắc chính là anh trai ruột của cậu.

Sau khi nhìn hai người biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Vạn Bách cúi đầu nhìn Chu Dữ Bạch đang lướt điện thoại: “Xem cái gì thế?”

Chu Dữ Bạch không ngẩng đầu, ngữ điệu bình tĩnh: “Mua nút bịt tai, sữa bò, thảm yoga.”

Hắn dừng một chút, dường như có chút gian nan không nói nên lời, cuối cùng cũng thống khổ mà cắn răng nói: “... Tải ảnh tóc... Với lốm đốm.”

Vạn Bách chớp mắt nhìn Chu Dữ Bạch tái nhợt như sắp chết, cảm thấy hắn nói được ra chữ “tóc” này, răng cũng đã nghiến lại.

Anh cố nén cười, nghiêm trang gật gật đầu: “Cố lên, em nhất định sẽ làm được.”

Chu Dữ Bạch nhắm mắt lại, đầu ngón tay run rẩy, chậm chạp không thể ấn xuống màn hình: “...”

Sắc mặt Vạn Bách không thay đổi, chống cằm mỉm cười cổ vũ: “Cố lên.”

Trong lòng Quyền Triết tự nhắc nhở chính mình: Ngàn vạn lần không thể đắc tội Vạn Bách ca.

...

Bên kia, Lâm Hạng Bắc cũng không chọn phòng trước kia của Khương Húc Tây, mà là chọn phòng cho khách.

“Anh xác định muốn chọn phòng này sao?” Biên Nam Nhất chỉ vào căn phòng sát vách: “Bên cạnh chính là phòng của Dữ Bạch ca.”

Lâm Hạng Bắc ngây người, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm.”

Phòng của Khương Húc Tây thì để nó vĩnh viễn thuộc về anh ấy đi.

Không để Biên Nam Nhất ở lại hỗ trợ, Lâm Hạng Bắc cũng không có nhiều hành lý, chỉ mang theo một cái vali, thậm chí còn không chứa đầy.

Đồ dùng trong nhà vốn đã đủ, quần áo thì về sau công ty sẽ an bài, cậu cũng không có gì khác, đa số đều là áo hoodie đen. Trừ cái này ra cũng chỉ có một cái máy ảnh SLR và mấy quyển sách liên quan đến lập trình.

Căn phòng được thiết kế đơn giản ấm áp, trên đỉnh là màu xám cùng màu hoàng hôn giao nhau, sạch sẽ đơn giản, tông màu ấm cùng lạnh kết hợp.

Điện thoại vang lên hai tiếng, Lâm Hạng Bắc ấn mở Wechat, Vu Niên Niên gửi cho cậu ảnh chụp giao diện trò chơi cậu làm, nói rằng cô bé đã qua cửa thứ năm.

Lâm Hạng Bắc mím môi cười nhạt, trả lời cô bé.

[MDCCXXIX: Tiếp tục cố gắng [tiểu gạo nếp.jpg]]

Quét tước đơn giản một chút, sau khi thu thập xong, Lâm Hạng Bắc thả lỏng dựa vào đầu giường, tìm tòi thông tin liên quan đến NebulaX.

Ngày debut là mồng 9 tháng 4 năm ngoái.

Cả nhóm debut vào mùa xuân, tượng trưng cho vạn vật sống lại, hy vọng vô tận đã đến.

Cho nên album đầu tiên tên là “Spring day”.

Bài hit trữ tình “Lại lần nữa đi về phía em” là bài nổi tiếng nhất, đột phá toàn bộ năm kỷ lục về những bài hát nổi tiếng, không chỉ có thể nghe thấy nó tuần hoàn trong siêu thị, tùy ý cũng có thể nghe thấy trong cửa hàng tiện lợi, thậm chí ở nhà hàng, quán cà phê cũng có thể nghe.

Trên Douyin, Bilibili cũng được nhắc đến rất nhiều, rất nhiều người tạo video trên nền bài hát này, video ngắn mang đến hiệu quả tuyên truyền rất lớn, có rất nhiều bản cover, tốc độ truyền bá cũng tương đối mạnh.

Concert kỷ niệm một năm debut được định ở ngày 10 tháng 4.

Lâm Hạng Bắc mới vừa gia nhập, không có thời gian chuẩn bị cùng luyện tập, cho nên sẽ không lên sân khấu. Công ty an bài cho cậu đến lúc đó ngụy trang một chút, ngồi dưới sân khấu làm một khán giả hiện trường, vừa vặn có cơ hội học tập cũng tích lũy kinh nghiệm hiện trường.

Sau khi kỷ niệm một năm kết thúc, Lâm Hạng Bắc có thể chính thức gia nhập, bắt đầu tiến hành hoạt động nhóm.

NebulaX có thể nổi tiếng, thật sự liên quan trực tiếp đến năng lực cá nhân cùng sự cố gắng của bọn họ. Tinh Nguyên Tế Họa vốn không có kinh phí chế tác, mới đầu chỉ tính ra một album nhỏ gồm ba bài hát, là Chu Dữ Bạch cùng mấy đồng đội tham dự sáng tác mới có thể biến từ ba thành sáu bài.

