“Anh ở đây, túi cũng ở đây.”
Sở Tường Hùng giơ chiếc túi được anh cầm trong tay lên, ban nãy thấy Lâm Phiên Phiên hôn mê bất tỉnh mà tay vẫn năm chặt chiếc túi, Sở Tường Hùng liền giữ gìn chiếc túi thay cô.
“Vậy... tốt rồi!”
Lúc này Lâm Phiên Phiên mới yên tâm, từ từ nhắm mắt lại thϊếp đi, đúng là thuốc độc quá mạnh, mặc dù cô chỉ uống một ngụm nhỏ, song sức lực toàn thân như mất sạch.
Không biết mê mệt thϊếp đi bao lâu, lúc Lâm Phiên Phiên tỉnh dậy thì Sở Tường Hùng vẫn ở bên cạnh cô.
Chu đáo cho Lâm Phiên Phiên uống nước xong, Sở Tường Hùng lại đích thân đút một bát cháo thịt nạc băm, ăn xong, tinh thần của Lâm Phiên Phiên tốt hơn nhiều, đã có sức để nói chuyện.
Vuốt ve khuôn mặt trắng bệch như bệnh nặng của Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng vô cùng tự trách kể chuyện Lôi Lôi bị Mạc Tiểu Vang xúi hạ độc cho cô.
Nghe xong, Lâm Phiên Phiên cũng không quá kinh ngạc như Sở Tường Hùng lúc trước, bởi vì lúc trúng độc xong đau đến chết đi sống lại, Lâm Phiên Phiên cũng đã đoán được rồi.
“Thảo nào thời gian này Mạc Tiểu Vang sao lại không có chút động tĩnh gì, hóa ra cô ta muốn đợi em vào nhà họ Sở, sau đó uống thuốc độc mà cô ta đã chuẩn bị sẵn cho em.”
Lâm Phiên Phiên nheo mắt, lòng không khỏi run thay Tường Hùng bởi sự tàn nhẫn của Mạc Tiểu Vang, ngay sau đó lại nói: “Tường Hùng, việc này anh đừng trách Lôi Lôi, em tin con bé căn bản không biết là hạ độc em, một đứa bé ba tuổi thì hiểu được gì chứ!”
Lâm Phiên Phiên cảm thấy con bé Lôi Lôi này thật đáng thương.
Mạc Tiểu Vang chính là mẹ đẻ của con bé, lại để cho con gái đi gϊếŧ người cho mình, trên thế gian này sao lại có bà mẹ ác độc như thế? Huống chi Lôi Lôi chỉ có ba tuổi, con bé còn nhỏ như thế, Mạc Tiểu Vang đã lén giao thuốc độc mạnh như thế cho Lôi Lôi, chẳng may Lôi Lôi ngây thơ không biết nếm thử, vậy thì người đầu tiên mà Mạc Tiểu Vang hại chính là con gái mình!
Người mẹ như thế khiến cho người khác căm phẫn.
Sở Tường Hùng nắm chặt bàn tay lạnh băng của Lâm Phiên Phiên, đau lòng nói: “Em yêu, sao em lương thiện vậy, như em nói, Lôi Lôi mới chỉ ba tuổi, anh đúng là không thể nào ra tay với con bé, nhưng kẻ đầu têu Mạc Tiểu Vang...”
Không đợi Sở Tường Hùng nói hết, Lâm Phiên Phiên bỗng đặt ngón trỏ lên đôi môi anh, lắc đầu nói: “Tường Hùng, việc này anh không cần quan tâm, việc giữa phụ nữ bọn em thì để bọn em tự giải quyết.”
Nói thế nào thì Mạc Tiểu Vang cũng là vợ cũ của Sở Tường Hùng, nếu như Sở Tường Hùng thẳng tay chèn ép Mạc Tiểu Vang, nhất định sẽ bị người ngoài chỉ trích, người có địa vị như Sở Tường Hùng, việc ly hôn đã là vết nhơ che chắn con đường chính trị của anh rồi, cô tuyệt đối không thể để dư luận bên ngoài ảnh hưởng đến tiền đồ của anh nữa.
“Nhưng cô ta đã mất trí rồi, đến loại việc hạ độc còn làm được...”
Sở Tường Hùng cau chặt mày, Mạc Tiểu Vang tàn nhẫn thế nào, không ai rõ hơn anh.
“Không có gì đáng sợ cả, cô ta càng mất trí thì càng sơ hở, tóm lại là anh hãy tin em, em có thể đối phó.”
Ánh mắt Lâm Phiên Phiên tự tin mà kiên định, nếu Mạc Tiểu Vang cứ như âm hồn bất tán, lòng dạ ác độc như thế, cô cũng không hạ thủ lưu tình nữa.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Mạc!
Mạc Tiểu Vang sớm đã biết được việc Lôi Lôi hạ độc thành công qua một người giúp việc ở nhà họ Sở, tính mạng của Lâm Phiên Phiên ngàn cân treo sợi tóc, vì thế, cô ta còn đặc biệt mở một chai sâm banh để chúc mừng mình. Tiếc là, mới uống được một nửa lại nhận được cuộc điện thoại báo Lâm Phiên Phiên vẫn còn sống, cô ta lập tức nổi giận đập vỡ ly rượu mà sâm banh trong tay.
“Tại sao, tại sao mày không chết, như vậy mà cũng không gϊếŧ chết được mày, Lâm Phiên Phiên, sao mà mày lại cao số vậy!”
Mạc Tiểu Vang tức đến phát điên, đập hết đồ đạc trong phòng mình.
Đúng lúc này, sát vách truyền tới tiếng thở dốc và rêи ɾỉ đầy dâʍ đãиɠ và chói tai của đôi nam nữ.
Mạc Tiểu Vang không cần nghĩ cũng biết, lại là Lâm Tinh Tinh và chồng chưa cưới của cô ta Hoa Hữu Hà đang “hoạt động mạnh” đây mà.
Càng nghe máu nóng của Mạc Tiểu Vang càng dâng cao, cô ta xông ra khỏi phòng mình, đến phòng ngủ của Lâm Tinh Tinh, nhấc chân đạp mạnh vào cửa hai cái, sau đó phát điên gọi: “Lâm Tinh Tinh, rốt cuộc là mày có biết xấu hổ không hả, giữa ban ngày ban mặt mày rêи ɾỉ cái gì, tưởng cả thế giới này có mỗi mày có đàn ông đúng không, có ngon thì dời cái giường ra đường cái mà đong đưa đi, bọn mày đều là đồ khốn nạn...”
Trên giường, Lâm Tinh Tinh và Hoa Hữu Hà đang hưng phấn mãnh liệt bỗng im bặt. Đặc biệt là Hoa Hữu Hà, cả khuôn mặt đều tái mét như gan heo, cực kỳ khó coi.
“Có phải cô ta uống nhầm thuốc rồi không?”
Lâm Tinh Tinh bị mắng một hồi không hiểu gì, cũng tức giận, đẩy Hoa Hữu Hà vẫn nằm cứng đờ trên người mình ra, mặc tạm một bộ váy ngủ, thở phì phò mở cửa ra.
Vừa thấy Mạc Tiểu Vang vẫn còn đang nói những từ bẩn thỉu khó nghe, Lâm Tinh Tinh không nói không nói hai lời mà xông vào đánh, “Dám mắng tôi, cô dựa vào cái gì, cái đồ đàn bà dâʍ đãиɠ không ai thèm như cô, xem tôi có vả nát miệng cô không.”
Thế là hai người giống như hai người đàn bà chanh chua lao vào đánh lộn với nhau.