"Anh... sao anh lại ở đây?"
Mới nãy rõ ràng cô thấy xe của anh đậu ở ngoài cửa chính, sao anh lại đứng ở cửa sau?
Đôi mắt đen nhánh nghiêm túc của Sở Tường Hùng nhìn chằm chằm Lâm Phiên Phiên, trong giọng nói lộ ra vẻ thương cảm: "Em đang tránh anh, vì sao? Không phải tối qua chúng ta vẫn đang rất tốt đẹp sao?"
Từ sáng sớm, khi Lâm Phiên Phiên không xuất hiện ở dưới lầu để anh đón cô đi làm, sau đó điện thoại tắt máy cả ngày, anh biết rõ Lâm Phiên Phiên cố ý tránh anh, vì vậy, đến lúc tan làm, anh cố ý đậu xe ở cửa chính, bản thân lại tới cửa sau chờ.
Nếu Lâm Phiên Phiên thực sự xuất hiện ở cửa sau, vậy chứng minh cô thực sự đang né tránh anh.
Đối mặt với Sở Tường Hùng đang đau lòng chất vấn mình như vậy, đặc biệt khi nghe anh nhắc tới đêm qua khiến cô nghĩ tới khoảnh khắc Hoắc Mạnh Lam đối xử tàn nhẫn với cô, trái tim Lâm Phiên Phiên tâm như bị xé nát, đau không thở nổi.
Khuôn mặt cô lại cố giả vờ lạnh lùn, nói: "Tối qua là tối qua, hôm nay là hôm nay, tối qua tôi không biết anh lại là thị trưởng cao quý. Thị trưởng đại nhân, đừng đùa nữa, cô nhân viên văn phòng như tôi không chơi nổi, muốn chơi thì anh tìm người khác chơi đi!"
Nói xong, Lâm Phiên Phiên đẩy cửa, bước thẳng về phía trước.
"Không, anh không đùa, anh nghiêm túc."
Sở Tường Hùng đuổi theo Lâm Phiên Phiên, ôm cô vào lòng, lên tiếng giải thích: "Anh không nói rõ thân phận của anh cho em biết là vì anh sợ em phải chịu áp lực, anh yêu em, anh thật sự yêu em!"
Anh lại không biết rằng câu "anh yêu em" mà anh thốt ra khiến Lâm Phiên Phiên đau đớn thế nào.
"Đừng nói lời yêu với em, chúng ta không có tương lai, chúng ta... chia tay đi, sau này đừng gặp lại nữa."
Lâm Phiên Phiên nhắm chặt mắt lại, nước mắt rơi xuống không chút tiếng động.
Anh càng tốt đẹp như vậy, cô lại càng thấy mình không xứng với anh, điều cô có thể làm chỉ là chia tay, từ nay về sau không gặp gỡ.
"Đừng, anh yêu em, anh sẽ cho em tương lai, em hãy tin anh."
Nghe những lời Lâm Phiên Phiên nói, trái tim của Sở Tường Hùng như muốn nát vụn, ôm chặt Lâm Phiên Phiên, mạnh mẽ hôn lên môi cô một nụ hôn sâu đậm.
"Ưʍ... Đừng... Buông tôi ra..."
Lâm Phiên Phiên chấn động, lập tức vùng vẫy, bởi vì nếu cô không phản kháng, cô sợ mình sẽ đắm chìm vào nụ hôn nồng nhiệt đậm sâu đó.
"Khốn kiếp, buông Lâm Phiên Phiên ra!"
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát giận dữ của một người đàn ông.
Người chưa thấy nắm đấm đã đến, Sở Tường Hùng hơi sơ suất không đề phòng, lập tức hứng chịu một cú đấm khiến anh phải lùi mấy bước mới đứng vững, máu tươi từ mũi chảy ra.
"A!"
Lâm Phiên Phiên hoảng sợ thét chói tai, ngẩng đầu nhìn lên, người ra tay lại là Hàn Phiêu.
Vừa nãy nghe Lâm Sương Sương nói xong, Hàn Phiêu mừng rỡ chạy tới cửa sau, nhưng không ngờ lại bắt gặp Lâm Phiên Phiên đang bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hôn. Không nói nhiều, anh đấm tới một cú, thấy Sở Tường Hùng vẫn có thể đứng vững, lửa giận trong lòng anh không thể tiêu tan.
"Tên khốn nạn, dám thất lễ với Lâm Phiên Phiên, xem tao có đánh chết mày không!"
Trong lúc nhất thời, hai người đàn ông hung hăng lao tới đánh nhau.
Sở Tường Hùng là thị trưởng, đã từng vào quân đội nên có chút thân thủ, Hàn Phiêu lúc học đại học chính là cao thủ Taekwondo nổi danh trong trường, lúc đầu hai người giao thủ bất phân thắng bại.
Nhưng rất rõ ràng, thân thủ của Sở Tường Hùng không sánh bằng Hàn Phiêu, nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, chịu đòn liên tục.
"Đừng đánh nữa... Đừng đánh nữa..."
Lâm Phiên Phiên thấy Sở Tường Hùng bị thương, đau lòng hét lên liên hồi.
Hai người đàn ông đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Hàn Phiêu tức giận vì Sở Tường Hùng dám đυ.ng vào Lâm Phiên Phiên.
Sở Tường Hùng cũng tức giận Hàn Phiêu xen vào việc của người khác, hơn nữa nhìn Hàn Phiêu bùng nổ như vậy, nhất định rất yêu Lâm Phiên Phiên, nghĩ như thế, lực trong tay càng ngày càng nặng.
"Đừng đánh nữa, hai người dừng tay đi mà..."
Lâm Phiên Phiên thấy hai người căn bản không nghe lời của cô, đành cắn răng xông tới, kết quả người còn chưa đến gần đã bị đá vào bụng, không biết là ai trong hai người đá khiến cô văng xa ra ba bốn mét, nặng nề đập xuống đất. Lâm Phiên Phiên hét thảm một tiếng, mắt nhắm lại, đau nhức hôn mê bất tỉnh.
"Lâm Phiên Phiên..."
"Em yêu..."
Hàn Phiêu và Sở Tường Hùng gần như hét lên kinh hãi cùng một lúc, bất chấp đánh nhau, một trái một phải xông về phía Lâm Phiên Phiên đã ngã xuống đất ngất đi.
Hai người đồng thời muốn ôm Lâm Phiên Phiên, kết quả đều đã giành được, không ai nhường ai.
Hai mắt Sở Tường Hùng đầy tơ máu trừng lên nhìn Hàn Phiêu: "Buông ra!"