Chỉ cần anh ta thích, anh ta đều có thể cướp Kiều Ninh bất kỳ lúc nào?
Tên khốn này thật quá mức tự tin, Thẩm Tuấn cười lạnh chế nhạo: "Cô ấy ở đây, mày thử xem có thể cướp cô ấy khỏi tao không?"
Bị kẹp giữa hai người đàn ông, Kiều Ninh vừa xấu hổ vừa khó xử.
Độc thân từ trong bụng mẹ, cô chưa từng yêu đương với ai, càng không nghĩ tới một ngày sẽ có hai người đàn ông đánh nhau vì tranh giành tình cảm của cô! Cô cũng không ngờ, người cô luôn coi là anh em ruột thịt lại có suy nghĩ như vậy với cô!
"Tiểu Ninh, đi theo anh!" Hoắc Văn Bân đối mặt với Kiều Ninh, vẻ mặt thâm tình trìu mến nhìn cô: "Anh nghĩ kĩ rồi, anh đã nhận ra tình cảm của mình, dù cả đời không kết hôn không sinh con, anh cũng chấp nhận. Nhưng anh không thể đánh mất em, có là hôn nhân giả hay tình yêu đích thực, anh chắc chắn phù hợp với em hơn anh ta!"
Hoắc Văn Bân đột nhiên thổ lộ, khiến Kiều Ninh chết lặng, cô không biết nên trả lời anh ta thế nào.
Mắt thấy Kiều Ninh không đồng ý cũng không phủ nhận, Hoắc Văn Bân giơ tay định nắm lấy tay Kiều Ninh.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, đã bị Thẩm Tuấn đang cực lực nhẫn nhịn đấm một phát lăn lóc trên mặt đất.
Kiều Ninh thấy tình hình không ổn, vội chắn ngang hai người, ngăn cản nắm đấm của Thẩm Tuấn.
Đương nhiên cô sẽ chọn che cho Hoắc Văn Bân, bởi vì anh ta không phải là đối thủ của Thẩm Tuấn, Thẩm Tuấn chơi bóng rổ từ nhỏ, sức cánh tay không thua kém võ sĩ quyền anh là bao, kể cả đã giải nghệ, nhưng anh chưa khi nào dừng việc rèn luyện thể hình.
Kiều Ninh thực sự sợ hãi, sợ Thẩm Tuấn nhất thời không không chế được mà đánh hỏng Hoắc Văn Bân, đến lúc đó chắc chắn cô sám hối cũng không hết tội.
Thẩm Tuấn thấy Kiều Ninh bảo vệ Hoắc Văn Bân, ánh mắt anh chợt tối sầm, cảm xúc dâng trào, lập tức thu lại nắm đấm sắp sửa tung ra.
"Thẩm Tuấn, đừng đánh, hai người đánh qua đánh lại, không để ý đến cảm xúc của tôi à!"
Thẩm Tuấn tất nhiên không hài lòng, một bụng ủy khuất: "Anh ta đánh anh trước, sao bây giờ em lại mắng anh, anh ta cướp vợ anh, không đánh anh ta thì đánh ai?"
"Vợ anh? Hai người kết hôn giả! Anh có tư cách gì mà nói Tiểu Ninh là vợ anh." Hoắc Văn Bân hùng hổ dọa người.
Thẩm Tuấn sửng sốt, nhìn về phía Kiều Ninh tìm đáp án.
Kiều Ninh không muốn làm lớn chuyện, sợ truyền đến tai ba mẹ, họ hàng và bạn bè thì không hay, cô nâng Hoắc Văn Bân dậy, nói với Thẩm Tuấn: "Tôi tiễn anh ta đi đã, cụ thể mọi việc, chờ tôi quay lại sẽ giải thích với anh."
Thẩm Tuấn mạnh mẽ túm chặt cánh tay Kiều Ninh, trầm giọng: "Anh ta có thể đi, nhưng riêng em là không thể!"
