HOA SEN NỞ RỘ
Nhất niệm tâm thanh tịnh
Liên Hoa xử xử khai
1.
Một năm sau, bên bờ Đông Hải.
Thời tiết vùng biển ấy mà, ban ngày nắng to thô ráp, về đêm thì ẩm ướt hơi sương. Nghe nói mấy ngày gần đây thôn bên cạnh có lễ hội Long Vương, bờ biển thanh vắng, khoảng cách hơn hai dặm vẫn nghe được tiếng hò reo cười nói, còn có cả tiếng xe ngựa tới lui không ngừng, chẳng biết bọn họ làm gì mà ồn ào náo nhiệt đến như thế.
Thế thì đã sao, người ta ăn mừng nửa năm đánh bắt bội thu, còn bày đủ mâm rau tươi thịt quý bưng đến miếu Long Vương, ngày đêm nhang khói nghi ngút. Mà Long Vương này kể ra cũng lạ, thân là thần biển nhưng dường như lại không thích hải sản, hay có vẻ như mấy ngàn năm lăn lộn với hải sản sớm đã chán rồi. Nếu không phải thế thì việc gì ngư dân ở đây phải đánh xe vào tận sâu trong đất liền, thậm chí còn trèo lêи đỉиɦ núi cao tít trên kia mà săn đặc sản núi rừng đem về đây cúng cho lão ta.
Thế thì cũng chẳng sao cả, phàm là con người sống giữa đất trời ít nhiều phải có tâm cung kính, dân chài mười phần đều sống dựa vào biển, biển lặng thì vui, biển động thì lo, kéo được mẻ lưới to thì mừng, xách lưới về tay không thì buồn. Người ta là cầu được Long Vương che chở, cho mưa thuận gió hòa, sản vật phong phú. Người ta cũng chẳng cầu thiên hạ đệ nhất, đứng trên thiên hạ, giẫm lên thiên hạ, những cái danh này suy cho cùng cũng có ăn được đâu. Sống trên đời còn gì bằng ăn no mặc ấm, ngày ngày vui vẻ, ngư dân người ta chí thành như thế, cũng chỉ cầu được như thế.
Thế thì sao nào, liên quan gì ở đây nào, thế thì chuyện người ta đúng là không sao, có chăng, có chút xíu sao là ở bên kia cách miếu Long Vương hơn hai dặm thế mà lại có người bồn chồn không ngủ được. Người này nhìn qua đoán tầm hai bốn hai lăm, không hiểu vì sao ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường, chốc chốc lại ngó ra bên ngoài cửa sổ, chốc chốc lại như lắng tai nghe, chốc chốc lại tung chăn bật ngồi dậy, cứ như thể vô cùng bứt rứt. Mà lễ hội Long Vương này đang trải qua đêm thứ ba, vẫn cứ siêu siêu cấp náo nhiệt phiền người, người này hóa ra là bị cái lễ hội dở hơi kia trêu đến phát điên.
Thôi vậy, dù sao bứt rứt thì bứt rứt, ngủ thì vẫn phải ngủ mà.
2.
Miếu Long Vương, lễ hội ngày thứ tư.
Nghe nói mỗi nửa năm lại diễn ra một lần, mỗi lần kéo dài hẳn 7 ngày.
Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi.
Long Vương hình như ăn còn chưa no, người người đi viếng hãy còn tấp nập lắm.
Miếu Long Vương nằm ngay dưới chân núi, chính là lưng dựa vào núi mặt hướng ra biển, loanh quanh rải rác hơn trăm ngôi nhà, dân số chưa đến năm trăm người. Bờ biển này không đến mức hẻo lánh như vậy, chỉ là thôn này thì thật sự hẻo lánh.
Phía trước miếu Long Vương không xa mở một phiên chợ nhỏ, ngày thường chỉ vài sạp nhu yếu phẩm đại loại như mắm muối rượu gạo, mấy hôm nay vì có lễ hội mà quy mô bành trướng dị thường, cứ như cá nóc phình bụng ấy. Vòng qua núi có con đường mòn đi vào trong trấn, độ nửa canh giờ lại đến vài chiếc xe ngựa chở hàng, thi thoảng cũng có khách lại thăm, xem ra Long Vương trong thôn tiếng lành đồn xa rồi.
Phiên chợ hôm nay đúng là khác hẳn mọi khi, từng hàng từng hàng tôm tôm cá cá trải dài, cá lớn cá nhỏ đều có, có con chỉ bé bằng ngón tay, có con to như cây cột nhà, cũng có rất nhiều con không rõ là con gì. Bất quá điểm khác lạ không phải ở đám sinh vật biển sâu kia, làng chài tanh mùi cá thì hẳn là chuyện bình thường như hoa cỏ ven đường. Lạ ở chỗ, còn có cả sạp hàng bày bán đủ loại quần áo, trang sức cầu kì, bán cả ngọc trai san hô, rong biển sao biển, tất cả những thứ vớt được từ biển đều bày ra bán, thật khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
- Đại ca à, cá tươi không thế?
Ông chủ sạp cá tay bận cào vảy cá gật đầu lia lịa, cười hê hê ngẩng đầu nhìn người áo trắng trước mặt.
- Không tươi không lấy tiền.
Người áo trắng hờ hững đáp:
- À, thế à, tươi thì tốt.
Nói xong lại tính quay lưng bỏ đi, chủ sạp cá thấy sắp mất khách vội vội vàng vàng túm tay áo người nọ, nở nụ cười hoa khôi bị mẻ mất cái răng cửa, nói:
- Tiểu huynh đệ, muốn mua gì ta có thể giảm giá cho ngươi.
Người áo trắng nghiêng đầu trầm ngâm một lúc mới nói:
- Cũng không phải không muốn mua, ban đầu cũng tính mua đấy. À, nói thế nào nhỉ, cá nhà huynh lười biếng quá, ta ăn vào sẽ không lười biếng theo chứ?
Chủ sạp cá ấy vậy mà không hiểu, mặt nghệt ra.
- Cá? Lười biếng?
Người áo trắng chỉ chỉ vào chậu nước lớn, gần đáy chậu bị thủng mấy lỗ, trong chậu có vài con cá to mà nước thì sắp cạn, bầy cá tròng mắt đυ.c ngầu, sắp lật ngửa tới nơi, chính là giai đoạn sống không bằng chết.
- Chúng không bơi nữa.
- Hả?
Chủ sạp lúc này mới tá hỏa chạy đi múc nước châm vào, lại lật đật tìm cách bịt kín mấy cái lỗ, loay hoay mất một lúc đổ mồ hôi trán váng mồ hôi đầu thì mới sực nhớ nói lời cảm ơn, nhưng người kia sớm đã đi mất rồi, lẫn vào trong đám đông.