Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Được Phu Quân Như Ý

Chương 69

Cảnh tượng trước mắt dần dần hiện lên rõ ràng. Ánh nến trong phòng sáng rực. Đè nặng trên người nàng là hai cái chăn, rất nóng.

Ký ức dần dần hiện về. Nàng muộn màng nhớ tới tựa hồ mình trúng xuân dược. Sau đó, Tạ Uẩn đặt nàng ở trên giường.

Vậy tình huống hiện tại là như thế nào?

“Có cần nô tỳ đi gọi Tạ đại nhân không ạ?”

Tang Yểu không hiểu lắm. Nàng lắc đầu theo bản năng.

Cả người nàng vẫn không có chút sức lực nào như cũ. Nàng vừa mới tỉnh lại, toàn thân có chút uể oải, suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở thời điểm lần cuối cùng nhìn thấy Tạ Uẩn.

Chẳng lẽ Tạ Uẩn thật sự không cho nàng xuống giường?

Một người nha hoàn nói: “Tiểu thư, ngài đã tỉnh. Vừa rồi, phòng bếp nhỏ có mang cháo hạt sen tới. Nô tỳ phân phó người đi hâm nóng cho ngài.”

Tang Yểu mở miệng nói: “Ta sao……”

Vừa mới tỉnh lại, giọng nói của nàng có chút khàn khàn.

Một nha hoàn khác nói: “Đại phu nói ngài bị cảm lạnh. Vừa rồi lúc ngài đang nghỉ ngơi, nô tỳ đã đút dược cho nàng. Trước khi đại phu đi có dặn dò, ngài chỉ cần ngủ một giấc, ra mồ hôi được là khỏe.”

“Hiện giờ ngài đã tỉnh, hẳn là không có chuyện gì nữa.”

Bị cảm lạnh……?

Cho tới bây giờ, nàng cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.

Hàng mi dài chớp chớp. Nàng uyển chuyển hỏi: “Vậy ta có uống phải dược gì không?”

Ví dụ hương thúc tình gì đó.

Nha hoàn suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là không có. Đại phu chỉ nói ngài bị cảm lạnh. Mấy ngày nay, tâm trạng lại phiền muộn nên mới phát sốt.”

“Thật không?”

“Nô tỳ lừa ngài làm cái gì?”

“……”

Chuyện này không có khả năng. Nàng rõ ràng phân tích rất có đạo lý!

Ký ức cuối cùng được xâu thành một sợi chỉ. Nàng không khỏi nhớ đến nội dung bản thân đã từng cảnh cáo Tạ Uẩn.

Nàng gọi Tạ Uẩn là cái gì?

Ồ, nhớ ra rồi, tên da^ʍ tặc.

Nha hoàn bưng một chén trà tới, nghi hoặc nói: “A, sao mặt tiểu thư lại hồng như vậy, hay là nhiệt độ còn chưa giảm?”

Tang Yểu siết chặt chén trà. Nàng cảm thấy thể diện của bản thân đã lung lay, sắp đổ. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Vậy…… Tạ Uẩn có biết ta chỉ phát sốt vì cảm lạnh không?”

Nha hoàn gật đầu nói: “Đại nhân đương nhiên biết ạ, tiểu thư. Ngô đại phu tự mình đi bẩm báo rồi ạ.”

Bang một tiếng.

Thể diện cuối cùng của Tang Yểu vỡ tan tành.

“Vậy hắn nói cái gì?”

Nha hoàn lắc đầu, nói: “Nô tỳ cũng không biết.”

Tang Yểu cúi đầu, trái tim như tro tàn.

Mất mặt.

Rõ ràng nàng cảm thấy lần này mình đã vô cùng thông minh. Sao đến cuối cùng vẫn là bị bản thân ngu ngốc làm cho muốn khóc chứ.

Tính tình Tạ Uẩn thật tốt. Đổi lại là mình, có lòng tốt cứu người mà vô duyên vô cớ bị mắng như vậy, thế nào nàng cũng phải tìm đối phương tính sổ.

Nàng không muốn đối mặt với Tạ Uẩn chút nào. Nàng không khỏi siết chặt chăn dày trước mặt mình, dự định nhân lúc không ai để ý lẻn về nhà.

Cũng đúng lúc này, một người nha hoàn khác vừa ra khỏi cửa đã bước vào cửa. Nàng ta đặt chén cháo hạt sen đã hâm nóng lên bàn, tươi cười nói: “Tiểu thư, Tạ đại nhân bảo ngài ăn xong thì đi gặp ngài ấy đó.”

“Đại nhân cũng thật quan tâm ngài.”

Cái gọi là sét đánh giữa trời quang cũng chỉ như thế mà thôi.

Nàng không khỏi nhớ tới giấc mộng vừa rồi. Cảnh tượng lăn qua lăn lại vẫn như ở ngay trước mắt.

Nàng càng xấu hổ hơn, nàng cảm thấy ít nhiều gì mình cũng phải xin lỗi Tạ Uẩn. Nếu không phải đầu óc bị phát sốt, nàng nhất định sẽ không mơ thấy loại giấc mơ như vậy.

Mất công nàng còn thầm mắng Tạ Uẩn không đứng đắn mỗi ngày mà bản thân nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Nàng suy sụp nghĩ, sớm biết vậy, nàng không nên xem quyển sách kia, làm cho hiện tại không có việc gì cũng có thể nhớ tới nó. Khi còn nhỏ đọc sách cũng không thấy mình nhớ kĩ như vậy.

Vẻ mặt Tang Yểu đau khổ, siết chặt chăn trên người. Nàng xấu hổ đến mức ngón chân cũng cong lại.

Nàng không ngừng nghĩ đến khả năng mình lẻn về nhà mà không cần gặp Tạ Uẩn. Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy đầu mình bắt đầu đau.

Tại sao nàng gặp quá nhiều chuyện rắc rối như vậy chứ?

Nha hoàn tiến lên phía trước, khó hiểu nói: “Tiểu thư không vui sao ạ? Ngài xem, Tạ đại nhân vẫn luôn nghĩ tới ngài đó.”

Tang Yểu lắc đầu, không nói nên lời.

Nàng do dự một lát, xấu hổ vẫn chiếm phần lớn, nàng vùng vẫy, cố gắng trốn thoát: “Ta có thể không đi gặp hắn sao?”

Vấn đề này hiển nhiên không nằm trong dự đoán của tiểu nha hoàn. Nàng ta ngẩn người một lúc mới nói: “Nếu ngài thật sự không muốn, hẳn là…… Cũng có thể ạ.”

“Lúc đầu ngài bị nhốt ở nơi này, là đại nhân sai người tới đây mở cửa, còn mời đại phu xem bệnh cho ngài. Đại nhân đối tốt với ngài như vậy, cho dù ngài muốn cự tuyệt, đại nhân có lẽ cũng sẽ không trách ngài.”

Tang Yểu: “……”

Thôi.

Nàng nhấc lên chăn ngồi ở mép giường, tuyệt vọng nói: “Vậy ngươi bưng cháo hạt sen cho ta đi.”

Sắc mặt tiểu nha hoàn vui vẻ, vội vàng bưng cháo hạt sen tới, nói: “Mời tiểu thư thong thả dùng.”

Tang Yểu nhận lấy chén cháo, cầm thìa nhẹ nhàng quấy. Mùi hương hạt sen bốc lên, hòa tan một ít vị thuốc xộc vào chóp mũi.