Tính tình Thẩm Tuấn bướng bỉnh, ăn mềm không ăn cứng, Kiểu Ninh sớm thử qua, lấy trứng chọi đá khẳng định cô không chiếm được lợi, Kiều Ninh đành giở trò cũ, đáng thương nói: "Thẩm Tuấn à, tôi về ngay mà, tôi với Văn Bân là bạn tốt, không thể không quan tâm, hai ngươi như thế khiến tôi rất khó xử, coi như là vì tôi, đừng làm loạn nữa nhé?"
Bàn tay khác của Kiều Ninh đặt trên cánh tay Thẩm Tuấn, nhẹ nhàng vuốt vuốt nhằm trấn an anh, lúc này Thẩm Tuấn mới thả lỏng tay, kɧıêυ ҡɧí©ɧ lườm Hoắc Văn Bân, dịu dàng nói: "Anh chờ em, đừng quên sáng nay em đã hứa gì với anh!
Hoắc Văn Bân bên cạnh lại không vui, trách móc Kiều Ninh: "Em và anh ta nửa xu quan hệ cũng không có, không cần ăn nói khép nép trước mặt anh ta!"
"Rồi, rồi, anh đừng nói nữa! Chúng ta đi thôi!"
Kiều Ninh nhanh chóng kéo Hoắc Văn Bân ra cửa, đưa anh ta về nhà, Kiều Ninh thuần thực lấy hòm thuốc xử lí miệng vết thương.
Bỗng dưng Hoắc Văn Bân cầm tay Kiều Ninh, ánh mắt sáng ngời: "Tiểu Ninh, lúc nãy, những lời anh nói không phải là nhất thời xúc động, anh đã cân nhắc kỹ càng, em không muốn kết hôn thì không kết, Thẩm Tuấn làm được, anh cũng có thể làm được, anh muốn ở bên em, không cưới hay không sinh con, tất cả đều không quan trọng, anh chỉ cần em."
"Anh đừng ngớ ngẩn, anh muốn nhưng mẹ anh chấp thuận chắc, chẳng lẽ anh định vì tôi mà đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ? Tôi không muốn vậy." Kiều Ninh gạt tay Hoắc Văn Bân ra, lùi về sau vài bước cách xa anh ta.
"Em với Thẩm Tuấn kết hôn giả đã là lừa cha dối mẹ, anh đây tại sao không thể hả?" Hoắc Văn Bân lớn tiếng chất vấn.
"Thẩm Tuấn không thích kết hôn, tôi với anh ấy không có cảm tình, đương nhiên có thể kết hôn giả, Văn Bân, nghe tôi, tìm người thích hợp rồi kết hôn đi, yêu đương, kết hôn, sinh con, dần dần anh sẽ quên tôi thôi, hơn nữa tôi cảm thấy, anh thích tôi, đơn giản chỉ là ảo giác của anh, chắc vì chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới giờ nên anh mới nhầm lẫn tình cảm của bản thân."
So với sự kích động của Hoắc Văn Bân, Kiều Ninh lại bình thản khuyên nhủ Hoắc Văn Bân.
"Em với anh ta không có cảm tình?" Hoắc Văn Bân cười chua xót: "Không có cảm tình mà em dám giao lần đầu cho anh ta? Anh không biết em có tình cảm hay không, nhưng tuyệt đối anh ta có động cơ không trong sáng! Em nói anh nhầm lẫn tình cảm, Tiểu Ninh, anh 26 chứ không phải thằng nhóc 16, anh thích em lẽ nào anh không biết sao? Tiểu Ninh, anh thích em, vô cùng thích em, mỗi lần làm với bạn gái cũ, trong đầu anh luôn là hình bóng em."
( ¿¿¿:))
Chưa dứt lời, Kiều Ninh đã che kín lỗ tai, gấp giọng: "Hoắc Văn Bân, anh đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe! Anh là bạn tốt nhất của tôi, tôi không muốn mất đi tình bạn này! Dừng ở đây! Sự việc hôm nay, chúng ta đừng nhắc lại lần nữa, quên đi!"
