Đứa Em Trai Cướp Đi Mọi Thứ Của Tôi

Chương 3: Hình ảnh ᗪâʍ ᗪu͙c

Nướ© đáı của nó đột nhiên bị nghẹt lại, vì cố nhịn đái nên hơi run run, làm tôi phải vội vàng nói:

– Mày lại muốn làm gì, mau đái sạch đi.

Khôi cười tủm tỉm nhìn tôi, thè đầu lưỡi ra, quyến rũ liếʍ liếʍ lấy đôi môi đỏ mọng:

– Em trai em bây giờ đã cương lên rồi, đái không ra, trừ khi ... trừ khi anh dùng tất chân của mẹ tuốt giúp em đi.

Tôi không thể tin nhìn nó:

– Mày bị điên thật à? Sao tao có thể làm chuyện đó!

Nhưng trong đầu tôi lại tưởng tượng ra đôi tất da mỏng như cánh ve của mẹ bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ to đội lên đến biến dạng, nó bị tay tôi khảy khảy phát ra tiếng rêи ɾỉ mỏng manh.

Những hình ảnh dâʍ ɖu͙© hiện lên trong đầu làm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trần trụi của tôi từ từ cương cứng lên.

Em trai liếc nhìn hạ bộ của tôi, thản nhiên cười:

– Tùy anh, nếu không thủ da^ʍ, không chừng em thừa dịp lúc chị Duyên đi rửa tay em sẽ xông vào, đến lúc đó...

Tôi bỏ ©ôи ŧɧịt̠ của nó ra và bỏ lại một câu:

– Bệnh thần kinh, mày có lá gan thì thử xem.

Tôi kéo quần lên, rời khỏi toilet mà không quay đầu nhìn lại.

Nói tôi là đang chạy nạn có lẽ chính xác hơn, thay vì nói tôi không muốn đối mặt với thằng em thì không bằng nói tôi có chút sợ hãi trước những ảo tưởng không thể giải thích được của mình đối với khí chất yêu mị của nó.

Khôi theo tôi quay trở lại phòng khách, vẻ mặt vẫn như bình thường. Nhưng tôi thấy rõ nó làm nhiều động tác nhỏ hơn với mẹ và Kỳ Duyên, ví dụ như ôm bả vai bọn họ, vuốt ve thắt lưng họ hoặc nằm vật lên đùi đẫy đà của mẹ, hít lấy mùi cơ thể trưởng thành của mẹ, thậm chí khoanh chân ngồi trên sô pha, kéo tay Kỳ Duyên tới gần đũng quần của nó.

Tôi nhìn mà bất an nôn nóng, tức giận quan sát nó.

Nó còn nhân lúc mẹ và Kỳ Duyên không để ý, ném cho tôi ánh mắt quyến rũ, còn lén lút kéo quần đùi lên cho tôi thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã cương cứng một nửa, giống như một con mãng xà khổng lồ ẩn mình trong bụi cỏ, hơi hơi nhảy lên chuẩn bị đi săn.

Tôi muốn nói lại thôi, muốn vạch trần lớp ngụy trang hành động hằng ngày của nó, hành vi dâʍ ɭσạи cho hai người họ biết, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, động tác của thằng nhãi này quá kín đáo, nếu tôi không chú ý quan sát kỹ, tôi cũng sẽ nghĩ rằng bọn họ đang trò chuyện bình thường mà thôi.

Đột nhiên, Kỳ Duyên đứng dậy, có hơi đỏ mặt nhỏ giọng nói với họ một câu sau đó tiến vào toilet.

Tôi lập tức trở nên khẩn trương, nhớ lại chuyện xấu mà thằng Khôi đốn mạt vừa làm nên nhìn nó chằm chằm, hy vọng nó đã dọn dẹp sạch sẽ cái bồn cầu.

Anh ngờ nó không thèm nhìn tôi, tựa vào lòng mẹ, thủ thỉ với bà.

Tôi ngồi trên sô pha mà đứng ngồi không yên (bồn chồn), khi thì nhìn điện thoại khi thì xem TV, theo thời gian trôi qua, áp lực về những điều không biết làm tôi càng hoảng loạn.

Nhìn thời gian trôi, Kỳ Duyên đã đi lâu lắm rồi, chẳng lẽ là ị?

Điện thoại di động trên tôi đột nhiên vang lên, làm tôi giật mình, bấm vào xem, phát hiện là Kỳ Duyên, cô ấy gửi cho tôi một biểu cảm tức giận trên zalo.

Ót tôi chợt lạnh, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Một lúc sau, cửa toilet mở ra, Kỳ Duyên đi ra với mặt đỏ bừng giận dữ vẫy tôi sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, đè thấp giọng nói:

– Anh đi vệ sinh thế nào… làm cho… anh có biết em phải mất bao lâu dọn dẹp không, anh, bẩn chết!

Mặt tôi mờ mịt không biết nói gì, lúng ta lúng túng, có nên nói thẳng là thằng Khôi nó làm không? Rồi liệu Kỳ Duyên có cho rằng nhà chúng tôi là một đám biếи ŧɦái không, vị hôn thê tới tay còn chưa nóng đã bay mất?

