Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 113: Trong anh có em, trong em có anh

“Không phải, Tường Hùng, anh không sai gì cả, người sai là em, đáng lẽ em phải nói hết mọi chuyện với anh ngay từ lúc đầu, chẳng qua là vì em sợ, em sợ sẽ mất anh...”

Lâm Phiên Phiên rúc vào trong ngực của Sở Tường Hùng, cuối cùng thì cô cũng có thể mở rộng lòng mình mà nói hết mọi thứ với anh ấy.

Sở Tường Hùng ôm lấy Lâm Phiên Phiên, dịu dàng nói: “Bây giờ mọi việc đã rõ ràng, về sau chúng ta sẽ không cần phải giấu giếm lẫn nhau nữa, có được hay không?”

“Dạ!”

Lâm Phiên Phiên hơi chột dạ mà gật đầu, tuy Sở Tường Hùng đã biết Hoắc Mạnh Lam là chồng sắp cưới của cô nhưng anh lại không biết chuyện cô đã từng bị Hoắc Mạnh Lam trói ở trên giường và bị hắn xâm hại, nhưng cô lại không dám nói chuyện này ra.

Ngoài việc này ra thì Lâm Phiên Phiên hầu như đều kể hết mọi chuyện liên quan đến bản thân cô cho Sở Tường Hùng biết.

Đến giờ thì Sở Tường Hùng mới biết, tại sao Lâm Phiên Phiên lại một thân một mình thuê phòng khách sạn trong khi bản thân vừa uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, hóa ra là bởi vì cô ấy cho rằng anh là trai bao, mỗi khi nghĩ đến việc này thì Sở Tường Hùng lại không biết nên khóc hay nên cười.

Sở Tường Hùng cũng nói cho Lâm Phiên Phiên biết mọi thứ về anh ấy ở trong tối hôm đó.

Thì ra Sở Tường Hùng cũng từng có một người bạn gái, hai người yêu nhau từ cấp ba cho đến đại học, Sở Tường Hùng cũng đã định sau khi tốt nghiệp đại học thì sẽ lấy cô ấy làm vợ, nhưng dã tâm của đối phương lại quá lớn, cô ấy có lý tưởng và cũng muốn trả thù cho nên đã từ chối lời câu hôn của Sở Tường Hùng, sau đó cô ấy lựa chọn đi du học, dần dần hai người cũng cắt đứt liên hệ.

Lâm Phiên Phiên nghe xong thì có chút ghen tuông, cô ngẩng đầu lên nhìn Sở Tường Hùng, bĩu môi hỏi: “Tường Hùng, giờ anh còn nhớ cô ấy không?”

“Bây giờ anh chỉ nhớ mỗi bảo bối của anh thôi.”

Sở Tường Hùng cưng chiều véo nhẹ lên đầu mũi của Lâm Phiên Phiên, sau đó nói: “Bọn anh đã chia tay ba bốn năm rồi, có lẽ cô ấy cũng đã quên anh từ lâu, còn anh cũng đã không thể nhớ rõ được hình dáng của cô ấy. Em nói thử xem, như vậy thì anh nhớ cô ấy như thế nào đây?”

Lâm Phiên Phiên khẽ rêи ɾỉ, sau đó lại nói tiếp: “Vậy trong ba bốn năm đó anh cũng không có người con gái khác sao?”

“Cái này thì đúng là không có.”

Sở Tường Hùng không cần nghĩ ngợi liền kiên quyết phủ định.

“Thật sao?”

Lâm Phiên Phiên thấy đối phương nhanh chóng đưa ra câu trả lời như vậy thì lại cảm thấy không đáng tin.

Sau khi từ một cô gái biến thành một người phụ nữ thì Lâm Phiên Phiên cũng hiểu rất rõ du͙© vọиɠ của người đàn ông với chuyện đó mãnh liệt như thế nào.