"Anh không quên được, anh cũng không muốn làm bạn tốt của em, khi biết em và tên kia xảy ra chuyện vợ chồng, em có biết anh đau, anh khó chịu như thế nào không? Tiểu Ninh, em nhìn anh, anh vẫn sống, anh đã đè nén cái tình cảm vụиɠ ŧяộʍ này suốt nhiều năm, nếu còn tiếp tục, anh sẽ thực sự phát điên!"
Hoắc Văn Bân càng nói càng xúc động, duỗi tay ôm ghì Kiều Ninh vào l*иg ngực, chôn mặt ở cần cổ trắng ngần của cô, lẩm bẩm: "Tiểu Ninh, em ôm anh đi, anh đau quá, được không em?"
Thấy tình huống sắp đi quá xa, Kiều Ninh dùng toàn bộ sức lực đẩy Hoắc Văn Bân, lạnh lùng quat: "Hoắc Văn Bân, anh bình tĩnh đi! Tôi với anh chỉ là bạn tốt, tôi không có tình cảm gì ngoài tình bạn với anh, mấy ngày này chúng ta đừng gặp nhau, chờ anh nghĩ kỹ rồi lại nói!"
Dứt lời, Kiều Ninh xoay người bước đi.
Lúc ra khỏi nhà, Kiều Ninh không mang điện thoại lẫn ví tiền, taxi cô cũng không gọi nổi, còn may nhà Hoắc Văn Bân gần nhà Thẩm Tuấn, Kiều Ninh thong dong đi dạo về nhà, một tiếng sau cô về đến nhà Thẩm Tuấn.
Bây giờ Kiều Ninh đã đói lả người, không có sức bận tâm chuyện khác, dù hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện hủy hoại tam quan, nhưng tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, sáng sớm lại bị Thẩm Tuấn tiếp tục lăn lộn tàn nhẫn, đến giờ một giọt nước cô cũng chưa bỏ bụng, bụng đói kêu ọt ọt, thầm thì biểu tình.
Gõ cửa mấy cái, cô vừa định hỏi có gì ăn không, đã bị Thẩm Tuấn túm vào phòng đè lên ván cửa hôn ngấu nghiến.
Hai tay bị giam chặt bởi tay anh, thân thể áp trên cánh cửa, Thẩm Tuấn trực tiếp vươn đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập, tùy tiện chiếm đoạt.
Dán sát vào cơ thể anh, Kiều Ninh không còn đường giãy giụa, cô mặc anh chiếm đoạt, nước miếng trong suốt từ khoé miệng chảy xuống, hai người môi lưỡi triền miền, tiếng nước miếng tư tư, hoà lẫn thanh âm nức nở như có như không bên tai, một khung cảnh sắc tình hiện ra.
Đến khi trút hết ghen tuông và phẫn uất trong lòng, Thẩm Tuấn mới buông tay, khi hai đôi môi tách ra, còn lôi theo một sợi chỉ bạc trong suốt.
"Thẩm Tuấn... tôi..."
Hai chữ rất đói còn chưa kịp thốt, cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng, bị Thẩm Tuấn vác lên vai, sải bước về phía phòng ngủ.
"Á! Thẩm Tuấn! Anh đừng... Mau buông tôi xuống đi mà." Kiều Ninh kinh hoảng, tất nhiên cô biết Thẩm Tuấn muốn làm gì.
Ôm cô ném trên giường, không đợi cô phân trần, anh trực tiếp vén váy ngủ cô lên, xé qυầи ɭóŧ kéo xuống dưới, hai tay bắt lấy cổ chân, dang rộng đôi chân mảnh khảnh ra hết cỡ, rồi anh chui đầu vào giữa bắp đùi, ngậm hai phiến thịt màu mỡ càn rỡ liếʍ mυ'ŧ.
Lần đầu bị anh liếʍ huyệt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xông thẳng đại não Kiều Ninh, trước mắt là một mảnh hoang tàn, toàn thân tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ đua nhau trào ra như nước sông đổ ra biển. Cô không thể kìm chế, cong người kẹp chân, bằp đùi non mịn ma sát với ngọn tóc Thẩm Tuấn, cảm giác râm ran hoá thành đê mê, khiến cô ngất ngây.