Kỳ Duyên nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi, lửa giận trong lòng cũng giảm đi mấy phần, ngón tay thon dài chọc mạnh vào trán tôi, nhẹ giọng mắng:

– Về sau chú ý giữ gìn vệ sinh, biết chưa?

Tôi thở dài trong lòng, má nó bị dí nguyên cái đít nồi đen, chỉ biết bất đắc dĩ gật đầu.

Kỳ Duyên hừ nhẹ một tiếng, có hơi mất tự nhiên xoay người, kéo chiếc quần bò bó sát vào mông, lại liếc tôi lần nữa. Lúc quay đầu lại, trên mặt lại lộ ra nụ cười tự nhiên, ngồi trở lại sô pha tiếp tục nói chuyện phiếm với mẹ và Khôi.

Khôi âm thầm nhìn tôi liếʍ môi, trong khoảnh khắc đó trông nó dâʍ ɭσạи và tự mãn làm gân xanh sau ót tôi căng lên, thằng khốn nạn!

Buổi tối, mẹ tôi nấu một bàn thức ăn ngon, mở chai rượu vang đỏ mừng Kỳ Duyên đến, bầu không khí ấm áp còn tôi ở bên cạnh im lặng uống rượu, nhớ lại việc buổi chiều, nên nói mẹ biết hay tự xử lý, hay nhắc nhở Kỳ Duyên đề phòng thằng ranh con này? Hay là do nó đang trong giai đoạn dậy thì nên tϊиɧ ŧяùиɠ xông nên não mới đùa như thế, tôi làm thế không phải sẽ hủy hoại nó sao? Đủ loại suy nghĩ chen chúc ở trong đầu tôi, bất tri bất giác, tôi một mình uống rượu giải sầu đến uống say mèm.

Trong mông lung, tôi hình như được mẹ và Kỳ Duyên kẹp ở giữa dìu lên giường, hai thân hình đẫy đà trái phải của họ đè ép tôi làm tôi vô cùng thỏa mãn. Tôi mơ mơ màng màng nằm đó, sau đó hình như em tôi và Kỳ Duyên cởϊ qυầи áo cho tôi, thậm chí qυầи ɭóŧ của tôi cũng bị cởi, tôi cảm giác toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực để phối hợp với họ.

Hai người làm xong ngồi xuống cạnh tôi và nghỉ mệt, chắc là nghỉ mệt, lúc đó còn trò chuyện vài câu. Tôi không nghe rõ họ nói gì.

– Anh... nhỏ... em... lớn... phiền não... mỗi ngày... cứng rắn... không mặc được... không thích... con gái…

Giọng nói có chút xúc động của Khôi truyền đến, nó đột nhiên cởϊ qυầи bóng rổ xuống, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© to lớn nồng đậm nội tiết tố lấy khí thế của con mãnh thú bật ra.

Kỳ Duyên nhỏ giọng thốt lên một tiếng, đang muốn trốn về phía sau, còn Khôi thì đứng tại chỗ giống như đang lau nước mắt, tiếng khóc truyền đến, qua một lúc sau Kỳ Duyên mới yên tâm, lại từ từ tiến tới, nhỏ giọng nói gì đó với nó.

Giọng em trai truyền đến:

– Cảm ơn... chưa từng… an ủi… chị yêu.. chị dâu tốt.. uống nữa… chúc mừng... một chút.. rượu đế…

Kỳ Duyên do dự một lúc, em tôi liền nói:

– Anh em... nơi này... không biết... uống rượu... không có việc gì…

Nói xong họ ra ngoài, tôi cũng chìm vào giấc ngủ say.

Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh lại, trong không khí tràn ngập mùi rượu, không phải là mùi rượu vang trên người tôi, mà là mũi rượu đế gay mũi.

Cơ thể tôi không còn sức, miễn cưỡng hé mở mắt ra, trước mặt là một bóng người yêu kiều, là Kỳ Duyên an ổn nằm ngủ ở bên cạnh tôi.

Nhưng có một thân hình nhỏ nhắn ở trên người cô ấy, nó ngồi trên đôi vυ' sữa đầy đặn mềm mại, đỡ lấy đầu cái cô ấy để nghiêng người về phía trước, có một cây côn to bóng đen dài xuyên qua vυ' đầy đặn cắm vào cái miệng của cô ấy và nhanh chóng ra vào.

Một tiếng kêu mơ hồ truyền đến:

– Ôi... anh, anh dạy dỗ chị Duyên thật tốt, miệng biết hút lắm... xì xì... Chị dâu, đầu lưỡi của chị lót qυყ đầυ thật thoải mái, ôi, ȶᏂασ nát cái miệng đĩ của chị, bắn ra một bụng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙... lẳиɠ ɭơ, vυ' sữa, thật tuyệt, kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ to của em chồng, hì hì... Ah, chị dâu, em sắp bắn, mau ăn đi!

– ọc ọc ọc ọc..