Khương Diệp bình thường rất ít uống rượu, hôm nay uống hơi nhiều, không còn đủ sức để đứng dậy khỏi ghế sofa.
Bùi Chinh tới thử sờ trán của cô, hỏi cô có khó chịu không.
Cô gật đầu lại lắc đầu, ánh mắt khép hờ, nhìn khuôn mặt lúc xa lúc gần của anh, giọng nói mông lung của người đàn ông bởi vì uống rượu mang theo cảm xúc xào xạc, giống như lông vũ cọ xát màng nhĩ, nổi lên ngứa ngáy khác thường.
Lúc cô mở mắt ra thì đã được Bùi Chinh bế lên, anh thả cô vào trong bồn tắm, nước bên trong ấm áp thích hợp, anh nói: “Cô uống rượu, tắm một chút là được rồi.”
Anh cũng không có ý định giúp cô cởϊ qυầи áo, đứng dậy đi ra ngoài.
Khương Diệp kéo kéo áo len trên người, lông lạc đà hút nước dày đặc vướng víu, cô không cởi ra được, dứt khoát tựa vào trong bồn tắm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Bùi Chinh cầm một cái khăn lông lớn đi vào lần nữa, thấy cô giống như đang ngủ bèn bế người từ trong bồn tắm lên.
Anh dùng một tay ôm lên, cánh tay rất có sức mạnh, xương cốt cứng rắn cấn đến Khương Diệp hơi nhíu mày, cô tựa vào cổ người đàn ông, môi không cẩn thận cọ qua làn da bên cổ anh, Bùi Chinh có chút cứng ngắc, cúi đầu nhìn cô một cái, cô cũng đang híp nửa mắt nhìn anh.
Mái tóc dài đen nhánh đã sớm tán loạn ở sau đầu, có một lọn rủ xuống trước ngực, khuôn mặt kia bị mùi rượu xâm nhập đến đỏ bừng đẹp mắt, đôi mắt ngày thường trong trẻo, dửng dưng đã hơi ửng đỏ, giống như đã khóc qua, mũi cũng phiếm hồng, cái miệng nhỏ nhắn hít thở từng hơi một, hơi thở ấm áp, từng chút một phất qua cổ của anh.
Bùi Chinh hơi ngạc nhiên, bản thân có phản ứng đối với khuôn mặt của Khương Diệp.
Không biết là do tác dụng của rượu hay là do đã lâu không làʍ t̠ìиɦ.
“Tôi giúp cô cởϊ qυầи áo.” Anh ôm người tới trước bồn rửa tay, để cô tựa vào ngực anh, cởϊ áσ len và quần dài ướt đẫm của cô ra, một tay cởi cúc áσ ɭóŧ của cô, sau đó dùng khăn lông lớn bao lấy cơ thể cô, một tay thò vào trong khăn lông, cởϊ qυầи lót của cô xuống.
Khương Diệp từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, chiếc khăn lông màu xám nhạt tôn lên làn da vô cùng trắng nõn của cô, Bùi Chinh ôm cô đưa đến phòng khách, dùng chăn đắp kín cho cô, rồi cầm lấy điều khiển từ xa điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp.
Trước khi đi, anh rót ly nước đặt ở đầu giường, thấp giọng nói với Khương Diệp: “Ở đây có nước.”
Khương Diệp mơ hồ “Ừ.” một tiếng, cô hơi mở mắt ra, hỏi anh: “Anh không ngủ ở đây sao?”
“Đêm nay chúng ta đều uống rượu.” Bùi Chinh nhìn mặt cô, bỗng nhiên nói: “Khương Diệp, sau này cô sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn.”
Cho nên, trò chơi đổi vợ gì đó, không cần chơi nữa.
“Anh sẽ ly hôn sao?” Khương Diệp hỏi.
“Sẽ không.”
“Tôi cũng sẽ không.” Khương Diệp cười nhẹ: “Người đàn ông tốt, tôi không gặp được, tôi cũng không muốn gặp.”
Mẹ cô, Đinh Liên, đã phải chịu rất nhiều đau khổ từ đàn ông, cô làm sao có thể mắc mưu bị lừa được, trên đời này làm gì có người đàn ông tốt, chẳng qua chỉ là sự khoe khoang của một số ít phụ nữ si tình, chưa kết hôn thêu dệt mà thôi, trong thực tế người đàn ông tốt với hai mươi bốn tiêu chuẩn hiếu thuận đã tuyệt chủng từ lâu.
Bùi Chinh đi ra ngoài, Khương Diệp cho rằng anh sẽ không trở lại, không nghĩ tới anh chỉ là đi ra ngoài tắm rửa, chẳng mấy chốc đã trở lại, xốc chăn lên, nằm xuống.
Khương Diệp dựa vào bên trong, nghiêng người nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Bùi Chinh nghiêng đầu nhìn cô một cái.
“Như vậy sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?” Cô hỏi chính là trò chơi đổi vợ.
Giọng điệu say khướt của cô như mang theo sự tò mò vừa như thắc mắc, như thể Bùi Chinh nằm xuống bên người cô chẳng qua chỉ là một khúc gỗ, đối với cô mà nói, không có chút ảnh hưởng nào.
Bùi Chinh đột nhiên đưa tay, năm ngón tay thô ráp đẩy chiếc khăn lông ra, chế trụ vòng eo nhỏ của cô, dùng lực kéo cô vào trong ngực, toàn thân cô trần trụi áp vào anh, bầu ngực đầy đặn gắt gao kề sát vào cơ ngực anh, nhịp tim mạnh mẽ vững vàng của người đàn ông dao động khiến trái tim cô run rẩy, trong đầu giống như có một sợi dây đàn căng ra, bị ngón tay thô ráp gảy qua, màng nhĩ nổi lên ù ù.
Bùi Chinh cúi đầu nhìn cô hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Cơ thể anh rất nóng, da kề da, hệt như một chậu lửa thiêu đốt cô.
Khương Diệp không cách nào diễn tả được cảm nhận hiện tại, các mạch máu dưới da cổ kích động có phần hơi khô nóng, đầu dây thần kinh tiết ra sự phấn khởi khó tả, có lẽ là dopamine đang tác quái, khắp người Bùi Chinh trước mắt đều tràn ngập sức hấp dẫn nam tính.
Cánh tay, nhịp tim, cơ bắp, yết hầu của anh, bao gồm cả giọng nói khi anh nói chuyện, đều tràn ngập sự mê hoặc.
Khương Diệp cảm thấy mình có thể đã quá say, không hiểu sao cô lại khát vọng Bùi Chinh có thể làm thêm chút gì đó.
Trả thù Ngụy Thành Huy cũng được, say rượu ngủ bừa cũng được, sự xung động và ham muốn của cơ thể lúc này không thể là giả được, cô cũng không bài xích Bùi Chinh chạm vào cô.
Cô áp khuôn mặt nóng bừng của mình vào ngực anh, gật gật đầu nói: “Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Cô luôn ngay thẳng lẫn thẳng thừng, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, cả người vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Bùi Chinh không cử động nữa, muốn rút tay về, lại nghĩ tới câu nói kia của Khương Diệp: “Anh sợ cái gì.”
Anh rất muốn biết trong lòng Khương Diệp đang suy nghĩ gì, là thỏa hiệp đối với hiện trạng, hay là cũng muốn cướp đoạt một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ trong cuộc sống nhàm chán không thú vị này, anh không rõ ràng lắm. Anh chỉ biết là, cứ ôm như vậy, Khương Diệp sẽ phát hiện.
Anh cứng rồi.