Mang Thai Hộ

Chương 12

Chu Quân Ngạn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén suy nghĩ trong lòng nhưng căn bản không thể khống chế được, toàn thân nóng bừng khó chịu, cơ bụng căng cứng, máu điên cuồng dồn lên phần thân dưới cứng ngắc.

Anh không khỏi băn khoăn trong cơ thể mình có phải hay không vẫn còn dược tính còn sót lại chưa tiêu tán hết, côn ŧᏂịŧ sưng đau đến mức anh cấp bách cần một nơi để giải phóng, mà giải dược lại đang được anh ôm chặt chẽ ở trong lòng, vật nhỏ mở to đôi mắt xinh đẹp, nhu nhược đáng thương nhìn anh.

Nam nhân trong lòng không khỏi cười lạnh, nhìn cũng vô dụng, nếu không dạy cho nha đầu này một bài học thì khó có thể xua tan cơn tức giận.

"Nằm xuống như ngày hôm qua!"

Để Giang Tư Ninh đặt hai tay lên mép giường, Chu Quân Ngạn cởϊ qυầи áo của mình ra, để lộ dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng kiêu ngạo đứng trong không khi, anh dùng tay loát vài cái, sau đó ôm lấy thiếu nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ non nớt từ phía sau, qυყ đầυ dán chặt vào lỗ mật hồng hào giữa mông mềm tròn trịa, tùy tiện bôi dịch nhầy tiết ra từ mắt mã lên cúc hoa đang chớm nở, vật nhỏ hiển nhiên ngay lập tức run rẩy toàn thân.

Khóe miệng nam nhân mỉm cười, bây giờ mới biết sợ sao?

Vừa rồi không phải rất to gan sao?

Cô dám bịa ra những lời nói dối để theo anh lên tỉnh lỵ, thậm chí còn hôn anh, nói những lời ngon tiếng ngọt câu dẫn anh!

Trên đêm vẫn còn sót lại lốm đốm những vết dâʍ ɖị©ɧ sau trận hoan ái cuồng nhiệt tối qua, hô hấp của Chu Quân Ngạn vô cùng nóng bỏng, anh ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của cô, chậm rãi thọc đầu dươиɠ ѵậŧ của mình vào cái lỗ sau hồng hồng mềm mại.

Chưa bao giờ anh làm điều này trước đây nhưng có vẻ nha đầu này đã khơi dậy mặt tồi tệ nhất trong xương cốt của anh.

"Vẫn nghĩ ta là người tốt sao?"

Chu Quân Ngạn véo cằm Giang Tư Ninh, ép cô quay lại đối diện với mình, nhìn đôi mắt thiếu nữ nhắm nghiền, hàng mi dài in bóng ở khóe mắt, anh không khỏi động tâm, hôn lên miệng cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, hung hăng khuấy đảo miệng nhỏ thơm ngọt.

Cảm giác được hai người đã hôn rất lâu, Giang Tư Ninh lén mở mắt, giật mình hoảng sợ khi thấy Chu Quân Ngạn mặc dù môi vẫn ở trên môi cô nhưng ánh mắt không hề giao động mà đánh giá cô, trong mắt anh mang theo chút du͙© vọиɠ, giống như ánh mắt xem xét của người trên cao nhìn xuống kẻ thấp hèn như cô.

Cô chợt nhắm mắt lại, hai hàng mi lo lắng run rẩy như cánh bướm, tim đập thình thịch.

Hạ thân đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, qυყ đầυ nóng bỏng của nam nhân mở ra cúc hoa, vừa

đau nhức vừa trướng đến tê dại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt kiều nộn mỏng manh điên cuồng co rút lại, đau quá! Miệng còn bị lấp kín không thể phát ra âm thanh nào.

“Vì sao muốn cùng ta đi tỉnh lỵ?” Một lúc sau, Chu Quân Ngạn buông cô ra, lạnh giọng hỏi, qυყ đầυ to lớn vẫn mạnh mẽ căng hậu huyệt non nớt của thiếu nữ ra, mạnh mẽ tiến về phía trước.

Anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tiểu nha đầu này đêm qua khóc lóc muốn chạy trốn, nhưng hôm nay lại đột nhiên ngoan ngoãn, vừa nãy nhìn vào mắt cô, anh thấy rõ anh mắt kia không có chút ngượng ngùng hay vui sướиɠ nào mà càng giống như thợ săn tỉ mỉ thiết kế một cái bẫy, cẩn thận quan sát xem con mồi có rơi vào bẫy phục kích của cô hay không.

Có lẽ cô hoàn toàn không phải là một con cừu non mà là một con hồ ly xảo quyệt, điều mà ngay cả tổ mẫu cũng đã nhìn nhầm.

Anh muốn tự mình thẩm vấn cô.