Huống hồ con người của Sở Tường Hùng còn rất xuất sắc, chỉ sợ có vô số phụ nữ tự động hiến thân, cho dù Sở Tường Hùng không động tâm nhưng đàn ông lại khác phụ nữ, phụ nữ nhất định phải có tình thì mới có dục, còn đàn ông thì lại có thể tách riêng tình và dục.

Sở Tường Hùng thấy Lâm Phiên Phiên không tin bản thân thì có chút nóng nảy, anh ta nghiêm túc giơ ba ngón tay lên để thề: “Nếu như em không tin thì anh có thể thề, nếu như nhưng lời hôm nay của anh có nửa câu dối gian, thì anh sẽ bị...”

“Không cần.”

Lâm Phiên Phiên thấy Sở Tường Hùng muốn thề độc thì lập tức tin tưởng, sau đó vội vàng dùng ngón tay đè môi của anh ta lại, rồi lắc đầu nói: “Em tin, em tin anh rồi còn không được sao, em không thích nghe những lời thề độc như thế này. Hơn nữa tất cả đều là quá khứ, nếu có trách thì chỉ trách em không thể gặp được anh sớm hơn, về sau chúng ta nhất định phải hạnh phúc, sinh mệnh của chúng ta chỉ có đối phương thôi, anh thấy có được không?”

“Được, đương nhiên là được rồi.”

Sở Tường Hùng cảm động ôm chặt lấy Lâm Phiên Phiên, bảo bối của anh vẫn luôn dịu dàng và hiểu chuyện như vậy.

Qua đêm nay, tình cảm của hai người lại càng thêm ngọt ngào, trong anh có em, trong em có anh.

Bởi vì có tình yêu nên hiệu suất làm việc của Lâm Phiên Phiên tăng lên rất nhiều, thần thái sáng láng, cũng càng thêm nhiệt tình với công việc, thành tích rất xuất sắc.

Đỗ Minh thì càng ngày càng hài lòng với biểu hiện của Lâm Phiên Phiên, rất nhiều chuyện đều giao cho Lâm Phiên Phiên làm, quyền lực giao cho Lâm Phiên Phiên cũng càng lúc càng lớn, sau một tháng thử việc thì Lâm Phiên Phiên chính thức trở thành nhân viên của tập đoàn FL, hơn nữa cũng đã đứng vững gót chân ở trong tập đoàn.

Mà Lâm Tinh Tinh cũng đã dần quen với chức vụ thư ký của tổng giám đốc, nhưng lại vẫn không thể hòa hợp với ba thư ký khác là Phượng Đặng Nhất, Miêu Điềm Điềm và Hoàng Ý, thậm chí có thể nói là như nước với lửa, nhưng qua sau khi được Tề Huynh ám chỉ thì ba người này cũng không dám làm quá.

Thời gian nghỉ trưa cũng là lúc để Lâm Tinh Tinh và Tề Huynh điên cuồng làʍ t̠ìиɦ ở trong phòng việc, mỗi ngày đều là như vậy, không có ngày nào không làm.

Dần dần Tề Huynh cũng không còn thỏa mãn với chuyện quan hệ ở trong phòng làm việc, hắn cảm thấy như vậy không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vì vậy hắn bắt đầu mang Lâm Tinh Tinh đến những nơi vắng người, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này hơn hẳn việc chỉ quan hệ trong phòng làm việc.

Mới đầu Lâm Tinh Tinh còn có chút lo sợ, nhưng sau khi làm vài lần cũng không thấy có chuyện gì thì cô ta cũng dần trở nên to gan, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này chính là sự sung sướиɠ cao nhất mà cô ta vẫn luôn tìm kiếm.

Nhưng ông bà ta có câu, đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma.

Trưa hôm đó, hai người bọn họ lại đến chỗ cầu thang vắng người để hẹn hò, vừa gặp mặt liền điên cuồng, khi bọn họ đang làm đến cao trào thì cầu thang phía dưới vang lên tiếng bước chân, hơn nữa đang từ từ đến gần chỗ bọn họ nhưng cả hai người đều không nghe thấy.