Tiểu huyệt bỗng nhiên co chặt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thẩm Tuấn bắn tinh, nùng tinh cực nóng bắn vào huyệt nhỏ khiến Kiều Ninh rùng mình trong lòng Thẩm Tuấn, cô lại lần nữa cao trào, đôi tay cào xước bả vai Thẩm Tuấn, ngay cả đầu ngón chân cũng khoái ý cuộn tròn.
Nhưng lần bắn này vẫn không khiến Thẩm Tuấn giảm bớt du͙© vọиɠ, rốt cuộc là do anh bị kẹp buộc phải bắn, nên côn ŧᏂịŧ không mềm nhanh như lần đầu nữa, mà vẫn cứng rắn chôn trong nộn huyệt.
Cao trào qua đi, Kiều Ninh đang dần phục hồi tinh thần thì phát hiện, Thẩm Tuấn không định rút "tiểu huynh đệ" khỏi "tiểu sư muội" của cô!
Cô đành phải hạ giọng nói: "Thẩm Tuấn, tôi buồn ngủ quá, để tôi tắm trước được không?"
Bây giờ cô không muốn cãi nhau với người này về chuyện kết hôn thật giả, cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, đánh một giấc ngon lành ba ngày ba đêm, bởi lúc này cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi, tứ chi bủn rủn, xương cốt như bị đập thành từng mảnh vụn.
"Còn sớm mà, thêm lần nữa nhé? Lúc nãy anh chưa được tận hứng."
Thẩm Tuấn hồng hộc thở dốc, đáy mắt tràn đầy lửa dục, bàn tay to từ vòng eo thon nhỏ, chậm rãi thăm dò lên trên, rồi dừng lại trước hai vυ' nặng trĩu, ngón tay cái ấn nhẹ đầṳ ѵú đỏ hồng, một bàn tay khác nắm lấy ngực tinh tế nhào nặn.
"Đừng... đừng có sờ... ưm~ " Đầṳ ѵú nổi lên kɧoáı ©ảʍ tê dại, cô vô thức rêи ɾỉ ra tiếng.
Mặc dù thời gian không dài, chỉ ước chừng mười phút cả trên cả dưới, nhưng cô vẫn bị "làm" đến cạn kiệt sức lực, chẳng trách họ lại bảo không thể khinh thường thể lực của vận động viên, mới kết thúc lần thứ hai, anh đã đòi hỏi lần thứ ba.
Kiều Ninh trên cương vị là vợ Thẩm Tuấn nói một câu chốt sổ, chết vinh quang chứ đừng chết trên giường.
Ấy? Không đúng, dưới tình huống anh còn chưa khôi phục ký ức này, cô cũng không thể tránh được việc hàng đêm phải lăn lộn, trừ phi cá chết lưới rách, thông báo mọi người biết bọn họ kết hôn giả, may ra mới chấm dứt được loạt chuyện hoang đường này.
Nhưng mà, cần thiết sao...
Thôi, cái nào tốt hơn thì mình ưu tiên, suy đi tính lại, Kiều Ninh quyết định đạp anh đi ngủ, vứt hết mọi chuyện ra sau đầu.
Lúc cô xuất thần, Thẩm Tuấn đã sớm vùi đầu vào ngực cô, miệng bao chứa đầṳ ѵú, chóp chép liếʍ mυ'ŧ, câu dẫn Kiều Ninh vào cuộc chơi mới.
Mà côn ŧᏂịŧ ở sâu trong lỗ nhỏ ngày càng cứng rắn, sợ anh lại bộc phát thú tính lần nữa, Kiều Ninh bị buộc phải hóa thân thành diễn viên Oscar như khi ở bệnh viện, ngọt ngào làm nũng.
"Thẩm Tuấn ơi~ tôi thật sự rất mệt mà, ngày mai... Ngày mai a... đừng cắm... ngày mai lại làm tiếp nhé? Cầu xin anh đó, Thẩm Tuấn à"
Kiều Ninh ôm cổ Thẩm Tuấn, tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy anh, nũng nịu cầu xin.
Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, Thẩm Tuấn thả ngực cô ra, ngẩng đầu hỏi han: "Thực sự mệt vậy à?"
Khó tin, Thẩm Tuấn - người duy nhất vận động lại không hề mệt mỏi.
"Vâng." Kiều Ninh mở to đôi mắt ngập nước, nhu nhược đáng thương gật gật đầu: "Phía dưới đau lắm."
Thẩm Tuấn biết Kiều Ninh là lần đầu tiên, nên anh lập tức đau lòng, nhẹ nhàng ôm eo nâng cô lên, côn ŧᏂịŧ liền rút khỏi huyệt sưng đỏ, hỗn hơp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ạt chảy xuống giường.
Hình ảnh đầy vẻ da^ʍ mĩ, thậm chí anh còn tiếp tục nổi lên phản ứng, vì đề phòng bản thân thú tính quá độ, anh ôm cô đến bồn tắm, rồi tự mình đi tắm vòi sen, vội vã tắm rửa sạch sẽ, xong phóng như bay đi thay ga giường.
Dọn dẹp xong xuôi hết thảy, nhưng Kiều Ninh còn chậm chạp chưa đi ra, lo cô vì mệt mỏi quá độ mà ngủ luôn trong bồn tắm, nhưng nhà tắm đã sớm rỗng tuếch, không cần nghĩ cũng biết, cô gái ngốc này thừa lúc anh không để ý, trốn sang phòng khác ngủ rồi.
