Cảnh trong mơ hoàn toàn sụp đổ. Tang Yểu lập tức mở mắt.
Nàng ngồi bật dậy, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.
Đập vào mắt nàng là một căn phòng tràn ngập ánh trăng, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Mái tóc dài của nàng tán loạn, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, khuôn mặt vô cùng nóng bỏng. Khi nàng cúi đầu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình.
Thịch Thịch Thịch từng tiếng một.
Giọng nói vừa rồi phảng phất vẫn còn ở bên tai, lỗ tai nàng tê dại vì chấn động.
Phải mất gần nửa khắc sau, nghĩ lại cảnh trong mơ, nàng mới nhận ra mình đã mơ thấy cái gì.
“……”
“……”
??
Cứu mạng, cái gì vậy!
Đây là chuyện quái quỷ gì đây!
Tang Yểu vừa xấu hổ vừa thẹn. Nàng cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nhìn người.
Nàng đau khổ ôm đầu mình. Cả người vùi vào trong chăn mềm mại. Nàng cảm thấy bản thân hiện tại như một con tôm đã nấu chín, mặt đỏ, lòng cũng đã chết.
Nhất định là bởi vì cuốn tùy bút kia!
Đều do Tạ Uẩn. Hắn không biết xấu hổ lây bệnh cho nàng.
Giấc mộng này thật sự khó tin đến nổi nửa đêm sau Tang Yểu không thể tiếp tục ngủ nữa.
Nàng vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên đầy là câu nói đáng chết vạn lần kia.
Ngày thứ hai, Tang Yểu thức dậy với hai vết bầm tím dưới mắt. Tâm nàng như tro tàn xuống giường rửa mặt. Nhiên Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ, tri kỷ nói: “Tiểu thư, người mơ thấy ác mộng sao?”
Tang Yểu dừng một chút. Sau đó, gật đầu.
Nàng tình nguyện gặp ác mộng.
Nhiên Đông nói: “Nô tỳ phân phó phòng bếp buổi trưa làm một chút canh vịt phục linh tới đây. Tiểu thư, hiện tại ngài có muốn ngủ bù một chút không?”
Tang Yểu lắc đầu, nói: “Không sao.”
Nhiên Đông lại nói: “Đúng rồi tiểu thư. Sáng nay Lý tiểu thư gửi thiệp tới đây.”
Lúc này Tang Yểu mới tỉnh táo một chút. Nàng nói: “Lý Dao Các sao?”
Nhiên Đông ừm một tiếng, vừa chải đầu cho Tang Yểu vừa nói: “Nói là mời tiểu thư cùng đi đạp thanh. Nhưng mà theo nô tỳ thấy, nếu tiểu thư không muốn đi thì từ chối thôi.”
Tang Yểu mím môi. Một lúc lâu sau mới nói: “Vẫn là nên đồng ý đi.”
Lần trước nàng cũng từ chối một lần. Lần này lại tiếp tục từ chối thì không tốt lắm.
Huống chi, phụ thân Lý Dao Các là Hình Bộ thượng thư. Nàng âm thầm nghĩ, vạn nhất Lý thượng thư không vui, làm khó dễ cho phụ thân thì làm sao bây giờ.
Làm quý nữ thế gia thì điểm này không tốt chút nào, cứ ba ngày lại có một cuộc yến hội.
Trong lòng Tang Yểu cảm thấy rất phiền, cảm thấy cả ngày mình cũng quá bận rộn rồi. Rõ ràng, nàng đi cũng không làm được chuyện gì nhưng vẫn phải đi đến những cuộc yến hội kia cho đủ số.
Mỗi khi có yến hội gì, những tiêu thư khuê các đó lại tụ tập với nhau. Cũng có khi nàng cũng viết thiệp từ chối, giống như nàng cũng từ chối hai ba lần rồi. Nàng đi cũng không nói chuyện nhiều, càng không có ai chú ý đến nàng. Nàng nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cứ như vậy cho đến khi kết thúc bữa tiệc.
Đây cũng không phải chỉ vì nàng và Lý Dao Các từng có khúc mắc. Thật ra mà nói, lúc trước Lý Dao Các làm nàng bị hiểu nhầm và nhục nhã là một chuyện vô cùng lớn với Tang Yểu. Nhưng đối với vị đại tiểu thư được vạn người chú ý này thì thật sự nhỏ không thể nhỏ hơn. Nàng ta có lẽ còn không nhớ rõ tên Tang Yểu.
Bởi vì trường hợp giống như thế này, phần lớn chỉ có một vài nhân vật chính, hoặc là xuất thân từ danh gia vọng tộc hay tiền đồ vô lượng, các nàng ở bên nhau gọi nhau là tỷ muội, khen ngợi lẫn nhau. Còn những người như Tang Yểu, chỉ cần ở một bên hùa vào là được.
Ánh mặt trời chói chang, còn chưa tới mùa hè mà thời tiết càng ngày càng nóng. Cho dù Tang Yểu ở trong phòng không ra ngoài thì nàng cũng bị nóng đến chảy mồ hôi.
Ngày đi dự yến hội bầu trời còn quang đãng hơn.
Nhiên Đông chọn cho nàng một bộ váy bằng vải dệt mỏng, màu sắc và kiểu dáng tương đối đơn giản. Diện mạo Tang Yểu vốn đã minh diễm và tinh xảo, kiểu váy này có thể làm giảm bớt tính công kích do diện mạo đầy đặn, quyến rũ mang lại, khiến nàng nhìn cũng không lấn át chủ tiệc nữa.
Nhiên Đông thì thầm ở bên tai nàng: “Tiểu thư, nếu ngài cảm thấy không thoải mái thì cứ trở về trước, quan tâm các nàng ấy làm gì.”
Địa điểm các nàng ấy chọn ở một khu rừng ngoại ô phía tây, phía sau có dòng nước uốn lượn, cảnh sắc sơn thủy hữu tình, là đất tư của Lý gia. Cách đó không xa có khu vườn khác, có thể dùng để uống trà và nghỉ ngơi.
Khi Tang Yểu đến đó, nàng cũng không thấy thân ảnh Lý Dao Các nhưng cũng đã có bốn, năm người đến. Các nàng đứng tụ tập ở chỗ xích đu vừa cười vừa nói, thoáng nhìn thấy Tang Yểu đến đây thì đột nhiên ngừng nói chuyện lại.
Các nàng đồng thời nhìn về phía Tang Yểu, Tang Yểu bị nhìn như vậy vô cùng không tự nhiên. Nàng có chút xấu hổ, khách khí chào hỏi với các nàng.
Nhưng mà may mắn, các nàng cũng chỉ giữ im lặng một lát rồi từng người đều mỉm cười chào hỏi Tang Yểu.
Vị tiểu thư cách Tang Yểu gần nhất còn tiến lên chào hỏi nàng, sau đó, thân thiết khoác cánh tay Tang Yểu, nói: “Yểu Yểu, muội đến rồi. Vừa rồi, chúng ta còn đang nhắc tới muội đó.”
Tang Yểu nói: “Thật sao? Trên đường ta có chút chuyện trì hoãn một lúc, để các tỷ phải đợi lâu rồi.”
Nàng hơi cảm thấy có chút kỳ quái. Quan hệ của nàng và những người này không tốt cũng không xấu. Khi gặp mặt có thể chào hỏi một câu, ngươi nói ta đi trò chuyện vài câu đã là cực hạn, sao hôm nay nàng cảm giác có vẻ các nàng ấy có chút nhiệt tình.
Tang Yểu không biết tại sao, cũng không tiếp tục nghĩ nữa.