Từ sáng tác của “Lại lần nữa đi về phía em”, thậm chí là soạn nhạc, đều là do Chu Dữ Bạch làm.

Quyền Triết phụ trách sáng tác phần rap, biên vũ là do Khương Húc Tây cùng Biên Nam Nhất cùng nhau hoàn thành.

Một bài hit khác mang phong cách EDM là “Strange effect” cũng tiết kiệm phí biên vũ, thiết kế sân khấu cũng là các thành viên cùng nhau sáng tác.

Có thể có được độ nổi tiếng ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào thực lực để vượt qua thử thách, còn có đoàn hồn tuyệt đối để không nghi ngờ bất luận một đồng đội nào.

Cũng chính vì nguyên nhân này, đối với chuyện fan only của nhóm nhạc nam cắn xé lẫn nhau, cho dù NebulaX cũng có cái gọi là người có nhân khí cao và thấp, nhưng tỷ lệ fan nhóm so với những nhóm đang nổi tiếng lại là cao nhất.

Những fan only cũng nỗ lực duy trì đoàn kết, cho dù trong lòng thiên vị một người hơn, nhưng phần lớn đều ủng hộ cả các đồng đội.

Fan only cùng bôi đen đương nhiên là vẫn có, chỉ là so với những fandom khác gió tanh mưa máu, ở đây đã xem như rất ôn hòa rồi.

Nhưng mà, bất luận cái gì cũng có tính hai mặt, đều là con dao hai lưỡi.

Fan có bao nhiêu đoàn kết, một khi tin tức Khương Húc Tây rời nhóm được công bố, sóng gió sẽ càng trở nên kịch liệt.

Còn hai ngày nữa là mồng 4 tháng 9.

Vào ngày kỷ niệm một năm, công ty sẽ công bố hai tin tức này. Đến lúc đó, fandom vẫn luôn gió êm sóng lặng sẽ trở thành đất rung núi chuyển, sóng to gió lớn.

Lâm Hạng Bắc không hiểu biết gì về fandom, không biết sau khi fan biết được tin tức thì mình sẽ gặp phải cái gì.

Tìm hiểu về NebulaX, bên dưới có rất nhiều video liên quan đến nhóm, Lâm Hạng Bắc đã xem qua một ít, vì để càng hiểu hơn về nhóm N, cậu tính hôm nay sẽ xem trước một ít.

Tùy ý ấn vào một video phỏng vấn, Chu Dữ Bạch hoàn toàn không bình tĩnh giống như bây giờ xuất hiện ở trên màn hình.

Hắn đứng ở vị trí trung tâm, cầm micro, có thể nhìn ra là đang che giấu rất tốt cảm giác khẩn trương, mang theo một ít ngây ngô mà bây giờ đã giảm bớt, nghiêm túc giải thích về ý nghĩa tên nhóm.

“Nebula là tinh vân, X là những vật chất cấu thành tinh van, cũng là không biết bao nhiêu, hoặc có thể nói là đại biểu cho mỗi một người trong chúng tôi.”

“Tinh vân là sự lãng mạn to lớn nhất thuộc về thiên văn học.”

“Trạng thái mây mù trên bầu trời tựa như ảo mộng, mà bụi vũ trụ cùng điện ly tụ tập tạo thành một chất thật lớn, có thể hấp dẫn càng nhiều chất hơn.”

“Lực lượng không ngừng mở rộng, sẽ có thể hình thành một ngôi sao.”

Trong ánh mắt của Chu Dữ Bạch có ánh sáng.

“X là những vật chất không giống nhau cấu thành tinh vân, giống như sáu cá nhân chúng tôi tạo thành NebulaX, có được sân khấu thuộc về chúng tôi.”

“Khi tiếng ca truyền đi địa phương rất xa rất xa, khi chúng tôi được đứng trên sân khấu càng cao hơn nữa, có vô số người bởi vậy mà có được lực lượng, sẽ tạo thành một ngôi sao thuộc về chính chúng ta.”

“NebulaX có được fan mới có thể trở nên lấp lánh.”

“Sáu người chúng tôi tách ra chỉ là bụi vũ trụ, tụ ở bên nhau cũng chỉ là tinh vân, chỉ có cùng với mọi người ở dưới sân khấu truyền lực lượng lại đây thì mới có thể tạo ra kỳ tích.”

“Mọi người có nguyện ý cùng với chúng tôi, đi đến nơi càng xa hơn không?”

Lâm Hạng Bắc xuyên thấu qua màn hình, dường như không hề có cách trở, nhìn Chu Dữ Bạch của một năm trước đầy mộng tưởng và khát khao.

Mang theo dũng khí thẳng tiến không lùi, cùng với tình cảm chân thật tốt đẹp thuần túy nhất.