Mở của phòng ngủ phụ ra, quả nhiên thấy Kiều Ninh đang ngủ say trên giường, sợ đánh thức cô, Thẩm Tuấn rón ra rón rén âm thầm chui vào trong chăn, nghiêng người ôm chặt cô, an tâm đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, anh còn chưa tỉnh giấc, nhưng người anh em đi theo anh suốt từng ấy năm cuộc đời đã gào thét ngóc đầu phản kháng, cứng rắn chọc sau eo Kiều Ninh, anh động lòng thương Kiều Ninh mới làm cả một đêm nên định hoãn lại cuộc vận động, ai ngờ, không biết sao mỗi lần anh dùng tóc chạm vào mũi cô, gãi nhẹ vòng eo thon, thì cô sẽ đều dùng giọng điệu ngái ngủ nũng nịu trả lời anh một câu: "Đừng nghịch mà. Tôi buồn ngủ lắm."
Thẩm Tuấn phát hiện người phụ nữ nằm trong lòng mình chẳng khác gì thuốc kí©ɧ ɖụ©, nhất cử nhất động đều câu mất hồn anh.
Anh không thể gượng nổi để chờ cô tỉnh giấc, Thẩm Tuấn ngồi dậy xốc chăn lên, quyết định kiểm tra tiểu huyệt cô bớt sưng hơn chưa.
Xốc chăn, tách hai chân mảnh khảnh của cô ra, anh phát hiện tiểu huyệt đã đã tiêu sưng hết rồi, đã khôi phục vẻ phấn nộn như cũ, âm mao thưa thớt, làn da trắng nõn, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Thẩm Tuấn nuốt nước miếng ừng ực, anh vùi đầu vào giữa hai chân cô, vươn lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp hai mảnh hoa môi, trong lúc mơ màng Kiều Ninh vô thức phát ra tiếng hừ hừ sảng khoái.
Xem xét tình hình, Thẩm Tuấn quyết định đánh bạo làm mạnh hơn, anh tách hai mảnh mảnh hoa môi ra, dùng đầu lưỡi chống lên khe thịt, tinh tế liếʍ mυ'ŧ lên xuống, đầu lưỡi linh hoạt ướŧ áŧ không ngừng chọc rút ở khe thịt mẫn cảm.
Vài phút sau, Kiều Ninh bị liếʍ đến dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra theo miệng huyệt đang co rút, chất lỏng không ngừng tuôn ra đều được Thẩm Tuấn nuốt trọn.
Thẩm Tuấn giữ chặt hai bắp đùi của cô, đem chân cô dạng thật rộng, tiểu huyệt bại lộ dưới không khí, khe thịt hơi mở ra, bên trong là thịt non màu hồng nhạt được dâʍ ŧᏂủy̠ tưới tắm qua, câu lòng người không tả xiết.
Côn ŧᏂịŧ cương cứng tới cực điểm, những gân xanh hung bạo uốn lượn trên thân, anh nghĩ màn dạo đầu chắc đủ rồi nhỉ, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy cũng nhiều rồi, khi này anh mới quỳ thẳng dậy, đỡ côn ŧᏂịŧ để trước miệng huyệt mềm xốp mọng nước.
Eo động một cái, thuận lợi xâm nhập qua miệng huyệt, hơn nửa côn ŧᏂịŧ tiến vào, đưa Kiều Ninh đến miền đất cực lạc, một trận ưm ư vang vọng.
Hai tay Thẩm Tuấn chống vào hai bên sườn của Kiều Ninh, anh cười nhạt ngắm vợ nhỏ bên dưới đang cố mở đôi mắt lim dim mơ ngủ, khuôn mặt nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙©, mà anh vẫn tiếp tục động eo, muốn nhét hoàn toàn côn ŧᏂịŧ vào huyệt nhỏ ngọt ngào.
Tuy rằng đã làm cô hai lần, nhưng khi ấy côn ŧᏂịŧ đều còn thừa ở bên ngoài, cũng là được miệng huyệt bao bọc, chỉ là không sung sướиɠ giống như bây giờ.
"Hức... đừng cắm nữa... quá sâu... Thẩm Tuấn... a... đồ biếи ŧɦái! Không anh như vậy... A a a... bắt nạt tôi." Kiều Ninh ngủ không đủ thở hổn hển trừng mắt nhìn Thẩm Tuấn, miệng nhỏ không thể kìm chế tràn ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
"Sâu chỗ nào, anh còn chưa cắm vào hết đây, là em nói hôm nay sẽ làm, nên tối qua anh mới tha em đấy." Thẩm Tuấn nhướng mày, cố ý trêu đùa Kiều Ninh.
Ngay lập tức, anh cầm bàn tay nhỏ mềm mại kia, đưa đến nơi giao hợp của hai người, ngón tay chạm phải gậy thịt nóng bỏng, đúng là anh không cắm vào hoàn toàn, dọa Kiều Ninh lập tức thu tay về.
Vốn ngủ không sâu giấc, Kiều Ninh nháy mắt tội nghiệp khóc nức nở: "Anh... a ư... anh lên... tôi từ bỏ... hức hức... sao lại to như vậy... Như vậy... anh mau... a... lấy ra..."
Nhìn Kiều Ninh khóc đến mức chóp mũi đỏ bùng, bỗng dưng Thẩm Tuấn cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, nhịn không được cúi người hôn lên đôi môi ngọt ngào.
Thanh âm trầm thấp, đùa bỡn cô: "Khen anh à? Đừng sợ, anh sẽ từ từ làm em, tận lực làm em thích ứng."
Anh nói là làm từ từ nhưng có đâu, rõ ràng ăn không nói có, làm điên cuồng như vậy, bảo sao mỗi lần làm là cô thấy chính mình như sắp hỏng tới nơi rồi.